Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 126: Mình được trở về giường rồi chứ



Mặc dù không muốn nghe đến chuyện riêng tư của người khác, nhưng cuộc đối thoại của hai người kia cũng đã lọt vào tai của Tề Tranh mất rồi. Tiểu Hứa tổng không biết nên làm sao để mà mở miệng nói chuyện tiếp, hiển nhiên cũng là bởi cái nguyên nhân này.

Tề Tranh sợ bầu không khí trở nên lúng túng, cô lập tức mỉm cười đồng thời tiến lên một bước, đưa tay ra và nói với hai người: "Tôi biết rồi, vị này chính là Đông gia đã từng tham gia vào hạng mục của mảnh đất mới được giải tỏa kia."

Cái từ Đông gia này rất trừu tượng, nó không được tính là chính thức, không đề cập đến Cố thị, tránh được cái chủ đề đã khiến hai người có chút tranh chấp trước đó, lại rất phù hợp với cảnh ngộ của Cố Nguyên trong giờ phút này. Điều này làm cho Cố Nguyên thấy thích thú. Anh cũng mỉm cười và cùng đưa tay ra bắt tay với Tề Tranh.

Nhưng anh vẫn tỏ ra nghi ngờ khi đưa mắt đánh giá Tề Tranh một lúc: "Tôi vẫn cảm thấy cô có đôi chút quen mắt. Có phải là chúng ta từng gặp nhau ở nơi nào rồi hay không?"

Tề Tranh cũng không cần che dấu, cô thản nhiên trả lời: "Tôi đã từng học tại học viện Kiến trúc của đại học Khang Niết, vừa mới tốt nghiệp vào tháng sáu năm nay."

Cố Nguyên vừa cười vừa nói: "Đàn em!"

Tề Tranh lắc đầu: "Không phải! Là đàn chị!"

Cái từ bạn học này, mới đầu cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy có cái gì đặc biệt, nhưng khi bỗng nhiên gặp lại, cho dù chỉ là tùy tiện nói vài câu thôi, vậy mà cũng làm cho người ta cảm thấy tâm tình đột nhiên sung sướng.

Hiện tại Tề Tranh và Cố Nguyên chính là như thế. Cả hai người đều không biết rằng trước đó đã từng cùng nhau hợp tác trước khi tốt nghiệp tại trường đại học Khang Niết, điều này đã làm cho hai người có rất nhiều chủ đề để cùng trò chuyện. Khi Cố Nguyên biết được Tề Tranh đang cầm thư giới thiệu của tiên sinh Trương Hi Bình tới nơi này để tìm việc làm thì anh lập tức nở nụ cười.

"Đáng lẽ là để cho Cẩn Đường mang cô ấy đi lên thì thích hợp hơn, nhưng bây giờ thì để cho gia hỏa ấy phải thất vọng rồi... Ôi!" Nói xong liền ra cái vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép Cố Nguyên lắc đầu, sau đó anh quay sang nói với Tiểu Hứa tổng: "Hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể làm phiền cậu mang Tề Tranh đi lên một chuyến vậy."

Nói xong, Cố Nguyên kéo Hứa Chiếu Đình một cái, khiến người này phải tiến tới đứng bên cạnh Tề Tranh.

Vừa đưa tay ra làm động tác mời, anh vừa giải thích với Tề Tranh: "Sau khi lên đấy rồi, ông già kia có hỏi cái gì thì cô cứ trả lời cái đó là được. Việc cô cầm theo lá thư giới thiệu của tiên sinh Trương Hi Bình, thực ra cũng chỉ là muốn có một cơ hội mà thôi, còn ở Cố thị này thứ không thiếu nhất chính là cơ hội, vấn đề là cô phải tự mình nắm chặt lấy cơ hội ấy."

Tề Tranh gật gật đầu, những thứ này đương nhiên là cô biết rõ.

Nói xong rồi, Cố Nguyên xoay người muốn bỏ đi.

Nhưng Hứa Chiếu Đình lại giữ tay Cố Nguyên lại: "Đó là ông nội của anh đấy! Anh mới phải là người đưa cô ấy đi lên nha."

