Cha Nuôi

Chương 147



CHƯƠNG 147



 

Tối hôm sau, hai người đi tới chỗ ở của một nhân tình của nghị viên Hanson. Bởi vì một ngày trước đã đi qua, bọn họ cực kì quen thuộc nơi này, người ở đây rất thưa thớt, biệt thự gần nhất cách bọn họ cũng đến hai trăm mét, họ rất dễ dàng lẻn vào.

Sau khi vào, họ phát hiện bên trong không khí có chút không đúng. Ba tầng biệt thự tổng cộng có hơn năm trăm mét vuông, nhưng lại không một phòng nào sáng đèn, nhìn qua âm u tối tăm. Căn cứ vào sự theo dõi của họ với Hanson, đêm nay hắn quả thật ở nơi này, ngoài hắn và nhân tình, nơi này hẳn là còn có hai người hầu, một lái xe và hai vệ sĩ. Bây giờ mới hơn mười giờ tối, đâu thể đi ngủ hết rồi được.

Hai người dán sát vào tường ngoài biệt thự ngồi xuống, Thẩm Trường Trạch cau cái mũi, “Có mùi máu tươi rất nặng.”

“Người?”

Thẩm Trường Trạch gật đầu.

Chẳng lẽ bọn họ đã tới chậm? Có kẻ thù khác của Hanson tới trước họ một bước, tìm tới cửa rồi?

Thiện Minh hỏi: “Có ngửi được hương vị long huyết nhân không?”

Thẩm Trường Trạch nhíu mi, lắc đầu, khứu giác của y phát triển quá nhiều so với con người, hương vị quá mức nồng đậm với y mà nói rất không dễ chịu, “Không ngửi được, mùi máu tươi quá nặng.”

Thiện Minh dùng sức nhăn cái mũi ngửi ngửi, cũng không ngửi được mùi máu tươi, chỉ sợ cách vẫn không đủ gần, hắn nhẹ giọng nói: “Cũng tốt, ít nhất đối phương cũng không ngửi thấy mi được.”

“Phỏng chừng chúng ta đã tới chậm, nhưng vẫn nên vào xem đi.” Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng xoay nắm cửa quay, bị khóa .

Thiện Minh lấy súng lục giảm thanh ra, bụp một tiếng phá hỏng khóa cửa. Hai người chậm rãi đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi vào.

Vừa vào cửa, Thiện Minh cũng ngửi thấy mùi máu tươi. Bởi vì hiện tại là mùa hè, trong phòng bắt đầu mở điều hòa, tất cả cửa sổ đều đóng chặt, khó trách lúc trước Thiện Minh không ngửi thấy, hiện tại sau khi vào nhà lại đặt mình trong hoàn cảnh máu tanh không rõ, làm người ta có chút lạnh sống lưng.

Thiện Minh mở đèn pin, quét một lượt bốn phía phòng khách, trong phòng một đống hỗn độn, bàn ghế và đồ trang trí ngã trái ngã phải, trên mặt đất đổ đầy thức ăn và vỏ đồ uống, nơi này nhìn qua giống như vừa diễn ra chiến đấu quy mô nhỏ, họ cũng không ngoài ý muốn phát hiện đằng trước TV có một khối thi thể phụ nữ trần trụi, ở vị trí trái tim chảy rất nhiều máu, toàn bộ nửa người trên đều ngâm mình trong máu.

Thẩm Trường Trạch đi tới lật thi thể lại, kinh ngạc phát hiện người đẹp tóc vàng đáng thương này gần như bị vét sạch nội tạng.

Thiện Minh lộ ra vẻ mặt ghê tởm, hắn nhìn ra được miệng vết thương kia là do móng vuốt của long huyết nhân tạo thành.

Thẩm Trường Trạch đi vào phòng bếp, lại phát hiện một thi thể đàn ông trung niên, cũng bị vét sạch nội tạng như thế, nhưng người này không phải Hanson, căn cứ vào ảnh chụp tư liệu biểu hiện, đây là lái xe của Hanson.

Thiện Minh phát hiện vết máu rất lớn ở trước cầu thang, hắn dùng đèn pin vẫy Thẩm Trường Trạch, ra hiệu cho y lại đây.

