Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 116: Lần đầu tiên làm chủ gia đình



Cả đám người cùng ra khỏi sân bay. Có Giang Sở dẫn đầu, tất cả cùng đi thẳng đến khu chung cư Minh Nguyệt.

Chung cư ở về phía bắc của thành phố B, hiện tại đang là giữa mùa hè, cảnh tượng nơi đây là cả một vùng cây cối xanh um tươi tốt.

Đúng như Giang Sở đã nói, chủ cho thuê nhà là một đôi vợ chồng, nhìn qua thì thấy bọn là những người hòa ái, dễ gần. Thấy đoàn người tới đây, thái độ của hai người thập phần thân mật khi đón tiếp.

Phòng ở đã được Giang Sở hỗ trợ mọi thủ tục từ trước rồi, hiện tại Tề Tranh chỉ việc ký tên, giao tiền là xong. Theo quy định cũ thì ba tháng giao tiền nhà một lần. Tề Tranh rất là sảng khoái, tranh thủ từng phút đồng hồ giải quyết ngay.

Căn hộ này đã được hoàn thiện, những người đi cùng đều mang tới quà mừng nhà mới, so với chủ nhân thì hành động này rõ ràng đã đi trước chủ nhân một bước. Quà mừng có xoong nồi, bát đĩa, xô chậu, có dụng cụ làm việc hằng ngày. Riêng Điền Tiểu Điềm lại mua cho hai người một bộ chăn nệm, nhìn thế nào cũng thấy đúng là có chút tác phong của một bà mẹ già mà.

Đương nhiên rồi, ngoài mấy người bạn cùng phòng này ra, còn có mấy người bạn cùng lớp của Tề Tranh cũng gửi đến một ít quà tặng. Mặc dù mọi người vẫn chưa cùng Tề Tranh gặp lại, nhưng sau khi nghe nói cô đã thuê phòng ở, hơn nữa còn về nước phát triển thì bọn họ đều nhờ vào mấy người trong phòng 304 giúp mình mang đến một chút lòng thành.

Căn hộ này vốn đã hoàn thiện, vậy nên bao nhiêu bọc lớn bọc nhỏ mang đến hôm nay đều được sắp xếp đâu ra đấy, chỉ cần quét dọn thêm một chút là liền có thể vào ở luôn.

Tề Tranh kéo Bùi Thanh Phi đi một vòng khắp cả căn nhà, sau khi nhìn thấy tất cả đều được đám người kia bố trí tỉ mỉ như vậy thì vành mắt đều đỏ lên. Cô thật sự không biết nên làm thế nào để mà cảm ơn cho hết những người bạn này.

"Các cậu, các cậu... Ôi!..." Nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt Tề Tranh, trong vắt. Đúng lúc cô đang muốn nói vài câu bày tỏ nỗi lòng mình lúc này thì lại bị Tô Nhã nhanh tay bụm miệng lại.

"Được rồi! Được rồi đấy! Không cần phải chua xót nữa. Đi ra ngoài mua thức ăn đi! Bọn này đều đói bụng cả rồi."

Sau khi Tô Nhã nói xong, giống như làm trò ảo thuật vậy, không biết từ đâu Điền Tiểu Điềm lấy ra một cái túi shopping, nhét vào trong tay Tề Tranh.

Mùa hè này Phạm Vi quyết định giảm cân, bây giờ hữu khí vô lực ngồi đến ngồi lên ghế sofa, cô hướng về phía Tề Tranh hỏi: "Có tiền không?"

Tô Nhã buông tay. Cô phải để cho Tề Tranh trả lời vấn đề này.

"Có." Nước mắt Tề Tranh đã sớm nghẹn bức trở về, cô trả lời theo bản năng.

"Ừ." Phạm Vi gật gật đầu: "Dầu, muối, tương, dấm chua trong nhà đều không có một thứ nào, đi mua một ít đem về. Còn không phải là cậu đã khoe rất có tiền đồ hay sao, học được nấu cơm rồi nha, vậy thì hãy để cho các chị đây được thử xem tay nghề của hai người đi."

"Tui muốn khoai tây hầm thịt bò!"

"Cá kho tàu!"

"Gà hầm nấm!"

"Trong nhà có gạo hay chưa?"

