Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 75: Được giáo dục cùng phổ cập khoa học



Giang Sở cho rằng Tề Tranh tìm đến mình là để tính sổ. Dù sao lúc trước Tề Tranh cũng đã phải ăn nói nhũn nhặn để nhờ mình hỗ trợ như vậy rồi, vậy mà lại bị cậu dứt khoát cự tuyệt.

Trước khi ra khỏi cửa Giang Sở còn bị các vị huynh đệ xem thường một phen: "Mặc đồ đen như thế này, là đi ra ngoài lêu lổng đấy à?"

A a!!!

Giang Sở cười cười. Cậu đây là sợ bị máu me trên mặt của chính mình văng tung tóe lên mà thôi.

Nơm nớp lo sợ đi tới điểm đã hẹn trước, Giang Sở lén lút đứng ở trước cửa ra vào phòng ăn đã được đặt trước, đưa mắt nhìn quanh.

Tề Tranh vẫn còn chưa tới. May quá! Trước khi sơn băng địa liệt ập đến, ít nhất cậu vẫn còn có thêm mấy phút để thở dốc.

Vừa hít được một hơi thở gấp, một bàn tay đã vỗ mạnh một cái lên lưng cậu.

"Làm gì vậy hả?"

Giang Sở bị dọa sợ đến gần chết.

Tề Tranh cười hì hì chỉ chỉ tay vào bên trong: "Đi thôi! Vào trong rồi hãy nói."

Đây là giấy phút yên lặn cuối cùng trước khi bão táp ập đến đây mà! Nhất định là tâm tình của Tề Tranh có rất nhiều thứ đè nặng! Giang Sở thật chỉ muốn bỏ chạy.

Cơ thể còn chưa nhúc nhích đến một phân, cậu đã bị người ta nắm chặt cổ áo.

"Còn phải chờ tôi mời ông nữa hay sao?" Vẻ mặt Tề Tranh rất là vui vẻ.

"Không! Không cần! Không dám làm phiền ngài phải đại giá." Giang Sở gượng cười hai tiếng.

Tề Tranh làm người mời khách. Cô cầm lên thực đơn bắt đầu chọn đồ ăn.

Cô và Giang Sở có ba năm học cùng nhau, có thể nói là đã hiểu rất rõ về người bạn thân này của mình. Nhưng dẫu là bạn thân thì cũng nên tôn trọng lẫn nhau. Tề Tranh hỏi ý kiến Giang Sở.

"Những món này thì có được không?"

Giang Sở nào dám có ý kiến phản đối: "Được đấy! Rất được! Tui đặc biệt thoả mãn."

Trong khi chờ đợi nhà hàng mang thức ăn đến, đột nhiên hai người cùng lâm vào trầm mặc. Đây là điều rất ít khi xảy ra giữa hai người. Dù sao tính cách của cả hai đều không thích tiếp xúc với kiểu người lạnh nhạt, tẻ ngắt, bởi vậy nên tình cảnh lúc này thật đúng là cực kỳ lúng túng. Thật không giống với bình thường.

Tề Tranh dần dần thu hồi lại vẻ tươi cười. Cô trở nên có chút nghiêm túc.

Giang Sở nuốt khan một cái rồi mở miệng trước: "Bà cùng với Thanh Phi, hai người các bà hiện tại... Thế nào rồi?"

Tề Tranh hít sâu một hơi: "Cậu ấy đã trở về từ hôm qua rồi. Vốn là muốn cùng nhau gặp ông, nhưng mà thời gian quá gấp gáp."

Muốn cùng nhau đến gặp mình...

Giang Sở là người rất biết nắm bắt trọng điểm. Tối thiểu là hai chữ "cùng nhau" này đã nói rõ lúc đó giữa hai người này đã không có chuyện lớn xảy ra. Vậy là sau cơn mưa trời lại sáng!

"Trở về Lăng Giang gặp lại nhau thì cũng giống vậy cả thôi." Giang Sở cảm thấy rất thoải mái.

"Nhưng mà, tôi có chuyện này muốn nói cho ông biết. Là chuyện về tôi và Thanh Phi, của hai người bọn tôi." Tề Tranh chân thành nói.

