Cha Nuôi

Chương 148



CHƯƠNG 148



 

Thiện Minh trừng to mắt, “Mi nói cái gì?”

Cái đuôi của Thẩm Trường Trạch quét qua quét lại trên mặt đất, nhìn qua cũng có chút lo âu, “Con không có cách nào biến về hình người được.”

“Cái gì mà mi…… Mẹ nó, điều này sao có thể !” Thiện Minh tiến lên bóp mặt y lại tóm sừng y, Thẩm Trường Trạch đứng yên để hắn ép buộc hồi lâu, đến khi Thiện Minh nắn bóp sừng y thì rốt cuộc y không nhịn được nữa, cầm lấy tay Thiện Minh, “Ba, ba đừng sờ sừng của con…… Con thử rồi, không biến về được.”

Thiện Minh vừa tức vừa vội, hung hăng vỗ đầu y, “Không biến về được? Vậy làm sao đây?”

“Trước liên hệ House đi, để hắn đưa chúng ta xuất cảnh, con phải lập tức trở về tìm Đường Đinh Chi.”

Thiện Minh lấy di động ra, bấm số của House, khi hắn nghe được giọng của House, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất kể lại tình huống của họ, House sửng sốt vài giây, nói: “Tôi lập tức đến đó.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Hai người ngồi trong căn phòng đầy máu thịt thối hoắc đợi, Thiện Minh trừng mắt nhìn Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch cúi đầu không nói lời nào.

Cũng không biết qua bao lâu, Thiện Minh cầm khăn lông ướt đến, phần lớn vết máu trên người đã khô, tương đối dễ lau, hắn liền ngồi xổm bên cạnh Thẩm Trường Trạch, lau cánh tay cho y.

Thân thể Thẩm Trường Trạch có chút cứng ngắc, yên lặng nhìn Thiện Minh, nếu không phải Thiện Minh biết khi y là long huyết nhân thì mắt sẽ có màu đỏ, hắn sẽ nghĩ là y khóc.

Thiện Minh nhíu mày nói: “Sao mi lại có vẻ mặt này?”

Thẩm Trường Trạch nhỏ giọng nói: “Ba, nếu con vĩnh viễn là bộ dạng này thì làm sao đây?”

“Vô nghĩa, không có khả năng, mi không biến về được chắc chắn có liên quan đến cái đồ súc sinh đã cắn mi, hiệu lực của ‘Muối tắm’ qua thì tốt rồi.”

“Nếu con thật sự vĩnh viễn không biến về hình người được thì sao?”

Thiện Minh mân miệng, không biết trả lời như thế nào, chỉ là liên tục dùng sức lau, cho đến khi lau sạch toàn bộ vết máu khô trên người y. Hắn ném bộ quần áo sạch sẽ vào trong lòng Thẩm Trường Trạch, “Thay đi.”

Thẩm Trường Trạch vẫn còn đang ngẩn người, không nói lời nào, cũng không động đậy.

Thiện Minh nghĩ nghĩ, nhấc bộ quần áo kia lên, cắt một mảng thật to phía sau lưng, sau quần cũng cắt một lỗ, một lần nữa ném trở lại chỗ y, “Như vậy là mặc được chứ?”

Thẩm Trường Trạch nhìn hắn một cái, cởi quần áo rách tung toé trên người mình, cứng ngắc mặc quần áo, sau đó hao hết sức lực để cánh và đuôi chui qua khe hở.

Thiện Minh vỗ vỗ hai má y, “Nếu mi không biến về được, về sau quần áo đều cứ thế mà làm.”

Thẩm Trường Trạch cúi đầu, một câu vui đùa không thể khiến tâm tình y thả lỏng.

Thiện Minh thở dài, nhìn bộ dạng uể oải kia của y, trong lòng cũng không dễ chịu. Dáng vẻ này của Thẩm Trường Trạch làm hắn bài xích theo bản năng, nhưng hắn không có cách nào phủ nhận sự thật y là con hắn, điều này làm cho hắn vô cùng mâu thuẫn. Nếu từ nay về sau Thẩm Trường Trạch thật sự không thể biến trở về hình người, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn kỳ thật cũng không biết, nhưng mà, hắn biết Thẩm Trường Trạch mãi mãi là con của hắn.

Hắn nâng cằm Thẩm Trường Trạch lên, hôn bờ môi của y, “Cho dù mi có dáng vẻ thế nào, mi đều là con ta.”

Đôi mắt Thẩm Trường Trạch có chút ướt át, y ôm cổ ôm eo Thiện Minh, cái đuôi cũng quấn lấy đùi Thiện Minh.