"Có! Có! Có! Mà cũng chỉ có gạo thôi. Gạo thì không thiếu, mình còn nhớ là cậu ấy còn được người của học viện Kiến trúc tặng hai cái túi nhỏ có gì đó như là bìa cứng nữa kia."

Những người này đang nói cái gì vậy hả?

Lẽ nào nơi này lại không phải là nhà mình hay sao?

Vậy là chút cảm động kia trong lòng Tề Tranh chưa gì đã tan thành mây khói. Cô cầm lấy ví tiền cùng với túi shopping rồi cứ ngu ngơ đứng ở trước cửa ra vào.

Điền Tiểu Điềm còn tri kỷ dắt theo Bùi Thanh Phi đến bên cạnh cô.

"Được rồi, mau ra khỏi cửa đi thôi. Đi sớm về sớm."

Chờ đến khi Tề Tranh kịp phản ứng thì cô đã cùng Bùi Thanh Phi đứng ở ngoài cửa mất rồi.

"Này! Đám người kia đúng là quá không khách sáo rồi!" Tề Tranh tức giận xoay người lại làm động tác chuẩn bị trở về phá cửa.

Bùi Thanh Phi cười đến là ngọt ngào, con mắt đều cong lên thành hình trăng non: "Đây chính là cánh cửa nhà mình đấy! Nhớ hạ thủ lưu tình! Hạ thủ lưu tình!"

Nói xong liền vui vẻ kéo tay Tề Tranh, cùng đi xuống siêu thị của khu chung cư mua đồ.

Trong quá trình mua sắm, Tề Tranh là người chịu trách nhiệm tìm xe đẩy cùng xuất lực.

Bùi Thanh Phi đi ở phía trước, thỉnh thoảng cô lại cầm lên thứ gì đó hỏi ý kiến Tề Tranh.

"Chúng ta vừa mới mua đường cát, lại mua thêm một ít đường phên a, như vậy thì mình có thể thử làm món thịt kho tàu."

"Vừa mới ban nãy có phải Tiểu Điềm nói muốn ăn cá kho tàu hay không nhỉ? Thật là đáng tiếc, mình lại chưa từng làm món này bao giờ."

"Chúng ta mua một ít thịt bò nhé? Giá của nó lại còn khá rẻ."

Ban đầu Tề Tranh còn rất tức giận, cô nói là cứ mặc kệ những người kia đi. Cái gì cá kho tàu, nấm hầm gà chứ! Có mà đi gặp quỷ ấy! Chúng ta muốn ăn cái gì thì cứ mua cái đó. Làm món gì thì bọn họ phải ngoan ngoãn ăn món đó!

Nhưng rồi khi thời gian dần trôi qua, Tề Tranh lại cảm thấy rất yêu cái cảm giác này.

Cô thích cái cảm giác có Bùi Thanh Phi cùng với chiếc xe đẩy đi ở phía trước.

Cô thích mỗi khi cô ấy không rõ thứ gì đó đều sẽ cầm lên nhìn một chút, sau đó chạy đến bên cạnh mình rồi hỏi xem ý kiến của mình thế nào.

Cô thích cái bím tóc đuôi ngựa cứ đung đưa qua lại của cô ấy. Cứ như thế, từng chút, từng chút một, tất cả đều nhẹ nhàng khuấy động cõi lòng cô.

Sau đó, cuộc đối thoại giữa hai người đã có sự biến hóa.

"Đều được cả."

"Chỉ cần cậu thích là được."

"Cậu nói đều đúng."

Mua sắm đồ đạc?

Đó là cái kiểu...

Đại khái chuyến đi ra ngoài để mua sắm này của Tề Tranh chính là đi theo đằng sau bạn gái nhà mình nhà mình để liếm nhan cộng thêm nói lời ngọt ngào mà thôi.

Sau khi hai người thắng lợi trở về thì trong nhà đã được quét dọn đến sáng sủa, sạch sẽ cả rồi.

Tề Tranh xắn ống tay áo của mình lên, tự mang cho mình cái tạp dề: "Cám ơn các vị bằng hữu! Bây giờ thì đến lượt mình thi thố tài năng rồi!"

Nhưng lời còn chưa kịp rơi xuống đất thì tạp dề đã bị tháo xuống, người cũng bị đuổi ra khỏi phòng bếp.

