Cầu Đạo

Chương 109: Thực lực bạo tăng



Trần Nguyên phát hiện, hắn hiện tại cơ duyên không thiếu. Bất quá, để tiêu hóa toàn bộ chỗ cơ duyên này, hắn cần thời gian không ngắn. Đặc biệt là trên dưới năm mươi cuốn Nho gia kinh thư cùng bảy, tám mươi cuốn Đạo Tông kinh thư.

Từ kinh nghiệm dĩ vãng cho thấy, để hoàn toàn nắm giữ số kinh thư này, hắn cần không ít hơn một đến một năm rưỡi thời gian. Và mặc dù bỏ ra quãng thời gian không ngắn như vậy, thu hoạch không thật sự là nhiều.

Trần Nguyên thừa nhận, suy nghĩ này của hắn có chút vội vàng cùng tham lam. Bất quá, hắn không phải là lão quái vật tu luyện mấy ngàn năm, đạo tâm vững như bàn thạch, càng không phải là trời sinh thất khiếu linh lung tâm, tâm trì thanh tịnh, trong sáng. Hết thảy suy nghĩ của hắn đều vô cùng bình thường. Đặc biệt là sau khi nếm đến ngon ngọt từ Bồ Đề kinh, hắn, theo bản năng, tự nhiên muốn tăng lên hiệu suất tu hành.

Mục tiêu hắn nhắm đến là những loại kinh thư phẩm cấp thấp như Nhị phẩm, Tam phẩm, Tứ phẩm loại hình, nhưng thắng số lượng nhiều. Hắn gắn mác cho những bộ kinh thư này ‘hàm lượng dinh dưỡng thấp’.

Đối với những bộ ‘hàm lượng dinh dưỡng thấp’ kinh thư như thế, Trần Nguyên không muốn dùng toàn bộ tâm trí cùng tinh lực đi lý giải từng quyển một. Lấy tu vi, sức mạnh tinh thần cùng ngộ tính của hắn, làm như vậy là không cần thiết.

Đó là một sự lãng phí, tựa như cách người ta vận dụng siêu máy tính để tính toán phép cộng hai số có một chữ số vậy.

Dựa vào quán tính tư duy từ thế giới hiện đại, Trần Nguyên nghĩ tới khái niệm ‘song song hóa’. Đồng thời cảm ngộ nhiều quyển kinh thư, có lẽ sẽ giúp hắn tiết kiệm công sức và thời gian.

Điều đầu tiên Trần Nguyên nghĩ đến là kỹ thuật ‘Nhất tâm nhị dụng’. Nhị dụng chỉ là tên gọi, thành thạo thuật này, tâm thần có thể phân ra đến hàng chục, hàng trăm luồng ý nghĩ.

Bất quá, kết quả vận dụng ‘Nhất tâm nhị dụng’ để cho Trần Nguyên thất vọng. Có thể nguyên do là cùng một thân thể, có thể nguyên do là nhiều luồng cảm ngộ cùng tồn tại trong một nhận thức chung; điều này dẫn đến những áo nghĩa rút ra từ mỗi quyển kinh thư ảnh hưởng lẫn nhau làm cho theo chiều hướng tiêu cực.

Trần Nguyên từ bỏ ‘Nhất tâm nhị dụng’.

Kế đến, Trần Nguyên nghĩ đến phân thân thuật. Không phải là loại phân thân cần ý thức chủ thể thời thời khắc khắc khống chế loại kia, mà là phân thân có thể tự chủ hành động và có suy nghĩ riêng.

Hắn dùng lấy trăm cân Tứ phẩm Linh Thủy đổi lấy một môn phân thân thuật, Giấy Phân thân.

Giấy Phân thân không tính là một môn phân thân cao minh. Môn phân thân này sử dụng nguyên liệu luyện chế là loại Linh Giấy đặc thù, sau đó lại rót vào tự thân pháp lực làm nhiên liệu thôi thúc, lại từ một tia thần thức tách ra làm khống chế.

Toàn bộ quá trình rất đơn giản, thời gian luyện chế cũng rất nhanh, chi phí rất thấp, thích hợp số lượng lớn luyện chế.

Bất quá, môn phân thân này không phải không có điểm yếu. Ngược lại, điểm yếu còn không ít.

