Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 113: Món quà của Jenny



Người trong bức họa này Tề Tranh có biết, hoặc nói cách khác là, cả trường đại học Khang Niết này không ai không biết cậu ta.

Jenny vừa thét lên chói tai vừa cầm bức họa nâng niu trong lòng bàn tay: "Ôi Chúa tôi ơi! Chúa của tôi ơi!"

Đó là Phái Ân, gã điên đáng yêu của học viện Nghệ thuật.

Jenny kích động hết mức. Cô nhìn về phía Tề Tranh bằng ánh mắt có chút quái dị. Cứ như là đang muốn nói... mình đã xem cậu là bằng hữu, vậy mà cậu lại dám mơ ước đến honey của mình.

Tề Tranh vội vàng giơ hai tay lên thanh minh cho chính mình: "Đây đương nhiên là không phải của mình nha. Mình đã nói rồi đấy, trưa nay mình có đụng phải một người, cả hai đều đánh rơi các thứ đang cầm trên tay. Vậy nên tám phần là nó bị lẫn vào lúc đó."

Đến lúc này Jenny mới nghĩ đến chuyện nên hỏi hơn: "Cậu đã đụng phải ai?"

"Paris*!"

Phái Ân và Paris đều đến từ căn phòng vô cùng nổi danh trong ký túc xá của Khang Niết, 304.

* ChỉMạt Lý Tư.Giờ tra bên wikidth mới thấy tên tiếng Anh của Mạt Lý Tư nha các chế. Hơi muộn một tý nhưng mị nghĩ như thế hợp lý hơn.

Các ký túc xá trong Khang Niết có bố cục khác nhau vì vậy mà mỗi khu đều có sự khác biệt. Duy chỉ có khu Mirror Lier là nơi dành riêng cho nữ sinh, cho nên phần lớn nơi này đều là phòng đôi. Còn tại phòng 304 của khu Sith Leon, có sáu người với sáu phòng, đều là những nhân vật phong vân của trường.

Về quan hệ của hai người kia ra sao, kể ra cũng khó mà phân biệt.

Nếu nói quan hệ giữa hai người bọn họ tốt, thì cũng đúng, bởi dù sao hai người cũng đã ở cùng nhau lâu đến như vậy rồi, thậm chí hai người bọn họ còn cùng nhau đi du lịch.

Nhưng lại không làm sao phản bác nổi nếu như nói bọn họ cãi nhau đến mức trở mặt. Bởi được giữa đường bỗng nhiên Phái Ân rời khỏi ký túc xá, đến năm cuối cùng thì hai người có vẻ như đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ.

Nhưng mà bức họa này lại được vẽ quá đẹp, chỉ nhìn qua thôi cũng nhận ra được tâm ý của người họa sĩ.

Không chỉ có Jenny tán thưởng, khi nhìn vào nó Tề Tranh cũng không khỏi bất ngờ.

Trong ấn tượng của Tề Tranh, Paris là một người có chút cứng nhắc. Anh ta chỉ chú trọng hiệu quả thực tế, chú trọng hiệu suất. Tác phẩm của người này rất ít yếu tố thưởng thức nghệ thuật. Nếu nói một cách đơn giản thì nó khiến cho Tề Tranh cảm thấy các tác phẩm này thiếu đi hơi thở sinh hoạt, thiếu một chút sắc thái tình cảm.

Nhưng mà bức họa này...

Tề Tranh vừa cười khổ vừa lắc đầu.

"Có thể để bức tranh này cho mình giữ được không?" Jenny không nỡ buông tay.

Tề Tranh cảm thấy có chút khó khăn: "Anh ấy đã dụng tâm đến như vậy rồi, theo mình nghĩ thì nên trả lại cho anh ấy vẫn hơn."

Quả nhiên, không đợi đến lúc Tề Tranh tự mình trả bức vẽ lại cho Paris thì người này cũng đã chủ động tìm tới cửa.

Hôm ấy, buổi học của Tề Tranh kết thúc, từ trong phòng học đi ra, vừa ngẩng đầu lên cô lập tức nhìn thấy Paris đứng ở nơi đó.

