Cầu Đạo

Chương 297: Ngọc Huyền Vương



Sự xuất hiện bất ngờ của bảy người lạ mắt khiến cho cục diện xoay chuyển trong chớp mắt. Mạnh Kha và chín vị sư huynh đệ đến từ Cửu Tuyên tông không biết lai lịch của bọn hắn. Quý Phi Lục Thiên Tuyết thì lạnh lùng nhìn những kẻ này, con mắt híp lại, chưa từng nói một lời. Không một ai biết được nội tâm nàng đang suy nghĩ điều gì.

Chỉ có Hoàng Yên quận chúa vừa mới nhìn thấy những người này, con mắt lấp lóe, đầu nào cấp tốc vận chuyển. Những người khác có thể không biết kẻ này, nàng sao lại có thể không biết? Sau cùng, nàng làm ra quyết tâm. Ánh mắt nàng trở nên quyết liệt. Biểu lộ của nàng đồng thời lại trở nên có chút vui mừng. Có hy vọng tìm ra đường sống.

Hoàng Yên Quận chúa đối với nam tử với đến nói lớn: "Ngọc Huyền Vương, tám vạn năm Huyết Dương Sâm đang ở trong tay ta. Nếu như Vương gia muốn có nó, trước tiên hãy trợ giúp chúng ta đánh giết đệ tử của Cửu Tuyên tông."

Ngọc Huyền Vương?

Trong giây lát, tất cả mọi người đều sững sờ. Tuy nhiên, bọn hắn còn chưa kịp đặt bao nhiêu sự chú ý lên danh hiệu này thì nhanh chóng bị một thứ khác hấp dẫn lấy.

Tám vạn năm Huyết Dương Sâm.

Trong tình huống sinh trưởng phát triển bình thường của dược tài, dựa vào số năm, người ta có thể ước lượng phẩm giai của nó. Tỷ như, vài chục năm dược tài thông thường đều là Nhất giai dược tài, vài trăm năm đều là Nhị giai dược tài, vài ngàn năm dược tài có thể đạt đến cấp bậc Tam giai trong khi vài vạn năm chính là thuộc về cấp bậc Tứ giai dược tài.

Mặc dù, những con số này đều chỉ là ước lượng dựa trên kinh nghiệm và kết quả cuối cùng còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh sinh trưởng cụ thể. Thế nhưng, Huyết Dương Sâm có thể đạt tới tám vạn năm, nghĩ như thế nào đều là Tư giai dược tài. Thậm chí, có khả năng rất lớn là đạt tới Tứ giai thượng đẳng.

Đây tuyệt đối là bảo vật vô giá.

Một lúc này, tất cả ánh mắt của mười tên đệ tử Cửu Tuyên tông đều tụ tập trên người Hoàng Yên quận chúa. Có kẻ không che giấu chút nào sự tham lam, muốn nhanh một chút chiếm đoạt bảo vật. Lại có kẻ tỏ ra hồ nghi, không tin rằng một gốc tám vạn năm Huyết Dương Sâm lại có thể ở trên người một cái Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ. Mặc kệ là biểu tình gì, bầu không khí đã trở nên ẩn ẩn có chút kiềm chế, dường như lúc nào cũng có thể bạo phát.

Ngọc Huyền Vương chẳng thèm để ý thái độ của mười tên nội môn đệ tử Cửu Tuyên tông. Biểu cảm của hắn trở nên lạnh lùng. Nhìn chằm chằm Hoàng Yên quận chúa, Ngọc Huyền Vương lạnh lùng nói: "Trong giao dịch của chúng ta, phần việc của ta đã hoàn thành. Ta chỉ đến nhận Huyết Dương Sâm. Đánh giết đệ tử của Cửu Tuyên tông không nằm trong giao dịch."