Thứ nhất, môn phân thân này không thích hợp dùng để chiến đấu. Bởi nguyên liệu luyện chế chủ yếu là giấy, dù giấy có đặc biệt đến đâu thì nó cũng là giấy cho nên sức phòng thủ của phân thân không cao. Nếu gặp tu sĩ cùng cảnh giới thì gần như bị giây ngay trong tức khắc. Nếu là quần công, ngược lại có thể câu kéo một chút thời gian, thậm chí thương tổn địch nhân, nhưng tổn hại chắc chắn là rất lớn.

Điểm yếu thứ hai là trữ lượng linh lực có thể rót vào mỗi phân thân không cao. Mặc dù thành phần nguyên liệu khác nhau sẽ có sức chứa khác nhau, nhưng tổng thể là không thể nào cao. Giấy phân thân dùng để thi triển pháp thuật thông thường thì còn có khả năng chịu đựng, nhưng một khi sử dụng đại chiêu, chắc chắn sẽ cạn sách linh lực.

Điểm yếu quan trọng khác là môn phân thân này không thể tu luyện. Giấy phân thân không có kinh mạch, không có lục phủ ngũ tạng, không có cơ năng đầy đủ như một con người chân chính, tu luyện là không thể nào.

Bất quá, Trần Nguyên không để ý những yếu điểm đó.

Hắn lại không mang những giấy phân thân này đi chiến đấu. Nếu địch nhân có thể chiến thắng được hắn, vậy những giấy phân thân có đến hàng trăm vạn cũng bị hủy diệt trong nháy mắt.

Hắn cũng không cần những giấy phân thân này tu luyện. Cái hắn chân chính cần là mượn nhờ giấy phân thân suy diễn, tính toán, cảm ngộ áo nghĩa trong những quyển đê giai kinh thư kia. Không cần hấp thu linh khí, không cần thổ nạp pháp, không cần tiêu thụ thiên tài địa bảo, cũng không cần mạnh lên,... Lý giải chân nghĩa của kinh thư cấp thấp chỉ cần một tia thần thức là đủ.

Kể từ đó, Trần Nguyên chỉ cần chờ đợi phân thân cảm ngộ hoàn tất, sau đó thu hồi thần thức trên phân thân, lấy về kết quả.

Hơn nữa, bởi vì giấy phân thân không cần hoạt động, không cần chiến đấu, tiêu hao linh lực tự nhiên là mười phần ít ỏi.

“Có thể thực hiện.” Ngày đó, Trần Nguyên vui vẻ nhận ra, hướng đi của hắn không sai.

Hơn ba tháng trời, hắn sử dụng mười tôn giấy phân thân, tiêu hóa toàn bộ hơn một trăm ba mươi cuốn Nho gia kinh thư cùng Đạo tông kinh thư. Tai thời khắc thu hồi thành tựu, hắn kinh ngạc phát hiện ra đạo hạnh của bản thân tăng lên bằng tốc độ mà chính hắn cũng không dám tin.

Lại kết hợp với bản tôn hắn không chịu ở không, tận dụng thời gian cảm ngộ lá Bồ Đề trước đó trao đổi cùng Dương Ly Tình, hơn ba tháng này, tu vi của Trần Nguyên tăng trưởng còn nhanh hơn một chút so với giai đoạn sử dụng Bồ Đề kinh.

Trọn vẹn vượt ngang qua nhất trọng cảnh giới, Trần Nguyên từ ban đầu Đệ Ngũ trọng đỉnh phong, cho đến hiện tại đã là Đệ Lục trọng đỉnh phong, qua không được mấy tháng liền có thể bước vào Đệ Thất trọng.

Trong quãng thời gian này, tiến bộ lớn không chỉ có Trần Nguyên, rất nhiều người khác không cam chịu lạc hậu.

Dịch Phong, dưới đại lượng nguyên vật liệu đầu nhập, bao quát cả Tam phẩm, Tứ phẩm Linh Thủy cộng lại cũng không ít hơn nghìn cân, đã thành công từ Thượng cấp Nhị giai Họa Phù sư tấn thăng thành Hạ cấp Tam giai Họa phù sư.

Cho đến thời điểm hiện tại, hắn có khả năng họa bảy loại Sơ đẳng Tam giai phù, bao gồm ba loại công kích, hai loại phòng ngự, hai loại hỗ trợ, mỗi một loại phù văn có xác suất thành công lên đến bốn, năm thành tỷ lệ.