Thiện Minh chà chà chân, “Cái đuôi, buông ra.”

Thẩm Trường Trạch không tình nguyện rút cái đuôi về, sửa thành vung vẩy sau lưng Thiện Minh, y gắt gao ôm eo Thiện Minh, “Ba, cho dù con có bộ dạng gì, ba cũng sẽ không rời khỏi con chứ?”

“Ta sẽ cố gắng, tuy rằng nhìn mi thế này khó chịu, nhưng là ta…… ta sẽ không vứt bỏ mi nữa.”

Trong lòng Thẩm Trường Trạch nảy lên vài phần vui sướng, “Nếu con vẫn như vậy, sẽ không thể ra ngoài, ba sẽ ở cùng con chứ?”

“Cái đấy cũng không chắc, ta không muốn ngày nào cũng phải nhìn mi thế này.” Thiện Minh nhìn đôi mắt đỏ rực của Thẩm Trường Trạch nhiễm đầy bi thương, phiền táo nói, “Mẹ nó, ta nói ta cố gắng là được, mi đâu phải thằng nhóc con cần ta bón cơm đổi tã, ta cũng không thể ngày nào cũng một tấc không rời được. Về sau ta định nhận một ít nhiệm vụ riêng, khi nào không có nhiệm vụ ta sẽ trở về nhà, thế được chưa?”

Thẩm Trường Trạch ngẩn người, có chút kích động nói, “Ba, ba nói về nhà sao? Ba đồng ý sao? Ba nói ‘Về nhà’ sao?”

Thiện Minh nhìn cái đuôi lắc lư kia liền đau đầu, “Ừ, bằng không còn có thể làm sao được?”

Thẩm Trường Trạch hưng phấn lên, hung hăng hôn Thiện Minh mấy cái, cái đuôi thô dài lại quấn lấy đùi Thiện Minh, từng vòng buộc chặt.

Thiện Minh phát hỏa, cảm giác cái đuôi trơn trượt quấn quít lấy chân hắn, đời này hắn cũng không muốn nhớ lại, “Mau buông cái đuôi của mi ra !”

Nửa giờ sau, House đến đây, còn mang theo một tiểu đội xử lý hiện trường.

Hắn ngưng trọng nhìn Thẩm Trường Trạch, cùng với long huyết nhân đã tử vong kia.

Thiện Minh lạnh lùng trừng hắn, “Lập tức đưa chúng ta xuất cảnh. Nếu nó vẫn không biến lại được, ta nhất định tới tìm ông tính sổ.”

House thở dài, “Thật không ngờ sẽ như vậy…… không ngờ Methcathinone lại có tác dụng như vậy. Thứ này rất nguy hiểm, tôi phải phong tỏa tin tức, hai người lên xe đi, tôi đã liên hệ Đường Đinh Chi rồi, đêm nay tôi sẽ sắp xếp để đưa hai người về Trung Quốc.”

Hai giờ sau, bọn họ được bộ đội long huyết nghiêm mật giám hộ, bước lên máy bay, quay trở về Trung Quốc.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay dân dụng, sau đó Đường Đinh Chi phái xe tới đón họ trở về căn cứ.

Lúc này, thời gian đã qua hơn mười bảy giờ, miệng vết thương của Thẩm Trường Trạch đã khỏi hẳn, nhưng y vẫn như cũ duy trì dáng vẻ long huyết nhân.

Thiện Minh đã cực kì mỏi mệt nhưng vẫn kiên trì ở lại bên ngoài phòng thí nghiệm, xem nhóm Đường Đinh Chi kiểm tra thân thể cho Thẩm Trường Trạch suốt đêm, không ngờ đã đợi hơn bốn giờ mà kiểm tra vẫn không chấm dứt, vẫn đang không ngừng lấy và ghi số liệu. Al vốn chỉ đến xem náo nhiệt, thấy Thiện Minh không đi, hắn cũng chỉ ở cạnh, đến cuối hắn buồn ngủ ngáp dài, rốt cuộc nhịn không được, đi lên gõ cửa phòng thí nghiệm.

Đường Đinh Chi vặn vẹo đầu, thấy họ lại vẫn ở đó, đành phải đi ra, khuyên Thiện Minh đi về nghỉ ngơi.

Thiện Minh hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Quả thật là Methcathinone gây ra, nhưng nguyên nhân cụ thể còn cần chúng tôi nghiên cứu, anh ở chỗ này chờ cũng vô dụng, đi về trước nghỉ ngơi đi, kiểm tra xong thân thể tôi sẽ để cậu ấy trở về.”