Hoàng Yên quận chúa không hoảng chút nào mà còn cười. Nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một củ nhân sâm lớn như bắp tay, toàn thân màu đỏ như máu, xung quanh vẫn còn những sợi rễ tươi như mới, được phong ấn cẩn thận trong tầng tầng kết giới. Dẫu vậy, mùi hương và cỗ linh khí nồng nặc không thể che chắn hoàn hảo vẫn lan truyền ra không gian xung quanh trong nháy mắt. Giờ phút này, tất cả mọi người dù không biết thứ này có hay không đạt tới tám vạn năm tuổi như trong lời nói nhưng bọn hắn đều đã chắc chắn, đây tuyệt đối là Tứ giai Huyết Dương Sâm.

Bảo vật. Vô giá bảo vật.

Ánh mắt của mười tên đệ tử Cửu Tuyên tông đã không thể che giấu được sự tham lam cùng cực. Cái gì tiêu diệt Thanh Lạc Hoàng thất dư nghiệt? Bọn hắn đều đã quên sạch. Đối phương có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng chỉ là tu sĩ thế hệ trẻ mà thôi. Bắt được, cố nhiên sẽ được tông môn ban thưởng. Bất quá, phần thưởng này sao mà so bằng được Tứ giai Huyết Dương Sâm?

Nhân tính chính là như vậy. Có đôi lúc, có nhiều người càng thiên hướng ích lợi cá nhân lớn hơn lợi ích tập thể. Huống chi, lợi ích cá nhân này thực sự lớn lắm. Một miếng nhỏ Tứ giai Huyết Dương Sâm, chỉ cần phục dụng cẩn thận liền có thể thắng qua mười, hai mươi năm tu hành của bọn hắn.

Chỉ là bọn hắn còn chưa biết, trên người của mấy người Hoàng Yên quận chúa mang theo chí bảo truyền thừa. Thanh Lạc Vương triều dư nghiệt có nhiều lắm, đâu phải ai cũng có cơ hội chạm tay vào chí bảo. Nếu không, bọn hắn nhất định sẽ không giống như bây giờ.

Hoàng Yên quận chúa nhìn thấy ánh mắt tham lam của đám đệ tử Cửu Tuyên tông, âm thầm đắc ý, sau đó lại đối với Ngọc Huyền Vương, nói: "Ngọc Huyền Vương, như Vương gia đã thấy, tám vạn năm Huyết Dương Sâm đích thực đang ở trong tay ta. Có lấy hay không, vậy phải nhìn ngài rồi."

Giờ đây, nàng đoán chừng, chỉ cần vứt khối Huyết Dương Sâm này cho đối phương, người của Cửu Tuyên tông nhất định sẽ liều sống liều chết với hắn. Đó là lúc các nàng có cơ hội chạy thoát.

Mà giờ đây, sắc mặt của Ngọc Huyền Vương đã trở nên âm trầm. Hắn lạnh nhạt nói: "Hoàng Yên Quận chúa, ngươi là đang thách thức giới hạn của bổn Vương?"

Chính là giọng nói lạnh nhạt tựa như không có chút nào để tâm này lại khiến cho mấy tên thuộc hạ đi theo hắn cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Ngọc Huyền Vương đáng rất tức giận.

"Thách thức?" Hoàng Yên quận chúa cười: "E là Ngọc Huyền Vương hiểu nhầm tiểu nữ tử. Tiểu nữ tử bất quá là thực hiện đúng nghĩa vụ giao dịch mà thôi."

Thế mà, ngay tại lúc nàng cho rằng có thể lợi dụng Huyết Dương Sâm để khiến cho người của Cửu Tuyên tông cùng Ngọc Huyền Vương có một trận ác chiến. Nào ngờ, tình huống một lần nữa xoay chuyển.

Phía sau Ngọc Huyên Vương, một tên nam tử trẻ tuổi, da trắng, gương mặt có mấy phần tuấn tú ngự kiếm lên phía trước, thi lễ với chủ tử hắn một cái rồi hướng về phía đám người Cửu Tuyên tông, ung dung nói: "Các vị, trước tiên nghe tại hạ một lời nói."