Cố Nguyên lại cho rằng đây là Hứa Chiếu Đình đang trêu đùa mình. Anh vung tay, làm động tác muốn tránh thoát, sau đó ứng phó bằng một câu: "Sợ là em đã nghĩ quá nhiều rồi."

Nhưng dù đã vung tay đến hai lần, anh vẫn bị người ta nắm rất chặt. Đến lúc này anh mới quay đầu lại một lần nữa nhìn thật kỹ vào ánh mắt Hứa Chiếu Đình đang nhìn mình chằm chằm.

Làm cái người bàng quan, Tề Tranh đứng ở một bên nhìn cảnh này mà thật sự tiến không được mà lui cũng không xong.

Đúng vào lúc này cô thấy đôi mắt của Cố Nguyên như trầm xuống. Anh lạnh nhạt hỏi Tiểu Hứa tổng: "Em đang rất nghiêm túc?"

Hứa Chiếu Đình không lên tiếng trả lời, nhưng Cố Nguyên lại là người nhịn không được mà cười khẽ một tiếng: "Buông tay ra đi. Tôi sẽ đưa cô ấy đi lên. Nếu lão gia tử lại đột nhiên có ý tưởng, chỉ sợ là sẽ phải cảm thấy tay của tôi thò ra quá dài. Đến lúc đó chỉ sợ chuyện tốt biến thành xấu, không duyên không cớ mà để lỡ việc của người ta. Nếu lại là chính tiên sinh Trương giới thiệu, vậy thì tôi lại càng tội lỗi hơn."

Lập tức Tề Tranh thấy Tiểu Hứa tổng bỗng trở nên cứng ngắc, anh từ từ buông lỏng bàn tay đang cầm tay của Cố Nguyên ra.

Cố Nguyên đứng ở trước mặt hai người vừa cười cười vừa sửa sang lại quần áo một chút: "Cố thị còn nhiều, rất nhiều cơ hội dành cho bất cứ kẻ nào. Duy chỉ có không bao gồm tôi trong đó." Nói xong, anh xoay người vẫy vẫy tay: "Hai người đi lên đi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí một chút."

Tề Tranh vốn là người hay nói, nhất là với những người xưa nay mình đã từng quen thuộc, vậy mà bây giờ đi theo Hứa Chiếu Đình cùng đi thang máy lên Cố thị, cô lại thấy luống cuống, không biết có vì xấu hổ hay không mà không thể nói được câu nào.

Cô đã nhìn ra được tâm tình của Hứa Chiếu Đình thật sự là không tốt cho lắm, vậy nên tự biết rằng tốt nhất là không nên đề cập đến mối quan hệ bạn học giữa mình và người kia vào lúc này.

"Ting ting." Thang máy đã lên tới tầng cao nhất của Cố thị.

Không ngờ được là Hứa Chiếu Đình lại trực tiếp dẫn cô đi thẳng tới cửa phòng làm việc của tổng tài Cố thị trước. Anh dừng lại nửa bước rồi dùng tay ra hiệu xin mời vào.

Tề Tranh có cảm giác mình lo lắng đến sắp ngất đi được. Nhưng rồi rất nhanh, cô hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Quá trình phỏng vấn để được nhận vào làm việc tại Cố thị thật sự là hết sức thuận lợi.

Cái người đứng đầu của Cố thị kia, Cố lão tiên sinh, thậm chí còn không hỏi cô cái gì cho lắm, mà chỉ là nhận thư giới thiệu, hỏi bản lý lịch của cô, sau đó thì gật đầu một cái.

Hứa Chiếu Đình bảo cô về nhà chờ tin tức, sau khi đã sắp xếp xong xuôi hết thảy rồi tự nhiên sẽ có người bên phòng Nhân sự liên lạc với cô, thông báo cho cô biết thời gian chính thức đi làm.

Tề Tranh mỉm cười cám ơn lão tiên sinh, sau khi đã mỉm cười thật lễ phép với ông, cô nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhìn theo cái bóng lưng của cô thì có vẻ như có chút vội vàng, không biết là có phải muốn đi làm cái chuyện gì quan trọng hơn hay không.