Tề Tranh đã nhìn thấy anh đương nhiên anh cũng nhìn thấy Tề Tranh. Paris cau mày như thể đã đưa ra quyết định cùng quyết tâm rất lớn mới giang chân đi tới trước mặt Tề Tranh.

"Có lẽ cô đã nhìn thấy một bức họa rồi có đúng không?" Paris không tự nhiên lắm khi hỏi như vậy.

Tề Tranh cười khẽ. Cô lấy từ trong cặp sách của mình ra một túi bóng trong suốt chuyên đựng tài liệu: "Nếu tôi không lầm thì thứ anh đang nói tới chính là cái này."

Bức họa kia, cái bức họa vẽ chân dung Phái Ân đã được đặt cẩn thận ở bên trong, không một chút nếp uốn, hoàn toàn giữ được nguyên trạng.

Rút cuộc Paris cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cám ơn." Paris nói.

"Không cần khách khí." Tề Tranh cười cười, sau đó cô nói bằn giọng tán thưởng: "Anh vẽ rất được đấy."

Biểu lộ của Paris lúc này hơi có chút kỳ quái, không phải là phản ứng thường thấy của một người sau khi được khen ngợi.

"Kỳ thật cũng không phải là tôi..." Paris định giải thích gì đó.

Nhưng Tề Tranh lại mặc kệ mấy chuyện này, cô nói tiếp: "Ánh mắt của anh ấy rất đẹp."

Mặc dù chỉ là vẽ bằng bút chì, chỉ là thứ khiến cho người nhìn phải để ý đến chính là đôi mắt màu xanh da trời của Phái Ân. Nó đã được người vẽ chăm chút cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, trông rất sống động.

"Đúng vậy, ánh mắt của cậu ấy rất đẹp." Paris buột miệng theo bản năng, nhưng sau đó anh lại vội vàng xua tay: "Không phải, ý của tôi không phải... Chúng tôi vốn là bạn rất thân, tôi..."

Tề Tranh nở nụ cười. Nhìn thấy Paris chân tay luống cuống như vậy dường như cô lại thấy được hình ảnh của chính mình năm nào.

Cô cũng đã từng cho rằng mình cũng là như vậy. Những gì mình và Bùi Thanh Phi cùng nhau trải qua tốt đẹp như vậy hết thảy đều xuất phát từ một lý do: các cô là bạn thân của nhau, là những người bạn vô cùng thân thiết của nhau.

Cái cớ này được dùng quá tốt, trở thành cái lá che đi tầm mắt, làm cho người ta không nhận ra tình cảm chân thật của mình và người kia.

Tề Tranh cũng không muốn nghe Paris giải thích những thứ này với mình. Bởi đây là chuyện của anh ta, không phải có chỗ để Tề Tranh xen vào.

Cô cắt ngang lời của Paris, rồi mỉm cười theo kiểu "tôi hiểu mà": "Chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ."

Paris đứng tại chỗ sững sờ nhìn theo Tề Tranh xoay người rời đi.

Vui vẻ sao?

Khi nhớ đến vẻ mặt "tôi đã sớm nhìn thấu" kia của Tề Tranh, không hiểu sao Paris lại cảm thấy vui vẻ.

Hoàn thành chương trình học. Thiết kế đồ án tốt nghiệp. Chuẩn bị làm bằng tốt nghiệp...

Trong thời gian cuối cùng tại Khang Niết, Tề Tranh bận như con thoi trong máy dệt, giữa lúc như vậy cô còn nhận được thông báo cần phải chuẩn bị sẵn, bởi cô đã được chọn làm người đại diện cho sinh viên tốt nghiệp của học viện Kiến trúc lên phát biểu trong lễ tốt nghiệp.

Sau khi trở lại ký túc xá Tề Tranh đem tin tức này chia sẻ với Jenny. Tin này đã khiến cho Jenny há hốc cái miệng, đến nỗi muốn khép cũng không khép lại được.

"Cậu có biết để chọn ra cho được người đại diện lên phát biểu này là khó khăn đến cỡ nào hay không? Nhiều khi đều là tranh cãi mãi cho đến khi sát ngày lễ rồi mới thống nhất được người phát biểu. Đã có không biết bao nhiêu sinh viên chỉ có được một đêm để chuẩn bị nội dung phát biểu rồi đấy. Vậy mà cậu thì ngược lại, được thông báo trước thời hạn đến gần hai tháng." Jenny cảm khái.

