Chai Thời Gian

Chương 26



Tôi thôi vẽ, bước đến bên cửa sổ tì tay lên bậu cửa. “Chỉ có hai anh em mình với nhau thôi,” tôi khẽ khàng nói. “Em còn yêu và tin tưởng anh không?”

“Anh Nat à.” Nó áp tay tôi lên má nó. “Dù thế nào đi nữa, chỉ có hai anh em mình với nhau thôi.”

“Nếu em yêu và tin tưởng anh, sao trước đây không bao giờ em nói với anh về chuyện ấy?”

“Em đã thử, nhưng anh không chú ý. Lúc ấy anh còn đang bận nghĩ về chị Jom. Anh cũng như bố mẹ thôi. Mọi người dường như lúc nào cũng có ai khác chiếm trọn tâm trí. Còn em thì chẳng có ai, chẳng có ai cả.”

“Anh xin lỗi,” tôi lẩm bẩm, nhớ lại một ngày Ning về nhà trong tâm trạng đầy hào hứng.

Hôm ấy tôi bực mình từ đầu giờ tối, lúc mẹ sạc cho tôi một trận vì về nhà muộn.

“Nat, đoán xem hôm nay em vừa đi đâu nào.” Ning vứt cặp xuống giường tôi, nghiêng đầu chờ câu trả lời.

“Làm sao anh biết được?” tôi thờ ơ đáp đoạn giơ tay lên che miệng ngáp.

“Êu, ruồi bay vào mồm anh bây giờ kìa,” Ning trêu, mắt nó lấp lánh. “Cũng đáng đời, ai bảo thức khuya đến thế để chờ Jom cơ.”

“Không phải chuyện của em,” tôi cáu kỉnh đáp lại.

“Chẳng lẽ anh không muốn biết em vừa đi đâu à?” Ning thất vọng.

“Đừng có úp mở nữa, nói luôn đi hoặc đừng nói!” Tôi cao giọng đoạn nhét một băng cát xét nhạc mạnh vào đầu đĩa rồi ấn nút “start”.

“Em đến khu ổ chuột với Porm.”

“Gì cơ?” tôi hỏi, cố át tiếng nhạc.

“Em bảo em đến khu ổ chuột,” Ning nói to.

“Ừ rồi.” Tôi gật đầu cho có.

“Nat, anh không nghe em gì cả,” Ning phàn nàn rồi đi đến vặn nhỏ tiếng nhạc xuống.

“Ừm, vậy thì kể đi.”

“Porm đi dạy bọn trẻ con ở khu ổ chuột và chị ấy đưa em đi cùng để nhờ em dạy cho lớp bậc tiểu học. Vậy là em bảo bọn trẻ con đọc bảng chữ cái, và anh phải nghe chúng tụng cả cái bảng ấy cơ, nhưng đến lúc em bảo chúng viết chữ vào vở thì chúng lại chết đứng. Trong lớp chỉ có vài quyển vở với vài cái bút chì. Khi một đứa không để ý, đứa ngồi cạnh giật bút chì nó, nên nó đâm đứa ấy, thế là em phải can thiệp và phạt đứa vừa đâm bạn bằng cách bắt nó giơ tay ra đứng yên trước lớp. Nó cứ nhắc đi nhắc lại, ‘Cái bút là của em,’ ‘Cái bút là của em.’ Em nghĩ đây chắc là cái bút chì duy nhất nó có, nên nó mới giữ đồ như thế.”

“Lần sau mang cả tá đi mà cho bọn trẻ con,” tôi giễu nó.

“Không, anh không hiểu. Nat ạ. Porm bảo chúng ta cứ nghĩ sai lầm rằng những người này cần của cải vật chất, nên chúng ta cứ cho họ gạo, quần áo và các thứ và sau một thời gian thì họ quen được cho rồi và chẳng ai tốt lên cả, trong khi cái họ cần hơn của cải chính là sự giúp đỡ tinh thần để giúp họ thấy rằng mình không đơn độc.”

“Porm điên rồi.” Tôi lắc đầu. “Đừng nghe nó. Khi bọn anh đi học, nó lúc nào cũng đọc những quyển sách quái dị và nói năng lảm nhảm.”

“Nhưng em nghĩ chị ấy thú vị hơn cái cô nhà giàu anh cứ suốt ngày mơ mộng đến.”

