Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 209



"Nếu các người tin trên đời này có chuyện linh hồn chuyển thế, vậy các người sẽ cảm thấy tôi mới lớn một chút lại biết bảy tám loại ngôn ngữ, đánh đàn dương cầm rất xuất thần nhập hóa, biết nhiều chuyện ngay cả nhiều người còn không biết, cực kỳ không hợp với lẽ thường sao?" Đào Dục Huyên nói xong, nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay của Đào Du Du, cậu biết khi cậu nói ra bí mật này, nhất định sẽ tổn thương đến người phụ nữ mà cậu yêu quý nhất, nhưng đến giờ phút này, cậu không muốn lừa gạt nữa, nói cho cùng cậu vẫn là con của bọn họ, trên người chảy dòng máu của bọn họ, chỉ là thù oán kiếp trước vẫn luôn ràng buộc thân thể cậu, để cho cậu lúc nào cũng vừa đóng vai Đào Dục Huyên đồng thời trong nội tâm lại là Lý Doãn Trạch.

Bây giờ thù lớn được báo, cậu cũng không có gì tiếc nuối.

Nói ra sự thật, có lẽ kể từ giờ phút này bọn họ sẽ không coi cậu là con của bọn họ nữa, nhưng, lợi dụng bọn họ để báo thù, vậy cũng là cái giá quá cao mà cậu phải trả. Không có gì là không tốt.... .......

"Con........Con đang nói gì vậy bảo bối........Này.......Điều này sao có thể? Chẳng........Chẳng lẽ ý con muốn nói.....Con......Con là.... ..." Đào Du Du nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Đào Dục Huyên, tuy gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ, nhưng lúc này trên người cậu toát lên sự trưởng thành sức quyến rũ khiến người khác không thể nào tin được cậu chỉ là một đứa bé trai bốn tuổi. Lúc này, Đào Du Du thật sự bị dọa sợ hãi, cô lập tức ôm lấy ngực mình, cả người như muốn ngất đi.

Vũ Văn Vĩ Thần ngồi đối diện phát hiện Đào Du Du không thích hợp, lập tức đứng lên ôm vai cô, để cô dựa vào người mình, sau đó nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên nói: "Đến cùng con là ai?"

Có lẽ Đào Dục Huyên đã đoán được khi cậu nói ra đáp án sẽ có kết quả như thế, nhưng cậu vẫn muốn nói ra chân tướng sự việc, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể tiếp tục sống tốt mà không có bất kỳ gánh nặng nào.

"Lý Doãn Trạch." Khi cậu nói ra cái tên này, cậu biết, kể từ giờ phút này cậu không thể giả vờ trước mặt bọn họ được nữa.

"Trời.....Trời ạ......." Cái tên này giống như một tiếng sét hung hăng đánh vào đầu Đào Du Du, cuối cùng cô không thể chịu sự đả kích lớn, té xỉu trong ngực Vũ Văn Vĩ Thần.

Mà Vũ Văn Vĩ Thần cũng bị câu trả lời này làm cho hoàn toàn sợ hãi, tuy vẫn không tin đây là sự thật, nhưng anh thật sự không có cách nào giải thích được Đào Dục Huyên thế này vượt quá sự hiểu hiện của người bình thường, nếu như cậu đúng là một đứa bé bốn tuổi, chỉ là con trai của Đào Du Du, một người nhỏ như vậy sao có thể làm nhiều việc được chứ?

Vì vậy bây giờ trước mắt anh chỉ có một con đường, tin vào sự thật Đào Dục Huyên là Lý Doãn Trạch.

Hít thở vài cái thật sâu, cuối cùng anh cũng khôi phục lại tâm tình của mình, sau đó ngẩng đầu nói với Đào Dục Huyên đang ngồi đối diện: "Trước tiên con ở đây, chú đưa mẹ con trở về phòng, bảo bác sĩ khám cho cô ấy."

"Tôi ở chỗ này chờ ngài." Đào Dục Huyên biết, dường như Vũ Văn Vĩ Thần tin vào sự thật này, nhưng anh vẫn phải làm một chuyện để chứng minh, vì vậy cậu sẽ chờ. Mà trên thực tế, cậu không ở đây chờ, thì có thể đi đâu?