Với tâm trạng hơi có chút mê man như thế cô đi về đến nhà, cho tận tới đêm khuya khi Bùi Thanh Phi tan tầm trở về, Tề Tranh vẫn là cái biểu hiện như thế này.

Nhìn thấy cô như vậy lập tức thần kinh của Bùi Thanh Phi bỗng trở nên căng thẳng.

Đây là lại bị cự tuyệt?

Sau khi đổi xong đôi dép lê có hình con vịt nhỏ, cô rón ra rón rén đi tới sau lưng Tề Tranh, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy người này, rồi hôn lên cổ cô ấy một cái.

Vì có hơi bị nhột, theo bản năng, Tề Tranh nghiêng đầu rụt cổ một cái.

"Nhột quá đi! Đừng làm rộn nữa! Để mình chuẩn bị một chút, cậu đi rửa tay rồi còn ăn cơm." Tề Tranh hoàn hồn trở lại, cô cười vừa nói.

"Không muốn ăn cơm đâu." Giọng của Bùi Thanh Phi mềm nhũn, hay tay vẫn quấn quít lấy Tề Tranh không buông ra, còn những lời muốn hỏi thì lại không nói tới dù chỉ là một chữ.

Mới đầu Tề Tranh còn không biết vì sao hôm nay Bùi Thanh Phi lại tỏ ra dính người như vậy, nhưng sau khi đã cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì cũng hiểu ra. Đây còn không phải sợ mình lại không qua được phỏng vấn lần này hay sao.

Cú hiểu lầm này...

Rất tốt!

Tề Tranh kéo người này từ phía sau ra đến trước mặt mình, rồi dùng vẻ mặt ủ dột cùng bi phẫn.

"Bảo Bảo!"

Một tiếng Bảo Bảo này thật sự đã làm cho ruột gan Bùi Thanh Phi đứt từng khúc, nhất là khi nó lại còn lại phối hợp với ánh mắt ẩm ướt cùng với cái giọng dị thường ấm ức kia của Tề Tranh. Ngoài việc muốn làm sao an ủi cho được người yêu của mình ra, thật sự là Bùi Thanh Phi không có bất cứ ý gì khác, một chút xíu cũng không có.

"Không có chuyện gì đâu! Không có chuyện gì đâu! Đã có mình ở đây!" Bùi Thanh Phi ôm lấy người này vào trong ngực, an ủi bằng cái giọng thật dịu dàng.

Ban nãy còn không phải là Bùi Thanh Phi nói mình không muốn ăn cơm hay sao? Đúng lúc hiện tại thời gian vẫn còn sớm, nên Tề Tranh không băn khoăn gì nữa. Muộn lắm thì cũng chỉ thêm hai giờ đồng hồ mà thôi, như vậy thì cũng không quan hệ gì.

Cô rúc đầu vào trong ngực của Bùi Thanh Phi rồi từng chút, từng chút một kéo người ta cùng đi tới cái giường ở trong phòng ngủ.

Hả?

Chờ cho đến khi Bùi Thanh Phi ý thức được có chuyện gì đó không hợp lắm thì hết thảy đều đã muộn rồi.

Hôm nay cô mặc bộ quần áo công sở, áo sơ mi trắng cùng một chiếc váy màu đen, mặc dù Tề Tranh đã cầm được móc khóa, nhưng muốn cởi ra được thì lại không hề dễ dàng.

"Kỳ thật thì lúc này mình cũng không phải là đặc biệt có hứng." Bùi Thanh Phi gượng cười hai tiếng rồi xoay người định rời đi, kết quả là cái động tác này đã làm cho mái tóc vốn đang được kẹp lại của cô bị bung ra. Mái tóc màu đen mượt mà này lập tức buông xuống, bộ dáng ấy của cô lại càng như là liều thuốc kích thích, trực tiếp đốt cháy lòng ham muốn của Tề Tranh.