Ban đầu Tề Tranh còn cho rằng cơ hội kiểu này sẽ không bao giờ tới phiên mình. Lý do đơn giản bởi vì cô là người phương Đông, là người da vàng.

Sau khi có được cơ hội này rồi cô cũng phi thường kích động. Những lời Jenny từng nói với mình trước kia không ngừng vẳng đi vẳng lại trong tai cô. Nếu nói hơi khuôn sáo thì, chính bản thân mình mới là người mặc định cho mình thành người như thế nào, còn người khác thường sẽ không có những ý nghĩ như vậy. Là chính bạn đã tự mình cho là như vậy mà thôi.

Tề Tranh tự động viên mình, ai nói mình không thể đây? Tại trường đại học Khang Niết này mỗi người đều có cơ hội để tự khẳng định bản thân.

Tin tưởng vào bản thân mình, luôn giữ vững sự tự tin, không ngừng phấn đấu vươn lên. Đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất sau hai năm tới đây của Tề Tranh.

Ngay sau đó, Tề Tranh đi tới phố người Hoa mua một cái lư hương bằng đồng nhỏ.

Trông nó hơi dẹt, có ba cái tay cầm, hình thức nhìn qua thì có chút quái dị.

"Cái này dùng để làm gì vậy?" Jenny hiếu kỳ hỏi.

"Dùng để, ừm... dùng để cầu khấn." Thật sự là Tề Tranh tìm không ra từ nào cho thích hợp hơn cả.

Thời điểm trường Khang Niết tổ chức lễ tốt nghiệp đã được xác định. Vậy nên hôm nay Tề Tranh làm cái việc quan trọng hơn cả là cầu thần bái phật, cầu nguyện cho lễ tốt nghiệp bên trường Thụy Văn của Bùi Thanh Phi được tổ chức trễ hơn bên mình một chút. Nếu phải bỏ lỡ một trong những sự kiện quan trọng nhất trong đời của cô ấy như vậy, Tề Tranh sẽ phải ảo não cả đời.

Sau đó Jenny thấy Tề Tranh như thể làm ảo thuật khi móc ra một thẻ hương nhỏ, lại thấy người này vái ba vái trước khi cắm vào trong lư hương.

Cũng không biết nói đây là cái nghi thức thần bí gì, dù sao Jenny cũng ngẩn người ra mà nhìn cái cảnh này.

"Các cô gái Đông Phương các cậu đều biết làm phép thuật cả hay sao? Cậu có thể dạy cái này cho mình với được không? Chúa ơi! Mình thấy thật sự là quá thần kỳ! Nó sẽ mang lực lượng thần bí từ phương Đông đến cho cậu có đúng không? Ối..."

Tề Tranh vội vã ra tay, cô dùng hết khả năng để bắt cho Jenny phải ngậm miệng lại.

Làm xong những hành động không mấy ý nghĩa này xong, cuối cùng Tề Tranh cũng thấy an lòng hơn một chút.

Kỳ thật, nếu như ngày lễ tốt nghiệp của Thụy Văn có sớm hơn Khang Niết thì cũng không sao cả. Chỉ cần một vòng cả bay đi lẫn bay về thì vẫn dư sức kịp. Nhưng ngày tốt nghiệp lại đã gần kề, một chuyến đi là vạn lý trường chinh. Khoảng cách giờ đây đã không còn giống như giữa thành phố B và thành phố S năm kia nữa, lúc đó giá vé máy bay chỉ hơn mấy trăm khối tiền, nhưng hôm nay phải bốn con số trở lên, thậm chí còn phải chi ra nhiều hơn thế. Vậy nên Tề Tranh phải cực kỳ thận trọng. Cô muốn đưa Bùi Thanh Phi tới thành phố B để sống bên nhau, nếu vậy thì hai người sẽ phải giải quyết nan đề trước mắt chính là tiền thuê nhà.

Ngửa tay xin tiền với ba mẹ hay sao?