Tề Tranh không hiểu ra làm sao. Cô quay đầu lại nhìn cái người đã tước đi cái thân phận đầu bếp của mình, Bùi Thanh Phi.

"Làm sao vậy?"

Bùi Thanh Phi lại không trả lời người này. Cô tự mình võ trang đầy đủ rồi mới nhún nhún vai nói với mọi người: "Tin tưởng mình đi! Bảo vệ tính mạng mới là quan trọng. Cũng không đáng để mong chờ đâu."

"Ha ha ha... Ha ha ha..."

Mọi người cùng cười phá lên.

Thế nhưng Tề Tranh lại vẫn không chịu cho mình hết hi vọng.

"Ít nhất thì mình vẫn có thể làm trợ thủ a. Mình cảm thấy kỹ thuật xắt rau của mình cũng khá đấy chứ."

Lời này thì đúng là Tề Tranh không nói dối. Kỹ thuật xắt rau quả của Tề Tranh thật sự không tệ, gọt ra gọt, thái ra thái. Có lẽ là do năng lực chuyên ngành đi, nó đã nuôi dưỡng năng lực làm mọi thứ bằng tay của người này rất tốt, chỉ có điều là...

Bùi Thanh Phi khịt khịt cái mũi: "Đao pháp đúng là rất tốt, chỉ là..."

Nhớ lại cái cảnh các mảnh nhỏ nương theo lưỡi dao bay múa mà rơi vãi khắp nơi đây một miếng kia một miếng, tạo nên một mớ hỗn độn kia lại làm cho Bùi Thanh Phi không khỏi rùng mình. Cô thật không muốn lãng phí quá nhiều thời gian để đi theo sau lưng Tề Tranh dọn dẹp.

"Để mình làm đi. Mình giúp cậu." Tô Nhã rửa xong tay đi ra, vượt qua Tề Tranh rồi vừa cười vừa nói với Bùi Thanh Phi. Có thương có lượng, cô tiến vào phòng bếp. ngôn tình sủng

Giang Sở khều nhẹ cánh tay của Tô Nhã: "Em có làm được hay không a?"

Ánh mắt của Tô Nhã bay bổng đưa qua: "Chẳng phải lát nữa sẽ biết hay sao?"

Đưa mắt nhìn theo hai người rời đi, bốn người còn lại sau lưng này đều hóa đá tại chỗ.

"Tô Nhã mà lại có thể làm được những thứ này a? Các cậu có biết hay không?"

"Nhất định là cậu ấy không biết rồi! Lát nữa mà lại có thứ làm ra ăn được thật à? Có nên mua sẵn một ít đồ ăn bên ngoài hay không đây?"

"Đáng tin cậy hay không đáng tin cậy, cậu sẽ chọn cái nào"

"Đại khái là không đáng tin cậy đi."

Tất cả mọi người đều đối với tổ hợp Bùi Thanh Phi và Tô Nhã không có chút tin tưởng nào. Còn không phải là hai người chỉ cần làm một bức tranh đẹp đẽ là được rồi hay sao? Cuối cùng thì cả bốn người trong phòng tiếp khách ai cũng không thể vào bếp, nên chỉ có hai người dễ thương kia đảo quanh nơi ấy.

Vì hết sức tò mò, cả mấy người cùng rón ra rón rén tiến đến bên cửa phòng bếp, bọn họ vụng trộm đẩy ra một khe hở nhỏ. Bốn cái đầu, bốn cặp mắt đồng thời hướng vào bên trong tìm hiểu.

Tô Nhã thật sự tự mình giúp Bùi Thanh Phi làm trợ thủ. Tiếng dao cùng thớt phát ra tiếng va chạm có nhịp điệu, có tiết tấu.

Bùi Thanh Phi dừng ở trước bếp ga nếm thử hương vị, sau đó cô múc một muỗng nước canh, đưa tới bên miệng Tô Nhã.

"Thế nào?"

"Rất tuyệt!"

Hai cô gái, cùng dành cho nhau một nụ cười thật tươi, cái hình ảnh kia...

Người bị kích động nhất phải kể tới Điền Tiểu Điềm, cô đưa tay ôm lấy ngực của mình.

"Trời ạ! Thật là đẹp! Làm sao bây giờ? Mình muốn được yêu đương."

Tề Tranh lại hiểu người này rất rõ.