Nên biết, tiêu chuẩn để một Họa Phu sư được công nhận là Hạ cấp Tam giai phù sư chính là có khả năng họa ra ba loại khác biệt Sơ đẳng Tam giai phù, mỗi một loại có xác suất thành công không dưới ba thành. Như thế nói đến, Dịch Phong tại trong Hạ cấp Tam giai Phù sư cũng là kẻ nổi bật.

Tất nhiên, để đạt tới thành tựu này, Dịch Phong phải bỏ ra cái giá không nhỏ. Nguyên liệu, da hung thú, Tam phẩm Họa phù bút, Tam phẩm Linh Thủy,... có cái nào mà không phải bỏ Linh Thạch ra mua, mà lại, giá cả đều là trên trời. Cho dù là nhiều cơ duyên như Dịch Phong cũng chống không nổi. Cuối cùng vẫn là Chu Thường Ly cùng Hỏa Linh Vân tán đến chín thành tích súc bản thân mới chống hắn lên đến trình độ này.

Không phải sao? Hỏa Linh Vân ngay cả Tử Kim lệnh bài cũng lấy ra trao đổi.

Bất quá, số linh thạch này không phải là mất không. Chưa nói đến có thể họa ra Tam giai phù văn khiến cho thực lực của nhóm người Dịch Phong bạo tăng một mảng lớn, kỹ năng này của hắn còn là một cây hái ra tiền. Không ít tân sinh nhìn ra hắn có khả năng họa ra Tam giai phù văn, đều đã tranh nhau đặt hàng trước. Lấy tình hình sinh ý nóng nảy hiện nay, chỉ e không ra nửa năm, một năm, vốn gốc bỏ ra liền có thể thu hồi trở về.

Có điều, Dịch Phong giai đoạn này đầu nhập vào Họa phù cơ hồ là toàn bộ thời gian, tu vi của hắn lại không có tinh tiến, vẫn dừng lại tại Nhị phẩm tầng năm.

Cùng là Đại Khí Vận giả, Thượng Quan Hà Dung lại không giống với. Nàng không đặt tâm tư trên các nghè hỗ trợ mà đầu nhập toàn tâm toàn ý vào tu luyện. Bốn tháng trước, tu vi chân thực của nàng vốn là Nhị phẩm tầng tám đỉnh phong. Sau đó lại thu hoạch được Bồi Nguyên đan cùng một bình mười mai Thiên Linh đan, nàng tự nhiên không gặp chút khó khăn nào bước vào Nhị phẩm tầng chín.

Nửa tháng trước, Trần Nguyên ngẫu nhiên gặp Thượng Quan Hà Dung trên boong tàu ngắm cảnh đêm. Hai người không bắt chuyện. Hắn và nàng không thân thuộc. Bất quá, chỉ nhìn từ xa, hắn có thể nhận ra thể nội linh lực của nàng hùng hậu mà vững chắc, hiển nhiên cảnh giới đã ổn định, tiếp qua nửa năm liền có thể bước vào tầng chín trung đoạn.

Thượng Quan Hà Dung tuổi tác cùng Trần Nguyên không chênh lệch. Tiếp xuống như vậy, nàng có xác suất cực cao có thể thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ trước tuổi hai mươi lăm, thiên tư không kém gì Sơ Ninh Lan. Ngay cả vị tuyệt thế thiên kiêu của Sơ gia khi nhắc đến nàng cũng là có lời khen ngợi.

Nhắc đến Sơ Ninh Lan, Trần Nguyên kinh ngạc phát hiện, nàng vậy còn là du học sinh tới Thái Linh học viện. Chẳng những thế, một lần du học còn là hai mươi năm.

Theo kế hoạch ban đầu, Sơ gia dự định để nàng ở lại Tô Châu Thái Linh học viện. Như vậy tại trong phạm vi Tô Châu, nếu có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, Sơ gia cũng có thể nhanh chóng tiếp ứng. Sơ gia không dễ dàng ra một vị tuyệt thế thiên kiêu, tương lai nếu có thể thành tựu Thất phẩm Tôn giả, đối với Sơ gia mà nói tuyệt đối là trợ giúp to lớn. Nàng không thể có bất cứ chuyện gì bất lợi.

Tuy nhiên, giữa đường dường như có chuyện ngoài dự kiến, Sơ Ninh Lan không ở lại Tô Châu Thái Linh học viện mà được đưa đến nội viện cùng với một trăm sáu mươi danh tân sinh. Theo lẽ thường, nội viện là sẽ không nhận ‘du học sinh’ nửa đường như vậy. Tuy nhiên, Sơ gia vẫn là có chút mặt mũi tại Nam Hoàng vực, danh hiệu tuyệt thế thiên kiêu của Sơ Ninh Lan không phải là để cho đẹp. Nội viện cứ như vậy nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua chuyện này.

