Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 190



Chương 190

“Anh rể, bây giờ chúng ta phải làm sao….”

Rất nhiều người mặc đồ đen, không có ý tốt đến gần, dọa Lý Tuyết Nhi phải trốn sau lưng Vương Nhất.

Trương Lượng đã nói rất ràng, đưa người phụ nữ đi, còn người đàn ông thì giết chết.

Phụ nữ bị một nhóm đàn ông đưa đi, thông thường chỉ có một kết cục….

Nhìn cảnh tượng này, Trương Lượng cũng không đắc ý quên hình tượng, mà căng thẳng nhìn đông nhìn tây.

Lúc nhìn thấy người phụ nữ ban ngày không có ở đây, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó biểu cảm trở nên điên cuồng, ngang ngược.

“Vương Nhất, cái đồ bỏ đi, người phụ nữ lúc ban ngày không có ở đây, tôi xem anh lấy gì để đấu với tôi!”

Ánh mắt của Trương Lượng tham lam đánh giá cơ thể Lý Tuyết Nhi: “Nói thật cho anh biết, người phụ nữ này tối nay nhất định phải đi theo chúng tôi, còn anh, lại không biết sống chết đi cùng với cô ta đến đây, anh chắc chắn sẽ phải chết.”

Cậu Thường đã đồng ý, chỉ cần tối nay đưa người phụ nữ này đến phòng của anh ta, sau khi hoàn thành xong việc, cũng có thể cho anh ta sảng khoái.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trương Lượng trở nên càng tham lam, lớn như vậy rồi, mà anh ta vẫn chưa từng chơi một người phụ nữ cực phẩm như thế này….

Lý Tuyết Nhi ghét bỏ nhìn anh ta, đồng thời càng thêm sợ hãi lùi về phía sau Vương Nhất.

Nếu như bây giờ cô ta vẫn còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cô ta chính là một con ngốc.

Cho dù là chuyện tống tiền lúc trước, hay là làm ầm ĩ ở bệnh viện, Trương Lượng đều không phải vì tiền, mà đơn thuần nhắm vào cô ta.

Nhưng, Vương Nhất vẫn không hề bị ảnh hưởng, còn không thèm liếc nhìn những người mặc đồ đen ở bên cạnh, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Lượng: “Tôi có thể rất có trách nhiệm nói cho anh biết, cô ấy, anh không đưa đi được đâu, hơn nữa, anh cũng sẽ chết rất thảm.”

“Tôi sợ quá đi!”

Trương Lượng giả vờ run rẩy, biểu cảm càng thêm xem thường: “Anh chỉ là một đồ bỏ đi, quê mùa mà thôi, cho dù có một nữ vệ sĩ biết đánh nhau, vậy thì sao, vẫn không thể thay đổi được anh là một đồ bỏ đi dựa vào sức lực của người khác, chơi chết anh, đơn giản giống như chơi chết một con kiến!”

“Xem ra, anh vẫn chưa rõ tình hình.”

Vương Nhất khẽ thở dài, không nói những lời vô nghĩa với Trương Lượng nữa, thờ ơ nói: “Lãnh Nhan, ra tay đi.”

Vù…

Vương Nhất vừa dứt lời, ở đó đột nhiên có một luồng gió yêu quái.

Đột nhiên, Trương Lượng giống như chim sợ cành cong, vội vàng lùi về sau một bước.

Bày ra tư thế, hai tay bảo vệ trước ngực, tiến hành ngăn chặn.

“…”

Nhưng, sau khi trận gió kia thổi qua, không nhìn thấy bất kỳ người nào.

Trương Lượng giống như được đại xá, thở ra một hơi, ban ngày anh ta thật sự đã bị Lãnh Nhan dọa sợ.

Sau đó, Trương Lượng vô cùng tức giận nói: “Được lắm, Vương Nhất, dám lừa tôi, người phụ nữ kia không hề ở đây, có đúng không!”