Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 243



Chương 243

Có người nói, ai có thể lấy được Kim Thúy Như, không chỉ nửa cuộc đời sau, kiếp sau, còn cả kiếp sau sau nữa cũng không cần sầu nữa.

Điều đáng tiếc là vẫn không ai có thể đạt tới bước này.

Trước kia không có, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không có— Ồ, ngược lại một người đàn ông từng gần đạt được, chỉ có điều về sau anh chạy mất.

Trong một quán rượu nhỏ chỉ phục vụ riêng cho cô ta ở tầng cao nhất của tập đoàn Kim Thị, Kim Thúy Như dựa vào lan can, trong tay cầm một ly rượu vang thượng hạng, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, thưởng thức thành phố về đêm của Thiên An.

Cảnh đêm của Thiên An đẹp rạng ngời, nhưng ánh mắt của cô ta giống như một đầm nước chết, tử khí nặng nề.

Nhìn một lúc, Kim Thúy Như cảm thấy vô vị, định rời khỏi thì bỗng phát hiện phía trước có thêm một người đàn ông.

Ngũ quan của anh ta hoàn mỹ, gia thế hiển hách, khiến anh ta nhìn trông giống như một đôi kim đồng ngọc nữ với Kim Thúy Như, vô cùng hợp.

Nhìn người đàn ông này, Kim Thúy Như đã cười.

Nụ cười kinh diễm, ngay cả vầng trăng trên trời cũng trở nên ảm đạm.

“Anh sao lại tới đây?”

“Tới thăm cô.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, đáp.

“Chỉ là một mình tôi, không đủ để khiến anh từ Yên Kinh đường xá xa xôi chạy tới Thiên An.”

Người đàn ông dường như có chút bất lực, chỉ đành nói thật: “Được rồi, tới thăm em gái của tôi, thuận tiện thăm cô.”

“Nhìn đi, tôi mãi mãi đều là người thuận đường được nhắc tới.”

Kim Thúy Như cười lạnh nhạt, nói: “Nhìn ra được, anh mới vừa xuống máy bay. Tại sao không đi gặp em gái của anh trước, ngược lại chạy tới gặp tôi trước vậy?”

Khóe miệng của người đàn ông xuất hiện một nụ cười khổ: “Em ấy sẽ không gặp tôi, tôi tại sao phải tự khiến mình khó chịu mà đi tìm nó, tìm cô có ý nghĩa hơn.”

Kim Thúy Như hơi nheo đôi mắt lại: “Nếu anh còn nói dối nữa, tôi sẽ gọi người ném anh từ đây xuống.”

Người đàn ông cũng không sợ hãi, chỉ nhún vai một cách bất lực, nói: “Được rồi, tôi quả thật có chuyện tìm cô.”

Nói xong, biểu cảm của người đàn ông trở nên nghiêm nghị, từ từ đưa ra hai ngón tay.

“Hai chuyện, tôi muốn cô phá hủy em gái của tôi, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, tốt nhất khiến em ấy không có khả năng trở mình nữa, để hồi đáp, tôi sẽ làm nhóm tiếp viện của cô, bất luận là tài nguyên, hay nhân thủ, tôi đều sẽ cho cô.”

Anh ta nói rất trịnh trọng nghiêm túc, Kim Thúy Như lại giống như nghe được chuyện cực kỳ nực cười, phì một tiếng cười thành tiếng.

“Anh đang nói đùa với tôi à?”

“Cô thấy tôi giống như đang nói đùa hay sao?”

Kim Thúy Như lắc đầu.

“Vậy không tốt sao?”

“Ý của tôi là tôi từ chối giúp anh.”

Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Tại sao?”

“Bởi vì đó căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.”