Cô đan hay bàn tay vào nhau đặt lên trên bàn, hai tay ngón tay cái liên tục cọ vào nhau. Giang Sở biết rõ người này đang bất an.

Thế nhưng cậu không cắt ngang, chỉ là chờ đợi Tề Tranh tự mình mở miệng nói ra.

Tề Tranh hít sâu một hơi: "Hai đứa bọn tôi, đã đến với nhau."

"Cái gì?" Giang Sở nghe mà không rõ ràng.

Tề Tranh hắng giọng một cái, rành rọt nói lại một lần nữa: "Tui nói là, đứa bọn tôi, đã đến với nhau."

Giang Sở gật gật đầu: "Vậy chúng ta có nên uống gì đó một chút để ăn mừng hay không? Để tui xem một chút, ở đây có loại bia tui thích hay không nhỉ."

Hả?

Đây là cái phản ứng gì thế này? Tề Tranh lập tức hóa đá.

Giang Sở như là chợt nhớ ra điều gì đó, rồi tự lẩm bẩm với mình: "Chỉ là bà thì coi như xong. Với tửu lượng cặn bã kia của bà ấy mà, tốt nhất là đừng gây phiền toái cho tui thì hơn. Bà vẫn nên uống chút nước trái cây là được rồi. Nước chanh hay là nước gì đây?"

Tề Tranh và Giang Sở cùng chăm chú nhìn nhau ba giây đồng hồ. Cô thật không thể không xác định lại một lần nữa, rằng thái độ này của Giang Sở cho thấy cậu ta thật sự nghiêm túc với điều mình đã thông báo, trước khi hỏi mình muốn uống chút gì, chứ không phải là đang nói đùa.

"Nước chanh... Ừm, không đúng! Ông, không phải là ông đang có điều gì muốn hỏi tui hay sao?" Tề Tranh hỏi.

Giang Sở đem thực đơn để sang một bên, cậu vừa cười vừa nói: "Còn không phải ban nãy tui vừa nói đó hay sao? Tui nói là muốn chúc mừng, chúc mừng hai người."

Vốn là cái người luôn tỏ ra cà lơ phất phơ, thật hiếm khi thấy được Giang Sở có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Nụ cười của cậu phảng phất như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vào đầu mùa đông: nghiêm túc mà chân thành.

Những gì đang bày ra trước mắt và những gì trong tưởng tượng của Tề Tranh là hoàn toàn khác nhau. Đây thực sự là...

Tề Tranh quay lại đầu nhìn về sang nơi khác. Phải mất một lúc thật lâu cô mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại bình tĩnh.

"Lẽ nào ông không cảm thấy thật kỳ quái hay sao? Bọn tui, hai người bọn tui..." Tề Tranh thấp giọng hỏi.

Giang Sở dài thở dài một cái: "Hai người các cậu như vậy thật tốt, tui cũng cảm thấy rất vui vẻ. Ngược lại là tui thật ra không hề cảm thấy bất ngờ. Nếu như nhất định phải nói lời nào đó, thì đó đại khái là, cuối cùng xem như tui cũng đã chờ đến được ngày hôm nay."

"Cậu, cậu đã sớm đã nhìn ra? Từ lúc nào vậy hả?" Tề Tranh hỏi dồn.

"Tui thông minh như vậy, lại còn có một đôi mắt có khả năng thấy rõ thế gian vạn vật trước mắt..." Cái lời khoác lác này của Giang Sở còn chưa kịp nói hết thì đã bị Tề Tranh cắt ngang.

"Cậu biết được từ lúc nào vậy hả?" Tề Tranh hỏi lại.

"Thưa anh, thưa chị, đây là món ăn của anh chị."

Thật không khéo, bởi đúng lúc này dọn thức ăn cũng được dọn lên.

"Mau, mau lên! Đói chết tui rồi! Vì được làm thịt bà một bữa mà tui đã phải nhịn không dám ăn cả bữa điểm tâm, để bụng rỗng đây này." Nét mặt Giang Sở lúc này cực kỳ đặc sắc.

