Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 233



Chương 233

“Vậy thì được, sếp lớn, người bạn này của cậu ở đâu, tôi đi gặp người đó.”

Vương Nhất thông báo cho Tăng Quốc Vinh, bảo ông ta chuẩn bị sẵn sàng, sau đó đến tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế.

Tăng Quốc Vinh, đã đợi sẵn rồi, khi nhìn thấy Vương Nhất và La Chí Viễn, ông ta lập tức mỉm cười đi tới đón: “Cậu Vương, vị này là—”

“Tôi là La Chí Viễn.”

Do Kim Thành Vũ là người của Vương Nhất, cho nên La Chí Viễn đối với ông ta cực kỳ khách sáo.

Lông mày của Tăng Quốc Vinh, nhíu lại, La Chí Viễn, cái tên này ông ta hình như từng nghe ở đâu đó.

Đột nhiên, ông ta bỗng nhớ ra, cả gương mặt đều trở nên cực kỳ kích động, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Ông… ông là…”

“Người phụ trách của thương hội Hồng Ưng?!”

La Chí Viễn mỉm cười gật đầu với ông ta, ông ta từng thấy rất nhiều người kích động thành như vậy.

“Cậu Vương—”

Kim Thành Vũ dường như ý thức được điều gì đó, bỗng xoay người lại, liếc nhìn Vương Nhất.

Ánh mắt đó ẩn chứa rất nhiều thứ, có cảm kích, có sự ngỡ ngàng, còn có— sự trung thành.

Vương Nhất khẽ mỉm cười, phẩy tay với ông ta.

La Chí Viễn đi vào phòng làm việc của Tăng Quốc Vinh, tiếp theo, ông ta sẽ tiến hành một loạt khảo hạch đối với Tăng Quốc Vinh, điều này quyết định liệu ông ta có phù hợp để vào thương hội Hồng Ưng không.

Vì vậy, ở hành lang yên tĩnh chỉ còn lại Vương Nhất và Lãnh Nhan.

Vương Nhất đứng ở bên cửa sổ, nhìn sắc đêm tối đen mà thất thần.

Lãnh Nhan đi tới bên cạnh Vương Nhất, cùng với anh nhìn sắc đêm tối đen.

“Thiếu chủ, vừa rồi ánh mắt ông ta nhìn cậu giống như đang nhìn một thần linh.”

Một lát sau, Lãnh Nhan thu hồi ánh mắt, yếu ớt thở dài.

Vương Nhất nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười: “Tôi không phải là thần linh.”

“Nhưng đối với một số người mà nói, anh là vậy.”

Lãnh Nhan cố chấp nói: “Chúng ta và bọn họ không phải là người của một thế giới, anh và bọn họ ngồi với nhau, sống cùng với bọn họ, anh không cảm thấy bị lạ là vì anh từng bình thường, càng bởi vì sự không biết gì của bọn họ. Có lúc, vô tri là một loại hạnh phúc.”

“Phải, không biết gì là một loại hạnh phúc…”

Vương Nhất vẫn ngước lên nhìn mặt trăng trên trời, khẽ mỉm cười nói: “Vậy nên bạn của tôi đều sống rất tốt, mà kẻ địch của tôi — cỏ ở mộ đã cao 3m rồi.”



Khi Tăng Quốc Vinh lần nữa bước ra khỏi phòng làm việc thì giống như biến thành một người khác.

Vẻ mặt rạng ngời, phơi phới giống như tìm lại được loại kích tình khi phấn đấu lập nghiệp lúc ban đầu.

Vốn muốn giữ La Chí Viễn cùng nhau ăn bữa tối, nhưng bị La Chí Viễn từ chối khéo.

Tăng Quốc Vinh cũng không để bụng, sau khi tiễn La Chí Viễn lên xe, lúc này mới quay lại phòng làm việc.

Ông ta nhìn cảnh đêm của Thiên An, không nhịn được mà cảm thán một câu: “Cảnh đêm thật đẹp.”

Bắt đầu từ hôm nay, thành viên của thương hội Hồng Ưng sẽ nhiều thêm một người.