Gia hỏa này rất thích được đóng vai bà mẹ già, nhưng mỗi khi ở trong Weibo đăng lên những bức vẽ đẹp, dạng bách hợp tiểu thuyết ngọt ngọt ngấy ngấy đúng với khẩu vị của người này, hoặc là nếu thấy các cô gái tham gia các tiết mục chân nhân có hỗ động lẫn nhau ở các trang web hoặc là mv về hai cô gái... cô cũng sẽ nói cái câu muốn được yêu đương này.

Tề Tranh vội vàng bưng kín hai con mắt của Điền Tiểu Điềm.

"Hú hồn hú vía! Hú hồn hú vía! Cậu nghĩ cái gì thế hả?" Tề Tranh vội vàng kéo Điền Tiểu Điềm trở lại phòng tiếp khách.

Thiếu nữ bách hợp Điền Tiểu Điềm sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhận thua. Cô ôm lấy một góc tường nhất quyết không chịu buông tay, miệng thì gào khan: "Tui sẽ yêu các cô ấy trọn đời."

Tề Tranh cùng Phạm Vi đều cảm thấy thật mất mặt. Gia hỏa này, xem như hết thuốc chữa rồi!

Mọi người vô cùng hoan hỉ cùng nhau ăn một bữa cơm. Có món thịt chua ngọt của Bùi Thanh Phi, khoai tây hầm thịt bò, còn có rau xanh xào chay của Tô Nhã. Đương nhiên cũng có cả vài món... mua từ bên ngoài nữa.

Tay nghề của hai người này đúng là không tệ nhưng chung quy vẫn là kiểu người rất ít nhúng tay xuống nước vào mùa xuân. Yêu cầu các cô phải làm ra được cả một bàn đồ ăn thì đúng là đã làm khó họ rồi. Có được đôi món do chính tay bọn họ làm ra, như vậy cũng đã đủ thú vị rồi.

Còn chưa đến chạng vạng tối, nhưng mọi người đều từng người giải tán. Dù sao Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cũng vừa mới về nước. Tuy rằng hai người bọn họ vẫn luôn miệng nói rằng đã quen với việc chênh lệch múi giờ rồi, nhưng mọi người vẫn hết sức tri kỷ khi kéo nhau về sớm, để lại cho hai người có đủ thời gian để nghỉ ngơi.

Đám bằng hữu đi rồi, hai người cùng nhau rửa bát, ngồi ở trên ghế sofa của phòng tiếp khách. Trước đó vẫn luôn một mực không để ý đến, bây giờ mệt mỏi rút cuộc cũng ập tới.

Bùi Thanh Phi dựa vào bờ vai của Tề Tranh, không biết là đã nhắm mắt lại từ lúc nào.

Tề Tranh thấy người này đã ngủ rồi liền nhẹ nhàng đỡ cô ấy ngả xuống sofa, còn mình thì cố gắng giữ vững tinh thần đi trải giường chiếu.

Đem bộ chăn ga do Điền Tiểu Điềm mua cho trải lên giường, đến lúc này Tề Tranh mới nhìn thấy rõ ràng hình vẽ phía trên đó.

Tất cả đều là một màu hồng nhạt, như cơn thác của những nụ hôn vậy.

Gia hỏa này... Tề Tranh dở khóc dở cười.

Sửa sang lại phòng ngủ xong rồi, Tề Tranh đi ra phòng tiếp khách gọi Bùi Thanh Phi rời giường.

"Thanh Phi, dậy nào! Chúng ta nên lên giường ngủ thôi." Tề Tranh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Bùi Thanh Phi.

Bùi Thanh Phi vẫn không có phản ứng, tựa hồ vẫn không tỉnh lại.

"Thanh Phi! Dậy đi, Thanh Phi!" Tề Tranh lại nhẹ nhàng lắc lắc bờ vai Bùi Thanh Phi: "Ôi!...."

Vì không kịp chuẩn bị, Tề Tranh bị Bùi Thanh Phi bất ngờ ôm lấy rồi cổ, rồi hết sức nhiệt tình, một nụ hôn không hề có chút cố kỵ nào rơi lên đôi môi của Tề Tranh.

Hả?

Mới đầu Tề Tranh còn ngẩn người ra, sau đó thì vui vẻ cười đến cong mi, ngay lập tức đảo khách thành chủ.