Hai người đứng ở trước cầu thang, nhìn vết máu lan tràn một đường tới phía trước, liếc mắt nhìn nhau, giơ súng lên, một trước một sau, một trái một phải nhẹ nhàng bước trên cầu thang.

Khi hai người họ bước lên lầu hai, bọn họ tinh tường nghe được tận cùng bên trong phòng ngủ chính truyền đến âm thanh quỷ dị, âm thanh kia rất giống tiếng …… nhai nuốt.

Thảm trải sàn đẫm máu, thi thể bị vét sạch dưới lầu, còn có phòng ngủ chính phát ra âm thanh làm người ta ớn lạnh đến tận xương, khiến cho không khí khủng bố của hiện trường liên tục tăng cao. Cũng may, hai người không có hành động gì lớn, chỉ càng thêm cẩn thận đi từng bước một về phía phòng ngủ.

Thẩm Trường Trạch đi phía trước, khi một chân đã bước vào cửa, đột nhiên vươn tay, ra hiệu cho Thiện Minh dừng lại. Thiện Minh quay người trốn vào sau tường, đúng lúc này, từ phòng ngủ ào ra một bóng đen, lập tức bổ nhào vào người Thẩm Trường Trạch. Hai người xô đẩy dây dưa ra ngoài vài mét, sau lưng Thẩm Trường Trạch hung hăng đập vào tường rầm một tiếng, trong nháy mắt khi chạm tường y liền biến thân.

Thiện Minh nhìn thấy một long huyết nhân màu tím đang cắn cổ Thẩm Trường Trạch, hắn không chút do dự giơ súng bắn luôn, viên đạn bình thường tuy rằng không thể xuyên qua vảy rồng nhưng cũng đủ tạo thành thương tổn cho đôi cánh.

Cánh bị thương chọc giận long huyết nhân kia, hắn đấm Thẩm Trường Trạch một quyền xong liền xoay người ập về phía Thiện Minh.

Trong nháy mắt khi hắn xoay người, ánh trăng vừa lúc chiếu vào mặt hắn, đó là một khuôn mặt dữ tợn gần như không thể nhận ra hình người, hai mắt đỏ máu, từ khóe miệng đến trước ngực đều bê bết máu và thịt nát đỏ sẫm, trên móng vuốt còn dính một miếng da người, hắn há miệng hét lớn một tiếng, răng nanh sắc nhọn lóe sáng đẫm máu.

Tuy rằng đã sớm đoán được là chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghĩ thứ này đã ăn nhiều người như vậy, Thiện Minh vẫn cảm thấy trong dạ dày dâng lên một trận không thoải mái, hắn cũng không muốn bị bộ răng nanh kia cắn trúng, vì thế hướng về phía quái vật long huyết kia bắn liên thanh, xoay người chạy tới rào chắn tầng hai, nhảy lên, nhảy xuống tầng dưới.

Người hắn vẫn còn ở giữa không trung, quái vật kia đã đánh tới, tốc độ so với hắn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, lập tức nhảy tới trên lưng hắn, há miệng định cắn vào gáy hắn.

Thiện Minh đang ở giữa không trung, muốn tránh cũng không được, hơn nữa bị long huyết nhân kia va chạm, thân thể hắn mất đi cân bằng, nháy mắt đã thấy đầu sắp cắm xuống mặt đất.

Trong giây phút chớp nhoáng toé lửa đó, một luồng sáng màu vàng hiện lên, long huyết nhân màu tím đang ở trên lưng hắn bị hung hăng đánh bay ra. Thiện Minh cảm thấy bên hông căng thẳng, cái đuôi Thẩm Trường Trạch giảm xóc cuối cùng cho hắn, khiến hắn lông tóc vô thương rơi xuống đất.

Sau khi Thiện Minh nhảy dựng lên, việc đầu tiên chính là bật đèn.

Phòng khách nháy mắt sáng rực, Thẩm Trường Trạch không thể tránh né nhắm hai mắt lại, mà long huyết nhân màu tím kia phảng phất như bị kích thích mãnh liệt, tru lên bưng kín mắt lại. Long huyết nhân kia thích ứng ánh sáng chậm hơn Thẩm Trường Trạch bốn năm giây, chỉ trong thời gian bốn năm giây ngắn ngủi này Thẩm Trường Trạch đã nhân cơ hội đâm hai lỗ thủng trên người hắn, máu tươi chảy ròng.