Al cũng khuyên nhủ: “Cậu đứng đây cũng nhìn không ra cái gì, trở về ngủ đi.”

Thiện Minh nhìn thoáng qua Thẩm Trường Trạch đang hôn mê, y giống như một vật thí nghiệm quái dị, đôi cánh thật lớn gục xuống và cái đuôi thật dài, nằm trên giường thí nghiệm lạnh lẽo, rất giống cảnh tượng quen thuộc trong phim, phảng phất giây tiếp theo sẽ bị mổ toang bụng ra nghiên cứu, điều này làm cho hắn cảm thấy thật sự không thoải mái.

Nếu Thẩm Trường Trạch không thể biến trở về hình người, thống khổ nhất khẳng định là chính hắn, Thiện Minh thở dài, cảm thấy một trận đau lòng. Hắn nhìn Đường Đinh Chi một cái, nói: “Anh nhất định phải biến nó trở lại.” Sau đó xoay người đi.

Thiện Minh quả thật là quá mệt mỏi, không phải vì hai mươi mấy giờ không được nghỉ ngơi, cũng không phải vì vừa trải qua một trận chiến đấu làm người ta thót tim, nguyên nhân lớn hơn là trong lòng mệt mỏi, ánh mắt vừa u oán vừa kích động của Thẩm Trường Trạch vẫn luôn ở trước mắt hắn không hề biến mất.

Hắn vừa đau lòng con mình, vừa cảm thấy kháng cự vẻ bề ngoài phi nhân loại của y. Kí ức về một đêm kia quá mức mãnh liệt, nếu Thẩm Trường Trạch vẫn là dáng vẻ con người, hắn có thể làm bộ quên, nhưng khi Thẩm Trường Trạch lấy bộ dạng long huyết nhân tiếp cận hắn, hắn liền cảm giác được một tia sợ hãi và lùi bước.

Nhưng mà hắn nghĩ, chỉ cần cho hắn thời gian, bất cứ chướng ngại tâm lý nào cũng đều có thể vượt qua, nhưng hắn vẫn hy vọng Thẩm Trường Trạch có thể biến trở về, bởi vì hắn không muốn bắt buộc mình phải “làm quen”.

Lăn qua lộn lại hơn một giờ, cuối cùng hắn cũng ngủ. Chỉ là không biết ngủ bao lâu, hắn cảm giác được có người tới gần, rất nhanh liền tỉnh.

Giọng nói của Thẩm Trường Trạch vang lên trong bóng đêm, “Ba, là con.”

Thiện Minh “Ừ” một tiếng, thả lỏng xoay người.

Bóng dáng đen ngòm nhích lại gần, từ phía trước ôm lấy Thiện Minh, cảm giác thân thể tiếp xúc làm Thiện Minh sửng sốt một chút, lập tức hắn liền nhớ ra bây giờ Thẩm Trường Trạch không biến về hình người được. Bàn tay dày ấm áp biến thành móng vuốt sắc bén, làn da lửa nóng bóng loáng biến thành vảy rồng lạnh lẽo mềm dẻo, Thiện Minh cảm thấy một trận thất lạc.

Về sau cặp móng vuốt to bự mà sắc bén này làm sao mát xa, nấu cơm, sấy tóc cho hắn được? Thiện Minh chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy mệt.

Thẩm Trường Trạch dường như cũng ý thức được bàn tay của mình không thể vuốt ve Thiện Minh, không cẩn thận là vẽ ra máu ngay, y chán nản rũ tay xuống, lấy cánh tay ôm Thiện Minh, khổ sở nói, “Ba, sau này làm sao con ôm ba đây?”

“Không biết, nhưng mi đừng có quệt lên người ta.”

Thẩm Trường Trạch cọ cọ hai má Thiện Minh, “Tuyệt đối sẽ không.”

Cặp cánh cực lớn phủ trên người Thiện Minh, Thiện Minh giật giật thân mình, vừa rồi còn cảm thấy điều hòa có chút lạnh, không muốn nói nhưng cánh này phủ xuống đúng lúc che được gió, còn rất thoải mái, nếu xem nhẹ cái đuôi không thành thật đang quấn quít lấy chân hắn kia, chỉ cần nhắm mắt lại không nhìn Thẩm Trường Trạch thì cũng không khó chịu như trong tưởng tượng của hắn.

Thiện Minh mơ mơ màng màng nói, “Nói không chừng ngủ một giấc mi liền biến trở về đấy.”

Thẩm Trường Trạch không nói chuyện, chỉ tận lực ôm chặt Thiện Minh, trong lòng y tràn ngập bất an, chỉ có ôm ấp người này mới có thể làm y cảm thấy đầy đủ.