"Ông thì chỉ có được chút tiền đồ ấy mà thôi!" Tề Tranh cũng hùa theo để dời đi chủ đề.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, hai người lại trên đường trở về trường học của Tề Tranh.

Giang Sở đưa Tề Tranh về đến cửa Đông là nơi cách ký túc xá Thanh Bắc rất gần. Cậu vừa vỗ vỗ lên đầu Tề Tranh vừa nói với cô: "Mau trở về đi thôi."

Tề Tranh lại thói quen nhấc chân đi đạp người ta một cái: "Cái đầu quý giá này mà ông cũng có thể động vào được hay sao?"

"Cắt! Hiếm lạ lắm hay sao hả." Giang Sở lườm tên này một cái.

Hai người cùng sửng sốt một lát, cuối cùng cùng nhau nở nụ cười.

Quả nhiên vẫn là thói quen như vậy a. Cái thói quen có thể ở trước mặt bằng hữu mà không cần phải kiêng nể gì. Cái cảm giác không cần phải kiêng dè này quả là rất tuyệt!

"Giang Sở, cám ơn ông!" Khó có được ở Tề Tranh chút cảm tính này.

Giang Sở làm ra vẻ cực kỳ ê răng: "Bà cũng đừng như thế nữa."

Tề Tranh dùng sức vỗ vỗ lên bờ vai của đồng chí Giang Sở: "Cần phải biết quý trọng a. Dù sao cũng không còn có lần sau đâu."

Nói xong, không hề có chút gì gọi là thục nữ, cô hăng hái chạy trở về trường đại học Thanh Bắc.

Không lập tức xoay người đi ngay, Giang Sở đứng yên tại chỗ thật lâu.

"Ôi!" Cuối cùng thì cũng cảm nhận được cái lạnh mùa đông của thành phố B. Giang Sở rụt cổ một cái, cậu tự nhủ: "Cuối cùng thì thời đại của Tam Kiếm Khách cũng kết thúc rồi. Những ngày tiếp theo chỉ sợ là đến thời mình sẽ thành cái bóng đèn tỏa sáng, phát nhiệt mà thôi."

Lúc Tề Tranh trở lại, chỉ có một mình Điền Tiểu Điềm ở lại ký túc xá.

"Mọi người đi đâu cả rồi?" Tề Tranh vừa thay quần áo vừa hỏi.

Điền Tiểu Điềm vẫn dán mắt vào bài viết trên màn hình gõ gõ đánh đánh: "Một đi kết nối quan hệ hữu nghị, một đi họp."

Không cần phải nói rõ cũng biết. Người đi kết nối quan hệ hữu nghị chính là Tô Nhã, người đi họp chính là Phạm Vi. Một người là hoa khôi của khoa Khí tượng học, một người là trợ lý của Hội sinh viên, đương nhiên là phải làm một ít việc phù hợp với những gì mà cuộc đời đã thiết lập cho bọn họ rồi.

"Còn cậu thì sao? Cậu đang làm cái gì thế?" Tề Tranh tò mò ghé lại gần.

"Tớ nha..." Điền Tiểu Điềm vừa kéo dài cái âm cuối vừa xoay người lại: "Tớ nên vì thời đại mới của chúng ta mà làm ra một chút cống hiến cho công tác giáo dục cùng phổ cập khoa học."

Chẳng nên nghe người này nói nhảm làm gì...

Tề Tranh xoay người bỏ đi.

Điền Tiểu Điềm giữ chặt cánh tay Tề Tranh lại: "Đừng! Đừng! Đừng! Tớ có quà cho cậu đây!"

Tề Tranh bỗng cảm thấy một cảm giác bất an chạy xẹt qua trong đầu: "Là cái gì?"

Điền Tiểu Điềm thần thần bí bí: "Cậu cứ xem rồi sẽ biết."

Nói xong, Điền Tiểu Điềm đứng dậy kéo Tề Tranh đặt trước màn ảnh máy vi tính của mình: "Là cái này! Là bộ tài liệu này! Tất cả đều do tớ chuẩn bị cho cậu đấy. Cậu cứ mở ra mà nhìn."

