Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 187



Chương 187

Nghe thấy lời nói của Trương Lượng, sắc mặt Tô Thắm trở nên tái nhợt, cô ta giải thích với Vương Nhất: “Anh Vương Nhất, bọn em không hề biết chuyện này, em và ba trong sạch, cho dù ba có bị bệnh thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện tống tiền người khác như vậy.”

Vương Nhất thở dài, anh nói: “Anh biết là hai người sẽ không làm, nhưng mà không có nghĩa là cái thằng con bất hiếu chỉ biết cờ bạc không làm chuyện đó.”

Dừng một chút, anh nhìn Lý Tuyết Nhi, ra hiệu cho cô ta trước tiên cứ thuận theo ý của anh ta mà nói.

Lý Tuyết Nhi dựa theo ý của Vương Nhất: “Tôi đã chuẩn bị xong mười lăm tỷ rồi, anh muốn như thế nào?”

Trương Lượng ở bên kia tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ là con nhóc này lại có thể chuẩn bị đủ tiền, sau đó anh ta lại bật ra vài tiếng cười nham hiểm: “Chuẩn bị xong là được rồi, mười lăm tỷ này cô cứ đổi thành tiền mặt, năm giờ chiều nay chúng ta gặp nhau ở công viên Trung Sơn.”

“Chỉ cho phép một mình cô đến, nếu như để tôi biết cô dẫn theo người, vậy thì đừng có trách tôi khiến cho cả thành phố biết chuyện này.”

Sau khi Trương Lượng cúp điện thoại, Tô Thắm và bác Trương mặt tràn đầy tức giận.

Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện Trương Lượng tống tiền, mỗi ngày Tô Thắm đều chăm sóc bác Trương bị bệnh nặng, anh ta thì hay rồi, lại lấy chuyện này làm công cụ để tống tiền.

Bác Trương nhìn Lý Tuyết Nhi, có khí phách nói: “Cô gái, cô yên tâm, 15 tỷ này, một đồng cô cũng không cần phải đưa, đợi nó trở về, tôi sẽ dạy dỗ lại đứa con bất hiếu kia, khụ khụ….”

Sau khi nổi giận, bác Trương lại ho kịch liệt.

Vương Nhất vội vàng vỗ lưng bác Trương, nói: “Bác Trương, cháu biết tâm trạng của bác, nhưng, đợi khỏi bệnh rồi mới có thể dạy dỗ cậu ta.”

Bác Trương lắc đầu, mặt mày ủ dột: “Nhất à, bác biết cháu có ý tốt, nhưng bệnh này của bác, không thể khỏi được đâu.”

Vương Nhất không nói nữa, mà quay đầu nhìn Lý Tuyết Nhi: “Chuẩn bị sẵn thùng rác.”

Trong lòng Lý Tuyết Nhi nghi hoặc, cần thùng rác làm gì?

Nhưng, cô ta vẫn lấy thùng rác dưới gầm giường ra.

“Bác Trương, lát nữa có thể có chút khó chịu, bác chịu đựng một chút.”

Nói xong, Vương Nhất nhẹ nhàng cầm lấy khớp cổ tay của bác Trương, sau đó khẽ xoa bóp.

Lúc đầu rất chậm, sau đó tốc độ ngày càng nhanh, lực cũng ngày càng lớn.

Hô hấp của bác Trương đột nhiên trở nên gấp gáp, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, tự nhiên sinh ra một cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

Đến cuối cùng, cổ họng của ông ta dao động kịch liệt, trên dưới mí mắt không ngừng co giật.

Cuối cùng, phần bụng bị sình lên, cơ thể bác Trương đột nhiên nghiêng về phía trước, miệng há to.

“Ọe….”

Một đống nôn mửa màu đen nôn vào trong thùng rác, tất cả đều là thuốc đã quá hạn.

“Ba, ba sao rồi?”

Nhìn thấy bác Trương nôn ra, Tô Thắm đột nhiên trở nên lo lắng, muốn lao đến, nhưng lại bị Lãnh Nhan ngăn lại.

“Ba cô không sao đâu.” Lãnh Nhan thờ ơ nói.

“Tôi đã để cho bác Trương nôn hết những dược liệu thuốc bắc không tiêu hóa được ở trong người ra, bây giờ bác Trương sẽ không còn cảm giác ngoài lạnh trong nóng nữa.” Vương Nhất giải thích.

Sau đó, anh lại lấy ra một cây kim bạc, chính là chiếc kim bạc lúc trước dùng để đâm chàng trai gầy.