Đến nửa đêm, càng ngủ càng nóng, trong mơ hắn cảm giác được có cái gì đó vẫn muốn chui vào khe đùi hắn, mềm mềm, trơn trơn, rất linh hoạt……

Thiện Minh mạnh mẽ mở mắt, liền cảm thấy cái thứ thô dài trơn trượt kia lại trượt theo quần đùi rộng thùng thình của hắn chui vào gốc đùi hắn, y hệt như rắn, cái “đầu rắn” kia lại còn cọ cọ thằng nhỏ của hắn.

Thiện Minh lập tức xù lông, nắm chặt lấy cái đuôi đang chui loạn ở thân dưới của hắn, hung hăng giật một cái.

Thẩm Trường Trạch đau ngao một tiếng, vụt tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Thiện Minh.

Y cúi đầu thì thấy mũi đuôi của mình đang ở trong tay Thiện Minh, thứ kia của Thiện Minh cách quần cũng có thể thấy là đã cứng nổi lên rồi.

Thẩm Trường Trạch chớp mắt, ý đồ trấn an hắn, “Ba……”

Thiện Minh hung hăng trừng mắt nhìn y, đá một phát vào bụng y, đồng thời trên tay dùng sức, đạp tiếp một phát nữa, vung cái đuôi lên ném y xuống đất.

Thẩm Trường Trạch ngã mạnh ra đất.

Thiện Minh nhảy dựng lên khỏi giường, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn nhìn cái lều trại nhỏ cao cao dưới quần, vừa tức vừa hận.

Thẩm Trường Trạch đứng lên, vừa bất đắc dĩ vừa vô lại nói, “Ba, con không cố ý, con ngủ, cũng không biết sao lại thế này……”

Thiện Minh mắng: “Cút, về sau không được ngủ cùng ta.”

Thế thì còn làm ăn gì được, Thẩm Trường Trạch lập tức mặc kệ, “Như vậy sao được! Ba không ngủ với con, ba định ngủ với ai?”

“Ông đây ngủ một mình, cút đi cút đi.”

Thẩm Trường Trạch cau mày, tốt nhất vẫn nên tìm cách dỗ hắn, “Con không đi đâu, ban ngày ba mới nói sẽ không chê con, bây giờ lại không muốn ngủ cùng con, từ nhỏ đến lớn chúng ta vẫn luôn ngủ cùng nhau mà.”

“Từ nhỏ đến lớn, mi mẹ nó cũng không dùng cái bộ dạng này ngủ với ta!”

“Có thể sau này con sẽ vẫn cứ như vậy, ba à, ba cũng nên làm quen đi.”

“Làm quen? Quen cái đuôi của mi chui vào mông ta à?”

Sắc mặt Thẩm Trường Trạch ửng đỏ, “Con không cố ý, về sau con sẽ tận lực khắc chế.”

Thiện Minh mắng to: “Mi định lừa đồ ngu à, ta nói không ngủ với mi là không ngủ với mi, cút mau cút mau!”

Thẩm Trường Trạch buồn bực hỏng rồi, cái đuôi đập xuống sàn chan chát, cánh cũng dùng sức vẫy, quét qua từng trận gió. Cuối cùng, dưới sự phẫn nộ và phòng bị của Thiện Minh, y vẫn thỏa hiệp, xoay người đi về phía phòng khách.

Sau khi Thẩm Trường Trạch vào phòng khách đóng cửa, Thiện Minh mới nằm lại giường, ngực phập phồng không ngừng, lòng còn sợ hãi.

Bốn phía lại im lặng xuống, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập, Thiện Minh cảm giác máu trong thân thể không ngừng tập trung đi xuống thân dưới, cái đuôi trơn trượt lưu loát như rắn kia quả thực là đạo cụ tuyệt hảo trong những bộ phim ***, không ngờ khi dùng trên thân thể người lại có cảm giác này, rất khốn kiếp mà.

Hắn lật qua lật lại mấy lần đều không thể làm mình bình tĩnh trở lại, cuối cùng đành phải thò tay vào trong quần, vỗ về chơi đùa dục vọng cứng rắn của mình. Cảm giác hưng phấn không ngừng dâng lên, nhưng cũng cùng với hư không nồng đậm, hắn nhanh chóng ý thức được thân thể của mình đang khát cầu một người, khát cầu được cùng người kia kịch liệt điên cuồng làm tình, nhưng người kia vừa bị hắn đuổi ra rồi, hơn nữa, bây giờ cũng không tính là người……

Mẹ nó!