Coi như hiện tại ba mẹ đã ngầm đồng ý cho cô và Bùi Thanh Phi đến với nhau đi nữa, thì cái lựa chọn này cũng sẽ không nằm trong sự cân nhắc của Tề Tranh.

Nghĩ tới đây, Tề Tranh không tự chủ được lại lấy ra thêm hai cây hương nữa.

"Cầu Thần phù hộ! Cầu Thần phù hộ!"

Cũng không biết là có phải nhờ vào việc chân thành ôm bắp đùi của các vị thần phật hay không, ngày tổ chức lễ tốt nghiệp của Thụy Văn cuối cùng cũng đã xác định, so với Khang Niết thì muộn hơn vài ngày.

Kỳ thật Bùi Thanh Phi rất muốn hỏi thẳng Tề Tranh kế hoạch sau lễ tốt nghiệp của người này ra sao, nhưng có hỏi thì cái đáp án nhận được, lại là...

"Để nói sau đi. Hiện tại mình còn chưa xác định."

Chưa xác định liền có nghĩa là chưa có cách nào lên kế hoạch được. Cuối cùng thật sự là chờ không được nữa, Bùi Thanh Phi đành phải thông báo cho Tề Tranh một tiếng, cô nói là mình muốn về nước trước, vé máy bay đã mua được rồi.

Bùi Thanh Phi không xây dựng kế hoạch trước, nhưng Tề Tranh lại có a. Sau khi đã biết trước ngày Bùi Thanh Phi sẽ lên máy bay về nước, Tề Tranh cũng đặt vé bay cùng một ngày.

Tham gia lễ tốt nghiệp của cô ấy, dùng thân phận là người nhà cùng người yêu để tặng hoa trong lễ tốt nghiệp, sau đó lại hai người ngọt ngọt ngào ngào mà cùng nhau về nước...

Rất kinh hỉ! Rất lãng mạn! Và cũng rất Tề Tranh!

Như thế này thì không muốn cũng phải vui mà.

Ngay trong khi Tề Tranh đang ở tại B quốc đắc ý vì kế hoạch của mình sẽ được thực hiện, thì Bùi Thanh Phi và Ngô Kỳ lại đang đứng ở trong ký túc xá nhìn điện thoại trong tay mà ngẩn người ra.

"Đúng là cậu ấy muốn tới đây thật sao?" Ngô Kỳ hỏi.

Bùi Thanh Phi gật gật đầu: "Chắc chắn thế!"

Mùa hạ nóng bức của A quốc sắp đến, ngay bây giờ cũng đã có thể cảm nhận được sự đột kích của những làn sóng nhiệt rồi. Ngô Kỳ có dáng người hết sức mỹ lệ, nhất là khi người này còn cố ý chọn lấy những kiểu quần áo làm sao có thể làm nổi bật dángbộ ngực ngạo nghễ của mình lên hơn nữa, khiến cho dù là ai khi nhìn tới cũng không thể không động tâm.

Chỉ có điều là, cho dù Ngô Kỳ có khẽ gạt làn tóc bằng cái động tác vừa khêu gợi vừa mị hoặc đi nữa, thì cũng kích không dậy nổi cảm xúc trong Bùi Thanh Phi dù chỉ là nửa cái bọt nước.

Cuối cùng còn bị người ta ném cho một câu: "Có lẽ chốc nữa Đan Đan sẽ quay trở lại đấy. Vậy mà cậu lại còn ăn mặc hở hang như vậy. Cậu xem có nên đổi lại bộ khác hay không?"

Ngô Kỳ bĩu môi một cái, nhưng rồi cô vẫn đi lấy một chiếc áo sơ mi trắng khoác lên trên người. Cô cầm hai vạt áo rồi buộc lại thành một cái nơ. Rồi với vẻ mặt xấu xa cô hỏi Bùi Thanh Phi: "Vì cái gì mà cậu lại không vạch trần Tề Tranh? Có cần mình giúp cậu một tay hay không?"

Bùi Thanh Phi đưa ngón tay chỉ chỉ Ngô Kỳ với ngụ ý cảnh cáo.