Lúc này Thiện Minh mới phát hiện, trên bàn phòng khách ngoài một đống thức ăn và ly rượu còn có một ít tinh thể đủ mọi màu sắc vung vãi khắp nơi, hắn nhặt lên bỏ vào đầu lưỡi liếm liếm, quả nhiên, là Methcathinone, tên thường gọi là “Muối tắm”*, một loại ma tuý kiểu mới.

*Muối tắm: ”Muối tắm” là tên lóng của các sản phẩm chứa methylenedioxypyrovalerone (MDPV) hoặc mephedrone, chất kích thích gây ảo giác. Các hóa chất này mang lại cảm giác “phê”, bay bổng, nhưng cũng có thể gây co giật, tim đập nhanh, hoang tưởng và tử vong.

Thứ này so với ma túy, thuốc phiện, thuốc an thần thông thường còn đáng sợ hơn, loại thuốc này kích thích trung khu thần kinh mãnh liệt gấp mười lần thuốc phiện bình thường, sau khi hút người sẽ trở nên táo bạo, khủng hoảng, khát máu, cảm thấy mình vô cùng cường đại, công kích tất cả vật thể có sức uy hiếp trong mắt hắn, có một bộ phận người hút có phản ứng trực tiếp là — ăn thịt người.

Xem ra tên Hanson béo phì không muốn sống này đã tìm mấy người phụ nữ đến nhà nhân tình mở *** party, chẳng những bản thân dùng “Muối tắm”, còn cho vệ sĩ long huyết nhân của mình cũng ăn thứ đó. Thiện Minh dám khẳng định, trước khi họ đến đây, trong phòng này ngoài gã long huyết nhân màu tím kia thì chẳng còn vật sống nữa.

Này thật đúng là muốn chết.

Thông qua màu sắc vảy của long huyết nhân này có thể phán đoán, độ thuần huyết của hắn cũng không cao, nếu đổi lại bình thường thì tuyệt đối không đủ tư cách trở thành đối thủ của Thẩm Trường Trạch, nhưng hiện tại bởi vì tác dụng của thuốc, hắn biểu hiện ra sức bật kinh người, giống như không muốn sống công kích Thẩm Trường Trạch. Hai người đánh nhau từ giữa không trung tới mặt đất, làm cho mọi vật dụng đều tan tành.

Thiện Minh rút mã tấu ra định tới giúp Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch hô: “Ba, đừng lại đây!”

Trong lúc thất thần, long huyết nhân kia há miệng cắn vào vai Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch thét to một tiếng, một quyền nện vào huyệt thái dương của hắn, long huyết nhân bị đánh bay đi, đồng thời mang theo một khối thịt lớn trên vai Thẩm Trường Trạch.

Thiện Minh không định qua đó nữa, long huyết nhân này đang ở trạng thái điên cuồng, sức chiến đấu cực mạnh, hắn đi hỗ trợ ngược lại sẽ làm Thẩm Trường Trạch phân tâm.

Thẩm Trường Trạch lại nhào tới, cưỡi trên người long huyết nhân, mã tấu trong tay đâm vào vai và trước ngực hắn, long huyết nhân kia cũng liều chết phản kháng, không ngừng cào cắn cánh tay, cổ Thẩm Trường Trạch, cùng với bất cứ nơi nào hắn có thể chạm đến.

Đó là cảnh tượng chém giết chân chính giữa hai dã thú, máu tươi chảy ròng, da thịt bong tróc, thú tính rống lên một tiếng giữa đêm khuya làm người ta phát sợ.

Thiện Minh tránh ở một bên tìm cơ hội bắn lén, chuyên chọn những chỗ phòng vệ yếu ớt như lỗ tai cái mũi để bắn, long huyết nhân kia dưới sự công kích của hai người, thể lực dần dần yếu đi, cuối cùng bị Thẩm Trường Trạch đâm thủng trái tim, chậm rãi ngừng thở.

Trận ác chiến này đánh ước chừng hơn mười phút, Thẩm Trường Trạch bị cào cắn khắp người, da thịt bong tróc, vảy rồng rớt mấy miếng nhìn qua vô cùng dọa người.