Thanh âm của nam tử này bình thản, dễ nghe. Không biết là hắn dùng thuật pháp gì, vậy mà có mấy tên đệ tử bị lòng tham làm hoa mắt cũng nhanh chóng bình phục lại tâm tình. Tên đệ tử dẫn đầu có chút cảnh giác nhìn qua đối phương. Hắn thầm than: thuật pháp vận dụng thật tốt. Tất nhiên, hắn vẫn là bình tĩnh, lắng nghe đối phương muốn nói cái gì.

Dẫu sao, trong tình huống hiện tại, tín hiệu gửi về Cửu Tuyên tông đã phát. Càng đợi lâu, tình huống đối với bọn hắn lại càng có lợi. Chỉ là, đến lúc đó, Huyết Dương Sâm chia phần lại phải ít đi một chút.

Nam tử kia vẫn ung dung không vội, chậm rãi nói: "Các vị hẳn phải biết, vị này chính tiếng tăm lẫy lừng, đại danh đỉnh đỉnh Hoàng Yên quận chúa, thiên kiêu mạnh nhất thế hệ này của Thanh Lạc Vương triều."

Hoàng Yên quận chúa dường như đoán được điều gì. Nàng gắt gao nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử, quát lên: "Bạch Lương."

Bất quá, không ai để ý đến nàng. Vị kia dẫn đầu nhóm đệ tử Cửu Tuyên tông, Mạnh Kha, trầm giọng hỏi: "Các hạ rốt cuộc muốn nói gì?"

Nam tử trẻ tuổi gọi Bạch Lương cười, trả lời: "Các vị đã biết, vị này đại danh đỉnh tỉnh Hoàng Yên quận chúa của Thanh Lạc Vương triều. Như vậy, các vị phải biết, nếu như Thanh Lạc Vương triều đã có thể sắp xếp cho nàng chạy trốn khỏi quý tông và các phe thế lực khác truy sát, chắc chắn cũng phải ban thưởng cho các nàng không ít bảo vật phòng thân cùng tài nguyên để hy vọng sau này có cơ hội quật khởi. Các vị lại như thế nào khư khư chỉ nhìn lấy một cái tám vạn năm Huyết Dương Sâm, bỏ đi cái lớn mà chỉ nhìn cái nhỏ?"

Ý tứ của lời nói này rất rõ ràng: Hoàng Yên quận chúa thân là đệ nhất thiên tài của Thanh Lạc Vương triều, trên thân ký thác hy vọng lớn nhất của bọn hắn, nàng tuyệt đối mang theo rất nhiều bảo vật. Thậm chí, những bảo vật này có thể có giá trị hơn tám vạn năm Huyết Dương Sâm nhiều lắm. Nội tình của một cái Ngũ phẩm trung đẳng đỉnh cấp thế lực đâu phải chỉ khư khư tại mấy viên Tứ giai dược tài.

Trong lúc nhất thời, biểu tình của bọn người Mạnh Kha ngẩn ra. Một lời đề điểm người trong mộng.

Đúng là thế nha. Lấy thân phận và hoàn cảnh đối phương, trên người nàng tuyệt đối không chỉ có một gốc tám vạn năm Huyết Dương Sâm. Đồ tốt có lẽ còn nhiều hơn thế nhiều. Bọn hắn trước đó vậy mà chỉ chăm chăm chú ý đến một gốc dược tài này.

Kỳ thực, cũng không trách bọn người Mạnh Kha không đủ tỉnh táo. Chẳng qua là tu vi cùng địa vị đã quyết định tầm nhìn của bọn hắn. Nội môn đệ tử của Cửu Tuyên tông, đối ngoại bên ngoài thì có vẻ uy danh, nhưng tại trong tông môn cũng không phải là cao quý đến như thế nào. Bọn hắn chỉ là Tam phẩm sơ kỳ tu vi, đã bao giờ được tiếp xúc với Tứ giai Nhân sâm? Cho nên, khi nghe đến tám vạn năm Huyết Dương Sâm, bọn hắn mới lộ ra nôn nóng như vậy.