Ngô Kỳ tới đây là để tìm Đan Đan, vì người ta không có ở đây nên mới cùng Bùi Thanh Phi lời ong tiếng ve đôi câu cho đỡ buồn mồm. Hiện tại cô đang vểnh mông lên, thêm dầu vào lửa, làm xong thì ngâm nga bài hát vui vẻ nào đó.

Chút tâm tư này của Tề Tranh thì làm sao có thể giấu được Bùi Thanh Phi đây. Nhưng mà cô lại vui lòng cùng với Tề Tranh tham gia trò chơi này, để có thêm chút gia vị cho tình cảm hai người thì cũng tốt.

Tề Tranh muốn cho chính mình một cái kinh hỉ, vậy thì cô sẽ chờ đợi cái kinh hỉ này, chỉ cần cậu ấy vui vẻ là được rồi. Tề Tranh vui vẻ, chỉ cần Tề Tranh được vui vẻ, bảo cô làm cái gì cô cũng không từ chối.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau những ngày cực kỳ bận rộn, cuối cùng lễ tốt nghiệp cũng gần kề.

Bởi vì Tề Tranh còn phải bay đi Thụy Văn tham gia lễ tốt nghiệp của Bùi Thanh Phi, trong khi thời gian rất gấp gáp, nên cô không thể không sớm bắt tay vào thu thập hành lý của mình.

Jenny và Tề Tranh đã trải qua hai năm ở cùng nhau, bởi tính cách hai người tương tự, nên rất hợp nhau. Hôm nay đã đến lúc phải tốt nghiệp, các cô đều hiểu rằng, sau lần từ biệt này, trong thời gian ngắn là sẽ không cách nào gặp lại nhau được.

Vì thế nên Tề Tranh cố ý chọn những lúc Jenny có việc phải ra ngoài mới tranh thủ sắp xếp hành lý. Cô không muốn để cho Jenny nhìn đến những thứ này, không muốn quãng thời gian cuối cùng của hai người quá mức thương cảm.

Hôm nay Jenny trở về rất khuya. Tề Tranh đã định là chờ người này về rồi mới cùng nhau đi ăn cơm, vậy mà hết đợi rồi lại đợi vẫn không thấy bóng dáng người này đâu, Tề Tranh đành phải tự mình đi trước nhét đầy cái bao tử của mình cho rồi.

Khi quay trở về ký túc xá, cô thấy Jenny đã ngồi chờ sẵn ở bên giường.

"Honey!" Kể từ cái lần Tề Tranh nhắc nhở không cho phép dùng cách xưng hô này, đã lâu lắm rồi Jenny không còn gọi cô như vậy nữa. "Mình có một món quà muốn tặng cho cậu đây."

Nói xong Jenny lấy cái bàn vẽ của mình ra, rồi từ trong túi cô lấy ra một vậy gì đó như là tấm bìa cứng đưa tới trước mặt Tề Tranh.

Tề Tranh không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào. Thời gian gần đây, mọi tâm tư của mình cô đều dồn hết cho việc chuẩn bị tốt nghiệp cũng như làm sao đến được với Bùi Thanh Phi, nên không thể có món quà nào để đáp lễ, cũng vì vậy mà nhất thời chân tay cô trở nên luống cuống.

"Jenny, mình không biết nên..." Tề Tranh không biết nên cảm ơn hay là biểu lộ sự áy náy của mình lúc này.

"Cậu hãy mở ra nhìn thử." Jenny vừa cười vừa nói.

Sau khi Tề Tranh đem thứ này mở ra, cô lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Đó là bốn bức tranh màu nước, độ rộng dài không lớn, nhưng mà có thể nhìn ra được, trong khi vẽ bức tranh này người họa sĩ đã phối màu cùng miêu tả thập phần dụng tâm.

Bốn bức tranh đại diện cho bốn thời kỳ. Trên đó có hai cô gái tóc đen, hoặc là đang cười hoặc ồn ào, hoặc lưu luyến chia tay ngay tại trên sân trường Khang Niết này, cùng nhau đi qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.

Tề Tranh hết sức cảmđộng. Đây là món quà Jenny tặng cho cô nhân dịp tốt nghiệp, khắp trong thiên hạ này chỉ có một mà thôi, độc nhất vô nhị.