Hai người đều không nghĩ đến, nhiệm vụ nhìn như đơn giản này không ngờ lại đụng tới một long huyết nhân hung hãn như thế. Long huyết nhân này đáng sợ ở chỗ không phải năng lực của hắn mà là hắn căn bản không sợ hãi, không sợ chết, không sợ đau, chỉ biết công kích, cho nên Thẩm Trường Trạch bị hắn làm cho thương tích khắp người.

Thiện Minh chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Trường Trạch, cũng không dám chạm vào y, hắn nghe được âm thanh keo đế giày quân đội của hắn phát ra do bị long huyết làm bốc cháy.

“Trường Trạch?”

Thẩm Trường Trạch ngồi dựa vào góc tường, cả người là máu, y mở đôi mắt đỏ đậm nhìn Thiện Minh một cái, thấp giọng mắng một câu.

Thiện Minh cắn răng nói: “Ta con mẹ nó muốn đi tìm House tính sổ.”

Thẩm Trường Trạch đau đến hút khí, “Có phải hắn dùng thuốc gì đúng không, làm sao lại không muốn sống như thế chứ.” Miệng vết thương mặc dù đang khép lại, nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn bình thường, chắc chắn không thoát được liên quan tới thuốc.

Thiện Minh gật đầu, “Bọn chúng ăn ‘Muối tắm’.”

Hơi thở của Thẩm Trường Trạch cũng run rẩy, “Mẹ nó, khó trách có thể cắn như vậy.”

Thiện Minh có chút không biết làm sao, “Miệng vết thương của mi xử lý như thế nào?”

“Hiện tại không có cách nào khác xử lý, đổ máu quá nhiều, ba đừng chạm vào con…… Đợi chúng tự khép lại đi.

Thiện Minh tức giận đến mức muốn đập nát mặt House. Hắn đã biết, chỉ cần là chuyện có liên quan đến long huyết nhân, không cái nào là có thể “thoải mái giải quyết” hết.

Thẩm Trường Trạch nói: “Nhưng mà còn may, hắn vẫn chưa chạy ra ngoài.”

Nếu thứ đáng sợ như vậy thật sự chạy ra ngoài, không biết House phải làm thế nào mới bãi bình được cái phiền toái lớn có thể khiến cho toàn dân khủng hoảng này.

Thiện Minh đứng lên, “Ta đi nhìn xem trên lầu còn có người sống không.” Tốt nhất bọn họ đều chết, nếu không hắn cũng sẽ không để bất kì kẻ nào sống sót.

Hắn một lần nữa quay lại phòng ngủ tầng hai, trong phòng ngủ có ba khối thi thể trần trụi, cụ thể mà nói là từ mấy khúc chân tay còn lại phán đoán là ba người. Thiện Minh chịu đựng ghê tởm bước chân vào đống máu thịt, trong đống thịt nát miễn cưỡng tìm ra một cái đầu, so sánh cái mặt nát bét với ảnh chụp hồi lâu, hắn mới xác định đây quả thật là Hanson.

Hắn kiểm tra triệt để tầng hai và tầng ba một lần, quả thật không còn người sống, mới một lần nữa quay trở về tầng một. Hắn lấy trong phòng tắm ra khăn ướt và một bộ quần áo sạch sẽ, ném cho Thẩm Trường Trạch, “Lau máu trên người đi, sau đó thay quần áo, chúng ta phải mau chóng rời đi.”

Thẩm Trường Trạch nhận lấy khăn mặt chà lau hết vết máu trên mặt, tuy rằng lau xong thì khăn mặt đã bị thiêu không còn một nửa, nhưng mặt cơ bản là đã lau khô.

Y thở hổn hển đứng lên khỏi vũng máu, ngồi xuống ghế, sau đó, y dừng lại.

Thiện Minh đợi trong chốc lát, quay đầu lại thì nhìn thấy y vẫn ngồi ngốc ra đó, liền thúc giục: “Nhanh lên, chúng ta phải lập tức liên hệ House đến xử lý hiện trường.”

Thẩm Trường Trạch xoay lại, trong mắt có một tia quỷ dị và khủng hoảng.

Trong lòng Thiện Minh dâng lên một trận khẩn trương, “Làm sao vậy?”

“Ba……” Thẩm Trường Trạch nhìn lại tay mình, hai tròng mắt màu đỏ lóng lánh tia sáng kỳ dị, “Con, con không sao biến trở về con người được.”