Bảo Bảo của mình đẹp như vậy, khêu gợi người ta như vậy, tại sao mình lại có thể bỏ lỡ được đây?

"Cùng với mình nhé, Thanh Phi! Hãy cùng với mình đi!"

Từng tiếng này của Tề Tranh đã làm cho trái tim của Bùi Thanh Phi trở nên mềm nhũn.

Thân thể mình cũng đã là của cậu ấy rồi, cùng cậu ấy điên cuồng một hồi thì đã làm sao!

Hai người đều trở nên thư thái, sau đó mặt kề mặt vai kề vai cùng nằm ở trên giường ngẩn người ra.

Bùi Thanh Phi cầm lấy tay Tề Tranh: "Không cần phải khổ sở làm gì. Vẫn còn có những lựa chọn khác mà."

"Hả?" Tề Tranh sững sờ, ngay sau đó cô vừa cười vừa nói: "Hả? Là cậu đang nói về chuyện kia hay sao?"

Bùi Thanh Phi nghiêng người vùi vào bên cạnh Tề Tranh. Bộ quần áo trên người cô đã bị Tề Tranh lột sạch, ngược lại là Tề Tranh, sau cả một buổi hôn cô như một con cún rồi, vậy mà bản thân lại vẫn ăn mặc thật chỉnh tề, giống như là một người đứng đắn vậy.

"Cậu còn có mình đây!" Bùi Thanh Phi lại một lần nữa hôn lên trán của cô.

Tề Tranh vuốt ve khuôn mặt Bùi Thanh Phi: "Có một cái tin tức mà giờ mình không biết nên làm sao mở miệng với cậu."

Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Không nói thì cũng không sao hết."

"Không được! Mình nhất định phải nói. Cậu nên chuẩn bị tinh thần sẵn sàng lắng nghe đi." Tề Tranh chân thành nói.

Bùi Thanh Phi gật đầu: "Được rồi! Bây giờ thì cậu hãy nói đi, mình đang chăm chú lắng nghe đây."

Tề Tranh hắng giọng một cái: "Là thế này, đại khái là mấy ngày nữa mình sẽ nhận được điện thoại gọi đi làm việc. Cậu cũng biết rồi đấy, Cố thị ở cách xa nơi này, cho nên hàng ngày so với mình thì cậu sẽ trở về nhà sớm hơn, vì vậy mà việc vào bếp làm bữa tối đành phải dựa vào cậu. Chờ đến cuối tuần mình sẽ đền bù tổn thất ấy lại cho cậu thật tốt, cho cậu được ăn ngon. Vất vả cho cậu rồi."

Nói xong là một tiếng "chút" vang dội, cô hôn lên trên trán của Bùi Thanh Phi.

Làm sao vậy?... Sao nó lại không giống với suy nghĩ ban nãy của mình như vậy đây?

Thừa dịp Bùi Thanh Phi còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Tề Tranh đã nhanh chóng trở mình, xỏ chân vào đôi dép lê lập tức chạy trốn rồi.

Cốp!

Đây là tiếng cái đầu đụng vào cánh cửa.

"Giỏi lắm, Tề Tranh! Cậu lại dám đùa với mình! Buổi tối hôm nay cậu không nên nghĩ đến chuyện tiến vào cái phòng ngủ này." Vốn là cái người lạnh nhạt, bình đạm vậy mà giờ đây Bùi Thanh Phi rút cuộc bạo phát ra cơn phẫn nộ mà gào thật to.

Đúng là đã thiệt thòi rồi a! Thật sự là quá bị thua lỗ! Bị người ta ăn đậu hủ rồi không nói, về sau nấu ăn còn muốn để cho mình làm! Bùi Thanh Phi thật chỉ muốn chảy nước mắt.

Ngược lại là gia hỏa được tiện nghi kia lại còn cười toe toét, vừa cười vừa chui vào phòng bếp. Thật sự là Tề Tranh cảm thấy hơi đói bụng.

"Ăn cơm nha... Bảo Bảo."