Sơ Ninh Lan đối với thay đổi này không hề phản đối. Trái lại, nàng còn vui vẻ tiếp nhận.

Nếu như ở lại Tô Châu Thái Linh học viện, nàng sao có thể gặp Trần Nguyên?

Không nói không biết, từ sau lần gặp gỡ tại Thái Linh thành, nàng ngày đêm nhớ mong hắn.

Không đúng, nói chính xác hơn là ngày đêm nhớ mong Tứ phẩm Linh Thủy của hắn.

Đến nỗi bản thân Trần Nguyên?

Ha ha… Hắn có thể đi đâu chơi, vậy thì đi đó đi. Hắn lại không phải nữ nhân. Nàng không quan tâm.

Đồng thời, có một sự thực rằng Sơ Ninh Lan thật sự bị kích thích ý chí chiến đấu. Bản thân là tuyệt thế thiên kiêu, từ nhỏ chịu nhiều người ngưỡng mộ, tư chất trác tuyệt, nàng tự nhiên sinh ra một cỗ tâm tính cao ngạo. Chỉ là, cỗ tâm cao khí ngạo này nội liễm, bị nàng che giấu tận sâu trong thâm tâm, chưa từng một lần hiển lộ ra trước người ngoài.

Cho đến khi gặp được Trần Nguyên, nàng có bao nhiêu ngạo khí, đều là trong lúc vô hình bị nghiền nát không còn một mảnh.

Nếu là chỉ một mình Trần Nguyên thì cũng thôi đi. Nàng còn gặp phải Công Tôn Hoằng một con quái vật chẳng kém bao nhiêu. Thậm chí là Thanh La, một cái tự nhận là tiểu thị nữ bên người kia cũng không kém nàng. Thượng Quan Hà Dung cũng chẳng chậm lại phía sau.

Thế là, Sơ Ninh Lan liều mạng tu luyện.

Nàng điên cuồng sử dụng Tứ phẩm Linh Thủy, chuyển hóa thành linh lực, lớn mạnh tự thân tu vi.

Cách làm của nàng không đến nỗi tổn thương căn cơ, đốt cháy giai đoạn, càng không để lại tai họa ngầm. Điều trái ngược lại mới đúng. Dù sao Linh Thủy là thiên địa linh vật, không nói năng lượng bên trong khổng lồ, luyện hóa Linh thủy trợ giúp tu sĩ sở hữu chất lượng linh lực vượt xa phổ thông tu sĩ, tự thân linh lực cũng nhiều hơn nhiều người đồng cấp.

Chỉ là… cách làm của Sơ Ninh Lan quá đốt tiền.

Tu sĩ thông thường sử dụng đến Linh Thủy tu luyện, nhiều hơn là cung cấp trợ giúp chứ không phải nguồn cung cấp linh lực chính. Nếu như chia nguồn cung cấp linh lực cho tu sĩ gia tăng tu vi làm mười phần, như vậy, tu sĩ thông thường chỉ dùng Linh Thủy cung ứng đến ba phần trong đó. Bảy phần còn lại vẫn phải nhờ vào Linh khí từ xung quanh, đan dược cùng dược vật phụ trợ.

Đây là cách mà giới tu luyện công nhận rộng rãi. Cách sử dụng Linh Thủy này là tối ưu, bao quát về tốc độ tu luyện cùng lợi ích kinh tế, hiệu suất đạt được.

Không phải là tăng thêm Linh Thủy thì liền không có hiệu quả. Hiệu quả là vẫn có, nhưng không tương ứng với lượng Linh Thủy bỏ ra. Lượng Linh Thủy có thể đầu nhập gấp đôi, gia tăng tỷ lệ lên sáu, bảy phần, nhưng hiệu suất tu luyện lại chẳng gia tăng đáng kể. Không ai dám làm loại chuyện phung phí như thế.

Đã có nhiều tài nguyên, như vậy mọi người đều sẽ cam chịu giảm một chút tốc độ tu luyện, để dành bớt Linh Thủy hỗ trợ cho tu luyện cảnh giới cao hơn.

Tuy nhiên, Sơ Ninh Lan suy nghĩ không giống với.