Bây giờ bình tĩnh trở lại, bọn người Mạnh Kha mới phát hiện, bọn hắn có bao nhiêu ngu ngốc.

Một nháy mắt này, ánh mắt của mười tên đệ tử Cửu Tuyên tông lại một lần nữa tập trung trở lại trên người Hoàng Yên quận chúa.

Đón nhận ánh mắt của kẻ địch, sắc mặt của Hoàng Yên quận chúa đã tái xanh vì giận dữ. Đôi mắt của nàng như muốn phun lửa nhìn không chớp vào Bạch Lương.

Ấy vậy mà, người kia lúc này còn tiếp tục đâm nang thêm một đao: "Các vị, chủ thượng của ta, Ngọc Huyền Vương của Chân Võ Vương triều, không cần thứ gì, chỉ cần viên này tám vạn năm Huyết Dương Sâm. Nếu như các vị chịu nhường ra viên này tám vạn năm Huyết Sâm, chúng ta nguyện ý đứng ở một bên, không xen vào chuyện này. Các vị như có thể cầm xuống, vị này Hoàng Yên quận chúa, tất cả bảo vật còn lại đều sẽ thuộc về chư vị. Thậm chí, chưa biết chừng trên người của nàng còn có chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều đâu."

Oanh...

Chí bảo truyền thừa?

Một lời nói nhấc lên ngàn cơn sóng dữ. Cứ việc khả năng để tìm được chí bảo truyền thừa ở trên người một vị thiên kiêu trẻ tuổi chưa chắc đã lớn đến đâu, thế nhưng, cơ hội không phải là bằng không. Con người chính là cần hy vọng. Chỉ cần có hy vọng là có mơ ước.

Ở đây, ai cũng biết Thanh Lạc Vương triều chí bảo truyền thừa mất tích không người biết được tung tích. Bất kỳ là ai cũng có mơ ước đạt được chí bảo truyền thừa, một bước xoay mình chuyển người, triệt để thay đổi vận mệnh.

Qua thật lâu, mười người Mạnh Kha vẫn chưa giữ lại được bình tĩnh. Mạnh Kha cố nén hô hấp dồn dập, đầu tiên hỏi thăm: "Các hạ thế nhưng thật sự là Ngọc Huyền Vương của Chân Võ Vương triều?"

Bất quá, kích động về phần kích động, một tia lý trí tỉnh táo còn lại để cho hắn còn phải quan tâm một vấn đề quan trọng khác. Đối phương phải chăng là Ngọc Huyền Vương của Chân Võ Vương triều.

Bởi vì, nhân vật này quá nói danh tại Ngọc Hòa Châu, thậm chí xưng là tuổi trẻ đệ nhất nhân cũng không sai. Năm tuổi bắt đầu tu hành, tám tuổi bước vào Nhị phẩm cảnh giới, hai mươi lăm tuổi đạt tới Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong, hai mươi tám tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ. Bốn mươi ba tuổi, tu vi của hắn tiến vào Tam phẩm trung kỳ. Hắn trở thành một đời truyền kỳ tại Ngọc Hòa châu.

Thậm chí, Chân Võ Hoàng đế còn vì thiên phú xuất chúng của hắn mà đặc cách, phong Vương cho hắn tại mười năm trước, khi hắn mới chỉ là Tam phẩm tầng ba.

"Khó trách, ta nghe đến cái tên Ngọc Huyền Vương liền cảm thấy quen tai như vậy?" Mạnh Kha nghĩ thầm. Chỉ là lúc đó, tâm trí của hắn chỉ hướng về tám vạn năm Huyết Dương Châu mà không suy nghĩ nhiều mà thôi. Hơn nữa, ai có thể nghĩ, sẽ có một ngày được diện kiến vị này Ngọc Hòa Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân cơ chứ?