Bùi Thanh Phi thở không nổi nữa, đành phải xin được khoan dung trước.

Đến lúc này Tề Tranh mới chịu buông cô ra rồi đưa tay sờ sờ chóp mũi của cô: "Tỉnh từ lúc nào vậy hả? Vậy mà lại còn giả bộ ngủ để gạt mình."

Kỳ thật từ cái lúc Tề Tranh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống ghế sofa rồi đi trải chăn ga thì Bùi Thanh Phi đã tỉnh lại. Nhưng cô không muốn ngồi dậy, mà nghĩ mình nên đùa một chút, hưởng thụ một chút sự tri kỷ cũng như chăm sóc của Tề Tranh.

Tề Tranh dùng tư thế quỳ xuống một chân, chân còn lại chống trên ghế sofa, cả người đều hướng về phía dưới, hai tay chống ở hai bên sườn Bùi Thanh Phi. Bùi Thanh Phi chỉ cần vươn tay lên là có thể chạm đến người này. Cô vừa sờ lên đôi má Tề Tranh vừa mỉm cười tủm tỉm.

"Tề Tranh!"

"Ừ."

"Tề Tranh!"

"Ơi."

"Tề Tranh!"

Cứ mỗi lần Bùi Thanh Phi gọi đến tên mình, Tề Tranh lại thấy trái tim mình thêm mềm nhũn. Cô cẩn thận từng li từng tí ôm lấy bờ vai của Bùi Thanh Phi, đem người này ôm vào trong ngực, rồi vừa nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ấy vừa trả lời: "Mình đây, Bảo Bảo."

Bùi Thanh Phi vùi vào trong hõm vai Tề Tranh dụi dụi mặt, hai gò má đỏ bừng lên. Sau khi đã hạ quyết tâm cô mới ghé vào bên tai Tề Tranh nói nhỏ: "Hãy sờ mình đi!"

Tề Tranh kinh hãi. Cô buông tay ra, nhìn vào cô gái vẫn đang chôn mặt vào trong lòng mình hỏi lại: "Cậu... cậu vừa nói cái gì?"

Bùi Thanh Phi quay đầu đi, không nhắc lại nữa.

Tề Tranh lại không chịu buông tha: "Bảo Bảo, ban nãy cậu vừa nói cái gì? Cậu vừa mới nói cái gì đấy? Cậu hãy lặp lại một lần nữa đi!"

Bùi Thanh Phi hết sức yểu điệu. Cô xoa bóp gương mặt đang ở ngay trước này đến thiếu nước vắt ra nước. Cô lại đưa mắt nhìn vào đôi mắt Tề Tranh một lần nữa, ngay lập tức đem linh hồn nhỏ bé của Tề Tranh câu đi mất.

Bùi Thanh Phi hướng về phía Tề Tranh ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu người này hãy gần lại đây.

Tề Tranh ngoan ngoãn làm theo, rồi cô nghe thấy cái giọng gần như nỉ non của Bùi Thanh Phi truyền đến bên tai.

Giọng nói ấy rất nhẹ, rất gợi tình, nó như hòa tan trong hơi thở của cô ấy, khiến cho Tề Tranh cả thấy tai mình có chút ngứa ngáy.

"Hãy sờ em đi, tỷ tỷ!"

Đây là một câu nói có bao nhiêu đơn giản, bao nhiêu rõ ràng, và cũng khó cự tuyệt nhất trên đời này. Từ bao lâu nay, Tề Tranh chỉ có thể ở trong giấc mộng mới may ra mơ thấy nó. Bởi cô vốn cho là cả đời này rất khó có khả năng Bùi Thanh Phi lại tự nói ra những lời này với mình được.

Điên cuồng gật đầu, lúc này trông Tề Tranh không khác gì một con cún đang quay tít cái đuôi để biểu lộ niềm vui sướng của mình. Cô lập tức ra tay nhưng rồi lại bị Bùi Thanh Phi ngăn lại.

Bùi Thanh Phi chỉ chỉ về phía phòng ngủ.

Tề Tranh hiểu ý. Vậy là vừa ấp ấp ôm ôm lại vừa hôn hít, một đường dính chặt không rời, cô dẫn dắt người này hướng về phía buồng ngủ.