“Mày có thể khen ngợi hay ca tụng ai tuỳ mày, nhưng sao mày phải lôi cả tao vào mà chọc tức?” tôi mắng.

“Nhưng đúng thế còn gì?” nó phản đối. “Jom…”

“Thôi ngay, Ning! Đừng có nhắc đến Jom nữa. Mà cũng thôi ba hoa những thứ vớ vẩn về Porm và đám trẻ con kia đi.”

Tia sáng trong mắt Ning tắt lịm. Nó cắn chặt môi, và từ đó trở đi, không có câu chuyện nào về Porm hoặc về khu ổ chuột vang lên từ môi nó nữa.

Tìm đủ tiền cho Ning phá thai là một cuộc đua với thời gian. Mỗi lần nhìn nó, tôi không thể không nhìn bụng nó với ý nghĩ rằng chỗ ấy đang to lên từng ngày. Dù thế nào, góp được đủ tiền cũng là một việc cam go.

Tôi gặp Porm thường xuyên hơn và chúng tôi không nói về điều gì khác ngoài việc chúng tôi đã có bao nhiêu và làm thế nào để có thêm tiền.

“Cậu nói với Eik và Chai chưa?” Porm hỏi, tay nghịch ống hút của cốc cà phê sữa đá.

“Chưa.” Tôi thở dài, cảm thấy không thoải mái. “Mình… mình không biết mở lời như thế nào nữa.”

“Thế thì mình sẽ tự nói với chúng nó,” Porm quyết định.

“Chúng ta có bao nhiêu rồi?”

“Hai ngàn rưỡi. Nhưng bốn ngàn thì tốt hơn.”

“Sao lại thế? Hôm đầu tiên cậu nói là ba ngàn còn gì?” tôi phản đối.

“Thế từ hôm ấy đến giờ là bao ngày rồi?” nó gộp lại. “Đứa bé lớn lên từng ngày, cậu biết rồi còn gì.”

Tôi bí thế, đành im lặng. “Cậu có chắc là… ờ… là nó thật sự có thai không?” tôi hỏi khẽ.

“Nó nói với chúng ta thế, đúng không nào?” nó trả lời. “Không ai biết những thứ này rõ hơn là đứa con gái trực tiếp liên quan.”

“Mình không thấy nó tỏ vẻ ốm nghén hay gì cả,” tôi cãi lại.

“Trời ạ!” Porm kêu lên. “Không phải bất cứ ai có thai cũng thấy ốm nghén. Đây không phải là bộ phim Thái mà cô gái nào bắt đầu có mang cũng nôn oẹ và đòi ăn đồ cao lương mỹ vị đâu.”

“Cậu không thể kể gì cho mình nghe về Somphong à?”

“Nếu Ning chưa sẵn dàng nói với cậu thì sao mình lại nói? Cậu biết đấy, Béo, nguyên nhân của sự việc không quan trọng bằng hậu quả mà chúng ta đang đối mặt.”

“Mình vẫn lo lắng về khoảng tiền.” Tôi cúi đầu xuống nhìn bóng mình in trên bàn.

“Tuần sau chúng ta nên đi gặp bác sĩ thôi.”

“Kẻ như thế không đáng được gọi là bác sĩ,” tôi thấp giọng phản đối.

“Đây không phải là lúc tranh luận về vấn đề nhân văn. Nếu bác sĩ là người giúp bệnh nhân hồi phục một phần hoặc hoàn toàn khỏi bệnh tật thể xác hay tinh thần, thì mình sẵn sàng gọi một ‘kẻ như thế’, như cậu nói, là bác sĩ.”

“Đây là lối suy nghĩ mới cậu thích truyền cho Ning phải không?” tôi bực mình, nhấn mạnh từng chữ. “Mình nghĩ nó chả có gì tiến bộ hơn cả.”

“Cậu không nên kết luận vội vã thế,” Porm nhiệt tình nói. “Không ai có thể thay đổi thế giới trong một ngày. Hơn nữa, mình chưa bao giờ phản đối những thực tế cơ bản của đời sống, dù là từ góc nhìn nào đi nữa.”

“Cậu chỉ giỏi biện minh cho bản thân thôi.”

“Được rồi.” Porm phẩy tay. “Đừng nói về chuyện này nữa. Vấn đề chúng ta đang phải đối mặt là chuyện liên quan tới Ning, thế thôi.”

