Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 189



Chương 189

Lý Tuyết Nhi nhìn thời gian, vẻ mặt có chút lo lắng: “Sắp năm giờ rồi.”

Bây giờ cô ta đối với Vương Nhất giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, anh giống như có một loại ma lực đặc biệt, chuyện vốn dĩ hết đường xoay sở, gần như không có một chút đầu mối nào, sau khi anh xử lý, lại dần trở nên sáng sủa hơn.

Vương Nhất do dự một lúc, sau đó nói: “Tôi nhớ, vị trí của công viên Sơn Trung đã lệch khỏi quỹ đạo xanh hóa công viên của giai đoạn trung tâm thành phố phồn hoa đúng không?”

Lý Tuyết Nhi không phải là người bản địa, không biết công viên Sơn Trung ở đâu, nhưng Tô Thắm, nơm nớp lo sợ gật đầu: “Rất lệch hướng, ở đó gần như không có người, mấy năm trước nghe nói ở đó còn xảy ra mấy vụ án giết người, thi thể chất đống ở trên đất.”

“Vậy thì đi một chuyến.”

Vương Nhất nghiêm nghị, lại quay đầu nhìn bác Trương: “Bác Trương, làm phiền bác cũng phải đi với chúng cháu một chuyến.”

Biểu cảm của bác Trương cũng trở nên nghiêm trọng: “Cháu quá khách khí rồi, Nhất, cái mạng già này của bác là cháu cứu, hơn nữa, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, xem lát nữa bác dạy dỗ thằng nhóc thối tha kia như thế nào…”

Tô Thắm lo lắng bác Trương xảy ra chuyện, cũng đề nghị đi theo.

Bốn mươi phút sau, nhóm Vương Nhất đúng giờ xuất hiện ở công việc Sơn Trung.

Lúc này, mặt trời đã xuống núi, trong công viên Sơn Trung rất yên tĩnh, không có âm thanh gì.

Bốn phía xung quanh đều là rừng cây tươi tốt, xuyên qua một cánh rừng, lại là một cái hồ trong veo, mênh mông, nghe nói là một nhánh của sông Thiên An.

Vương Nhất và Lãnh Nhan mặt không biến sắc bước đi, nhưng Lý Tuyết Nhi có chút căng thẳng nhìn bốn xung quanh không có ai, nói: “Hay là chúng ta vẫn nên trở về đi…ở đây thật tối.”

Vương Nhất liếc nhìn Lý Tuyết Nhi: “Hóa ra cô sợ tối.”

Lý Tuyết Nhi lập tức giống như một con báo mẹ xù lông, tức giận nói: “Ai sợ tối.”

Vương Nhất cười haha, tiếp tục đi về phía trước.

Đến khi cách địa điểm hẹn chỉ còn 100m, Vương Nhất quay đầu lại nói với bác Trương và Tô Thắm: “Hai người đừng đi ra, tôi đi cùng cô ấy.”

“Tất cả phải cẩn thận.” Bác Trương nghiêm túc gật đầu.

Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi đi qua một con đường nhỏ, đến một khoảng đất trống, chỉ thấy ở đó có một người đàn ông đang đứng, vừa đợi vừa sốt ruột nhìn đồng hồ, chính là Trương Lượng.

Trương Lượng cũng nhìn thấy bọn họ, lập tức đi về phía trước, nhìn Lý Tuyết Nhi cười hì hì nói: “Tôi còn tưởng cô không dám đến, thế nào, có mang tiền đến không?”

“Không có.” Vương Nhất cười, nói.

“Cái gì? Không có mang?”

Khuôn mặt của Trương Lượng lập tức trở nên lạnh lùng.

Bất ngờ là anh ta lại không tức giận, mà đã đoán được một nửa, lạnh lùng nói: “Nếu đã không mang theo tiền, vậy thì để người lại đi.”

Bốp bốp!

Anh ta vỗ tay hai cái, hai bên rừng cây lập tức lay động, xào xạc, một nhóm người mặc đồ đen đi ra, đột nhiên bao vây lấy Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi.

Trương Lượng chỉ vào Lý Tuyết Nhi nói: “Đưa người phụ nữ đi, người đàn ông thì giết.”