Cái gì vậy a...

Tề Tranh nháy máy mở cái folder kia nhìn xem thì thấy bên trong có rất nhiều tệp nhỏ.

"Tôi có kĩ năng làm tình độc đáo", "Thời hạn để lưu luyến", "Ngủ ngon, người yêu!"... Đây đều là cái gì vậy a? Là tiểu thuyết hay sao?" Tề Tranh hồ nghi quay đầu lại.

Điền Tiểu Điềm liên tục gật đầu.

Tề Tranh lại mở ra một cái folder cũng đã được phân loại khác. Cái folder này được dành riêng một nơi với cái tiêu đề là phim hành động. Điều này thực sự hấp dẫn sự chú ý của Tề Tranh.

Cô mở ra xem thì thấy, bên trong là những văn bản loáng thoáng có các hình ảnh.

"Cái này là cái gì vậy a?" Tề Tranh lại hỏi.

"Làm sao cậu lại có nhiều vấn đề như vậy hả! Chính mình nhìn đi thì chẳng phải sẽ biết hay sao?" Điền Tiểu Điềm đầy vẻ oán hận.

Thôi được rồi!

Tề Tranh chọn đại lấy một cái có màu xanh xanh đỏ đỏ rồi cứ thế mở ra.

Là một bộ truyện tranh rất đẹp, là truyện manga. Có một cô gái xinh đẹp đem một cô gái xinh đẹp khác đặt ở dưới thân, trong miệng người này còn lẩm bẩm cái gì mà "hôm nay cậu sẽ đi không nổi" nữa cơ đấy.

Lúc này mà có muốn đóng lại thì cũng đã không kịp nữa rồi.

Bởi nội dung tiếp theo đó đã bị cô nhìn thấy mất rồi.

Ở bên trong bộ manga, hai người cùng cởi bỏ quần áo, từ phòng tiếp khách cứ như thế một đường hết ôm rồi lại hôn mà lăn đến trên giường. Sau đó một người thò tay vào giữa hai chân của người còn lại...

"Ngã kháo!" Tề Tranh giật mình một cái, thiếu chút nữa đem con chuột hất bay ra ngoài: "Đây... đây... đây là cái gì a? Đây là cái..."

"Có thấy hứng thú hay không?" Điền Tiểu Điềm dùng gương cái mặt tròn, nhỏ nhắn, ngọt ngào, đáng yêu của mình tiến đến trước mặt Tề Tranh. Cô cười lên thật ngọt, chỉ là lúc này trong con mắt của Tề Tranh thì lại có chút gì đó sợ hãi.

"Có... có mà hứng thú cái quỷ!" Tề Tranh đẩy Điền Tiểu Điềm ra, dùng động tác nhanh nhẹn nhất mà leo lên cái giường của mình.

Khi Tô Nhã trở về thì thấy Điền Tiểu Điềm đang bưng lấy máy tính đứng ở dưới giường Tề Tranh tích cực chào mời.

"Cậu nên học tập nhiều hơn một chút, cần phải hấp thụ tri thức, cậu có hiểu không hả?"

"Không xem đâu! Nó thật sự rất dọa người mà."

"Cái này thì có cái gì mà phải xấu hổ chứ!"

"Tớ nói cho mà biết nha! Với tớ thì nó lại hết sức tinh khiết và đẹp đẽ. Tất cả những thứ này đều là chuyện hết sức tốt đẹp nha. Không tin thì tự cậu hãy nhìn thử xem, để thấy có đẹp hay không."

Nói xong, Điền Tiểu Điềm lại đem truyện manga kia mở ra.

Tề Tranh che mắt lại: "A a a a..."

Tô Nhã cảm thấy rất buồn cười. Cô nói với vào bên trong: "Đây là cậu đang lấy cái gì làm bẩn tâm linh thuần khiết của bé cưng chúng ta vậy hả?"

Điền Tiểu Điềm chào hàng thất bại, rút cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi. Vẻ mặt của cô thật ủ rũ: "Tớ cũng chỉ vì lo lắng cho cuộc sống giường chiếu của cậu ấy mà thôi."