Đến tận chiều thứ Bảy, chúng tôi chỉ có ba ngàn sáu trăm bạt. Tôi cứ nghĩ mãi về chuyện gọi cho bố, nhưng tôi không biết phải nói dối ông thế nào. Xin tiền mẹ thì không thể được. Bà rất chặt chẽ về mặt tiền nong, đến từng năm hay mười bạt lẻ. Nếu chúng tôi cần thêm ngoài những khoản chi tiêu hằng ngày vì bất kỳ lý do gì đi nữa, bà cũng nhất quyết không nghe.

Tối hôm đó, mẹ đi dự tiệc với bác Amorn, để Ning và tôi ở nhà trông cửa hàng. Tôi ngồi ở bàn thu ngân nghĩ về cái ngăn kéo đựng tiền. Nếu tôi chỉ rút lõi, chừng bốn hay năm trăm bạt, tất cả những vấn đề khiến tôi lo lắng và trầm cảm cả tuần vừa qua sẽ biến mất. Còn về việc số tiền bị mất, sẽ tìm cách giải quyết sau.

Tôi đắn đo rất lâu rồi mở ngăn kéo, chậm rãi rút từng tờ một trăm bạt ra nắm chặt trong hõm bàn tay. Tôi vừa đổ mồ hôi như tắm vừa đếm tiền, mắt vẫn canh chừng cửa như thể mẹ có thể xông vào bắt gặp tôi bất cứ lúc nào.

Sau khi những người khách cuối cùng đã về, tôi vội vàng đóng chiếc két sắt trong ngăn kéo, khoá lại, đút chìa khoá vào túi quần rồi trèo thẳng lên giường, tắt đèn nằm yên.

Chủ nhật ấy mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi kể từ hôm đó. Chúng tôi – Ning và tôi – dậy từ trước bình minh và vội vã rón rén ra khỏi nhà vẫy taxi đến nơi Porm đã hẹn. Mặc dù cả đêm trước không ngủ được, tôi không hề thấy buồn ngủ, và chắc Ning cũng chẳng hề chợp mắt. Nó ngồi yên, đờ đẫn nhìn qua cửa sổ xe nhưng thỉnh thoảng lại hít một hơi sâu. Tôi biết nó đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Cho dù thế nào, cái gọi là lương tâm vẫn chi phối nó, và có thể còn ám ảnh nó đến suốt đời. Nhưng tôi quyết định, nếu bắt buộc, phải chọn giữa việc cho đứa bé ấy sinh ra và việc bảo vệ Ning khỏi tình cảnh tồi tệ như vậy, tôi phải chọn Ning trước.

“Phòng khám” nằm ở Phrakhanong – qua một cây cầu, dọc theo con đường bên trái. Chúng tôi ra khỏi taxi và không khỏi lén lút nhìn quanh như thể chuẩn bị phạm tội. Tôi thọc tay vào trong túi quần, sờ vào cuộn tiền một lần nữa để chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đó. Ning mở chiếc túi nhỏ, lấy kính râm ra đeo để tránh những ánh mắt tò mò rồi theo tôi đi men con đường hẹp lát ván gỗ cũ. Vẫn còn rất sớm. Những ngôi nhà hai bên đường vẫn còn đang say ngủ sau cánh cửa đóng im lìm. Tiếng thầy tu đạo Hồi báo giờ hành lễ từ một nơi cách đó không ca khiến tôi có cảm giác chếnh choáng lạ lùng.

Ngôi nhà chúng tôi cần tới có cửa màu xanh mở hé, ánh đèn điện hắt ra từ bên trong. Tôi quay lại bảo Ning chờ ở ngoài rồi đi đến thò đầu vào trong nhà. Porm đã ở đấy từ trước. Nó đang bồn chồn chờ chúng tôi. Trông nó có vẻ nhẹ nhõm khi thấy chúng tôi đã tìm được đúng nhà.

“Cậu có đủ tiền chưa?” nó thì thầm ngay sau khi tôi đến ngồi cạnh nó.

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời.

“Bác sĩ đang chờ,” nó nói đoạn quay ra nhìn Ning.

Tôi đưa mắt theo hướng ấy. Ning cắn chặt môi, hai tay ôm vai, đầu nó cúi thấp như bị cáo trước toà – mặc dù phán quyết cuối cùng đã được đưa ra, chỉ chờ người hành quyết thực hiện.