Bình tĩnh nhìn Đào Dục Huyên, Vũ Văn Vĩ Thần ôm lấy Đào Du Du rời khỏi thư phòng.

Đưa Đào Du Du trở về phòng của cô, lập tức bảo bộ trưởng Ngô gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân đến. Sau khi sắp xếp xong tất cả, anh lại gọi điện thoại cho Thác Ngọc Mộ Dã.

"Ngài Tổng Thống có gì phân phó sao?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Thác Ngọc Mộ Dã, như đang nghĩ rằng Vũ Văn Vĩ Thần tìm anh ta để nói chuyện phiếm.

"Lập tức gửi tài liệu liên quan đến cái chết của Lý Doãn Trạch vào email của tôi, bây giờ lập tức đi làm, tôi đang muốn dùng." Vũ Văn Vĩ Thần không có tâm tư đùa giỡn với anh ta, chỉ nghiêm túc phân phó.

Thác Ngọc Mộ Dã cũng cảm thấy tình huống của Vũ Văn Vĩ Thần rất khẩn cấp, giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta trả lời: "Vâng, tôi biết rồi, hai phút sau thì cho người gửi qua."

Vũ Văn Vĩ Thần cúp điện thoại rồi đi lên lầu hai, đứng trước cửa thư phòng do dự một chút, anh đang tự hỏi tiếp theo phải làm thế nào để đối mặt với người chảy cùng dòng máu với anh nhưng trên thực tế linh hồn của người này lại lớn hơn "con trai" anh.

Đây là một chuyện rất buồn cười, loại tình huống này ngoại trừ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc trên ti vi, chắc hẳn không thể nào có được trong cuộc sống bình thường.

Nhưng bây giờ anh đã gặp phải.

Bước chân hơi nặng nề đi đến thư phòng, lần này anh vẫn chưa trở lại ghế sa lon, mà đi thẳng đến bàn làm việc của mình, sau khi ngồi xuống, liền mở laptop trước mặt ra.

Sau khi Đào Dục Huyên thấy anh vào thư phòng, thì biết anh nhất định sẽ ngồi trước bàn làm việc, vì vậy cũng đứng lên đi đến chiếc ghế trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, hai người cách mau một cái bàn lớn, bốn mắt nhìn nhau.

"Cô ấy.......không sao chứ?" Do dự một chút, Đào Dục Huyên mở miệng hỏi, "cô ấy" trong miệng anh ta rõ ràng ám chỉ Đào Du Du.

"Anh đã là Lý Doãn Trạch, vậy anh nghĩ rằng anh vẫn là con của chúng tôi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời câu hỏi kia của Đào Dục Huyên, mà nhìn cậu bé rồi hỏi ngược lại.

Đào Dục Huyên nghe vậy, cúi đầu im lặng.

Đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy mờ mịt, không hiểu nổi cuối cùng mình là ai.

Cậu phải tiếp tục sống tiếp cuộc sống của Lý Doãn Trạch, hoặc là vứt bỏ cái bóng Lý Doãn Trạch, trở thành một đứa bé trai bốn tuổi bên cạnh việc sống thật tốt còn phải thương cha mẹ mình à?

Cậu thật sự làm được không?

Tuy cậu có thể bỏ tất cả chuyện trước đây, nhưng Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần có thể chấp nhận cậu không?

"Bác sĩ chưa đến, nhưng cô ấy chỉ là sợ hãi quá độ dẫn đến bất tỉnh, tôi nghĩ cô ấy không có gì trở ngại." Nhìn Lý Doãn Trạch không nói gì, Vũ Văn Vĩ Thần biết trong lòng anh ta đang rất mâu thuẫn, cũng không tiếp tục hỏi anh ta, chỉ trả lời câu hỏi trước của cậu.

"Hiện giờ trong máy tính của ngài hẳn là có tất cả tư liệu về tôi, bây giờ có thể bắt đầu xác minh không?" Hơi thu lại tâm tình của mình, lúc này anh ta trở nên bình tĩnh hơn, hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trước mặt, giống như đã trút bỏ được những trở ngại đang lơ lửng trong lòng.