"Thuận theo tự nhiên! Thuận theo tự nhiên đi! Không thể dục tốc bất đạt được." Tô Nhã an ủi.

Dục tốc bất đạt? Bây giờ rồi mà còn bảo là dục tốc bất đạt được hay sao?

Thật sự là Điền Tiểu Điềm chưa thấy người nào lại ngây thơ như Tề Tranh. Nếu không chủ động khai sáng một chút thì cô sợ là cái con mèo nhỏ Tề Tranh này không chỉ không hướng về phía ánh mặt trời cùng không khí đã đành, ngược lại không khéo còn chui sâu vào trong lòng đất cũng nên.

Rút cuộc cái tên ác ma là Điền Tiểu Điềm cũng đã bị cái tên yêu tinh Tô Nhã kia mang đi.

Đến lúc này Tề Tranh mới đem khuôn mặt trồi ra khỏi cái chăn.

Cô hít ngụm từng ngụm không khí để lấp đầy buồng phổi. Không biết có phải vì bị chịu ảnh hưởng bởi những bộ mangan ngây thơ e lệ kia hay không, tóm lại vào giờ phút này khuôn mặt của cô đỏ bừng bừng, sờ lên thì như bị hơ lửa nóng vậy.

Dù rất không muốn xem, không dám nhìn, nhưng mà con mắt cùng thân thể lại như không nghe lời mình nữa. Tề Tranh lại nhớ rất rõ nội dung của những trang manga mình đã nhìn thấy kia.

"Để chị kiểm tra cho, rồi em sẽ thấy thật thoải mái."

"Thật sao?"

"Thật sự."

"Hiện tại cảm thấy thoải mái chưa?"

"Rất thoải mái, chị ~~~ "

"A a a a... Điền Tiểu Điềm đến cùng là bà đã cho tui xem cái gì vậy a!!!" Trong túc xá quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Tề Tranh.

Điền Tiểu Điềm đang bận đánh răng chứ đâu. Nghe thấy tiếng kêu này còn chưa kịp súc miệng đã vội lật đật chạy ra: "Như thế nào? Hiện tại cậu thấy có hứng thú rồi chứ?"

Trong lòng Tề Tranh tràn đầy cơn tức giận. Cô hung hăng phun ra cơn lửa giận từ ruột gan: "Không có! Cũng sẽ không bao giờ có!"

Điền Tiểu Điềm nhún nhún vai, duỗi tay: "Tốt thôi! Nếu vậy thì cậu đã bỏ lỡ toàn bộ thế giới rồi."

Điền Tiểu Điềm quay lại rửa mặt, còn Tề Tranh lại một lần nữa nằm vật xuống trên giường.

Mấy cuốn kia tiểu thuyết mình vừa nhìn thấy có tên gọi là gì ấy nhỉ?

Đúng rồi! Cái gì mà "Tôi có kĩ năng làm tình độc đáo", "Thời hạn để lưu luyến", "Ngủ ngon, người yêu!".

Ở trong chăn, Tề Tranh móc cái điện thoại di động ra bắt đầu lần lượt từng cái một tìm đến những cuốn tiểu thuyết có cái tiêu đề trên. Ban nãy còn nói mình sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận mấy thứ vừa được Điền Tiểu Điềm ra sức chào mời kia. Rồi cứ như thế, cô đọc một mạch cho đến tận hơn 2 giờ sáng. Thật may là mấy bộ truyện này cũng không dài lắm, nếu không Tề Tranh sẽ còn phải chong mắt mà đọc cho đến tận khi trời sáng cũng nên.

Tiểu thuyết ngây thơ cùngmanga ngây thơ đều ngây thơ như nhau. Cuối cùng đến khi thật sự mắt mở không ra được nữa, Tề Tranh mới dần dần ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ cô vẫn bị ám ảnh bởi nội dung cốt truyện "Ngủ ngon, người yêu!" kia. Cô nghĩ rằng nếu như đổi lại là chính mình, nhất định cô sẽ không để cho người mình yêu bị thương tâm.