Ngày hôm sau Tề Tranh nhận được điện thoại từ Cố thị báo tin cô đã được nhận vào làm. Đó là một giọng nữ rất dễ nghe. Trong điện thoại người này còn dặn dò cô hết sức tỉ mỉ, mời cô một tuần sau đúng giờ đến báo danh.

Cả một tuần cuối cùng được nhàn nhã ở nhà này Tề Tranh đều dành hết cho việc dỗ dành bạn gái.

Bùi Thanh Phi nói được thì làm được, nói không cho vào cửa liền thật sự đem phòng ngủ khóa trái lại, có cái chìa khóa còn lại cũng bị cô tịch thu.

Tề Tranh đứng ở bên ngoài năn nỉ bao nhiêu cũng đều vô dụng. Cô nghiến răng nghĩ đến chuyện, bữa nào tìm được thời gian mang Bùi Thanh Phi trở về Lăng Giang, đem đến nhà mình, để cho mẹ dành riêng cho cậu ấy một khóa lên lớp mới được.

Ai cũng ở trong nhà, khóa cửa cái gì chứ!

Nếu như có cái gì không hài lòng hay bị mất hứng, vậy thì mặt đối mặt nói cho hết đi!

Đương nhiên là nếu như địa điểm của cái việc mặt đối mặt mà lại là ở trên giường, vậy thì lại càng tốt hơn.

Xét thấy những ngày này Bùi Thanh Phi đã được Tề Tranh hầu hạ đến quá là thư thái, hơn nữa gia hỏa này còn cố ý mua một bó hoa, mặc một cái váy thật xinh đẹp để đi đón mình vào lúc tan tầm, vậy nên cái đám mây đen vẫn luôn che ở trên đỉnh đầu hai người kia rút cuộc cũng tan đi.

Vào cái buổi tối trước ngày đi làm đầu tiên của Tề Tranh, hai người lại cùng nhau tay cầm tay, ôm hoa đi ra ngoài ăn cơm.

Có một nhà hàng rất có tính tình thú, khoảng cách từ nơi làm việc của Bùi Thanh Phi đi đến nơi đó cũng không tính là xa cho lắm.

Bởi vì là người tìm được việc làm trước, hiện tại đã có tiền lương, cho nên Bùi Thanh Phi dành trước Tề Tranh việc tính tiền. Cô cho gọi một chai sampanh, tự tay rót cho mình một ly, còn Tề Tranh...

Đại khái là đời này đồ uống của cô cũng chỉ có thể là rượu cặn mà thôi.

"Tề Tranh, chúc cho cậu sau này công tác hết thảy thuận lợi!" Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nâng ly.

Tề Tranh trơ mắt nhìn Bùi Thanh Phi một thân trang phục nghề nghiệp, thanh lịch lại đoan trang, bàn tay cầm cái ly đế cao khe khẽ đung đưa. Rượu đỏ theo động tác này của cô để lại trong chiếc ly một vòng lại một vòng sóng nước đỏ đậm.

Rõ ràng là cả thân hình người này đều đã bị che kín, ngay cả một chút da thịt cũng nhìn không tới, vậy mà Tề Tranh lại theo bản năng làm động tác nuốt nước miếng. Cô cảm thấy Bùi Thanh Phi đang ở trước mắt đây đặc biệt trêu chọc người ta, cũng đặc biệt gợi cảm.

So với việc được người này chúc phúc, hiển nhiên là Tề Tranh lại càng quan tâm đến một chuyện khác hơn.

Cô cũng giơ cái ly rượu lên, bên trong đó chỉ có nước chanh mà thôi. Mặc kệ cho cô có làm thế nào lắc cái ly thì chỗ nước có trong đó cũng không thể đạt được hiệu quả như Bùi Thanh Phi. Nhưng rồi cô cũng tỏ ra rất có ăn ý khi cùng người ta đụng đụng, sau đó chân chính hỏi đến chủ đề mình đang quan tâm nhất.

"Đêm nay, mình có thể trở về giường rồi chứ?"

Chương này là để tạ lỗi với bạn Manh Mèo và những ai đã lỡ đọc chương 137 nha mấy chế!