Bạch Lương lạnh nhạt đáp lại: "Tại Ngọc Hòa Châu này, còn có ai dám mạo danh Vương gia nhà chúng ta?"

Nói đến đây, Mạnh Kha đã tin bảy, tám phần. Hắn chần chờ một lúc, mới do dự nói: "Lời vừa nãy của các hạ thế nhưng là thật? Ngọc Huyền Vương chỉ cần Huyết Dương Sâm mà thôi, sẽ không nhúng tay vào chuyện khác?"

Hắn xem như cân nhắc kỹ. Đối phương có Tam phẩm trung kỳ tu sĩ, chiến lực so với bọn hắn còn mạnh hơn. Chiến đấu là không có lợi.

Lại nói, một gốc Tứ giai Huyết Dương Sâm mà thôi. Ấn lời đối phương tới xem, trên người của Hoàng Yên quận chúa tuyệt đối có đồ tốt nhiều lắm. Bọn hắn cũng tin điều này. Thậm chí, chưa biết chừng còn có chí bảo truyền thừa đâu. Nếu thật như vậy thì bọn hắn phát to.

Và quan trọng nhất, Ngọc Huyền Vương, bọn hắn đắc tội không nổi.

Bạch Lương tiếp tục cho bọn người Mạnh Kha một liều thuốc an thần: "Danh tiếng của Ngọc Huyền Vương, há chỉ là một cái Tứ phẩm Huyết Dương Sâm có thể so sánh. Ngọc Huyền Vương chưa bao giờ nuốt lời."

Lúc này, Mạnh Kha triệt để yên tâm. Hắn quay người đối mặt với Hoàng Yên quận chúa, ánh mắt hung ác: "Tốt. Tại hạ tín nhiệm Ngọc Huyền Vương gia. Chúng ta cứ quyết định như vậy, viên kia Huyết Dương Sâm thuộc về Vương gia, phần còn lại thuộc về mười sư huynh đệ chúng ta."

Chín tên đệ tử còn lại của Cửu Tuyên tông không nói gì. Bọn hắn lặng lẽ thuận theo Mạnh Kha, chậm rãi vây lại năm người Hoàng Yên quận chúa. Hiển nhiên, bọn hắn cũng đồng ý với quyết định này.

Đối mặt mười tên kẻ địch một lần nữa vây công, sắc mặt của Hoàng Yên quận chúa đã không còn xanh xao như trước mà giờ đây đã trở nên trắng bệch. Nàng không hiểu, sự tình như thế nào lại chuyển hướng như thế này. Tại sao tất cả đầu mâu đều hướng về phía nàng?

Nàng có chút hối hận, vì sao lúc nãy không thừa dịp bọn người Ngọc Huyền Vương làm rối loạn tình thế mà không thừa cơ chạy đi. Lúc đó nàng do dự vì sợ lọt vào tất cả mọi người vây công. Cơ hội thoát thân an toàn không lớn. Nhưng chí ít, so với tình huống hiện tại vẫn phải tốt hơn nhiều lắm.

Rốt cuộc, Hoàng Yên quận chúa bi dồn vào đường cùng. Biểu cảm của nàng trở nên hung ác. Nàng nhìn Ngọc Huyền Vương, tay nắm chắc Huyết Dương Sâm, đe dọa nói: "Ngọc Huyền Vương, ta biết tình thế của Vương gia đối với viên này tám vạn năm Huyết Dương Sâm là bắt buộc. Ngày hôm nay, nếu như ta bất hạnh tại đây, Vương gia cũng đừng mong lấy được Huyết Dương Sâm."

Lời vừa dứt, một cỗ khí thế kinh khủng từ trên thân thể Ngọc Huyền Vương bộc phát mà ra. Thanh âm của hắn lạnh lùng, không lớn nhưng cực kỳ đáng sợ: "Ta hỏi lại một lần: ngươi là đang khiêu khích ranh giới cuối cùng của bản Vương?"