Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 9: Gửi nó cho chị đi



Về đến nhà, Hứa Niệm bắt đầu thả lỏng, cô ném túi xách đi, không ngừng lấy điện thoại di động ra.

Là tin nhắn của Thư Thư.

"Hôm nay bảo bối có bị nữ ma đầu ăn thịt hay không? Chị thật lo lắng cho em!"

"Nữ ma đầu có làm chuyện kỳ quái gì hay không?"

Quả nhiên Thư Thư nói không sai, nữ ma đầu sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

【 Thâu Thân: Thư Thư, hôm nay thật giống địa ngục. Hơn nữa nữ ma đầu làm chuyện để cho người ta nhìn không thấu, thật khiến người ta phải phát điên.】

【 Thâu Thân: Giọng nói.】

Hứa Niệm nói ra mình lo lắng, nói xong miệng khô khốc, vội vàng uống một hớp nước rồi nói tiếp.

"Thư Thư, chị cảm thấy nữ ma đầu vì cái gì muốn em đi theo sau cô ta?"

Giọng của Hứa Niệm khàn khàn, mang theo nghi hoặc không thể nào lý giải. Thật chẳng lẽ chính là như những người kia nói như vậy sao? Nhưng mà cô đâu có tặng lễ vật gì cho Giang Chỉ.

Nếu biết tặng lễ vật cho Giang Chỉ sẽ có miếng mồi ngon béo bở như vậy thì ngay ngày đầu tiên cô đã vội vàng lao tới đó mới phải.

Hứa Niệm nhỏ giọng thầm thì, có chút oán thầm, mặc dù làm như vậy không đạo đức, nhưng dù sao bản thân cũng là một nhân viên chính thức của công ty, cô tức giận với cấp trên cũng là điều dễ hiểu.

Một bên khác của cuộc trò chuyện không có động tĩnh gì, hẳn là Thư Thư còn chưa tan làm. Hứa Niệm cũng không nghĩ quá nhiều, cầm điện thoại rồi đi vào phòng tắm.

Hơi nước nóng làm kính của cửa sổ mờ đi, Hứa Niệm nằm trong bồn tắm thoải mái thở ra: "Thật thoải mái."

Một giây sau, chuông gọi thoại vang lên.

"Bảo bối ~"

Giang Chỉ vừa về đến nhà, nhìn thấy một loạt tin nhắn, cô vội vàng gọi điện cho bạn nhỏ nhà mình.

Cả ngày đều không nghe thấy âm thanh của bảo bối nhà mình, thật khiến cô cảm thấy trống rỗng.

Hứa Niệm nghe thấy được thanh âm mềm nhu này, hai mắt mở ra, ánh sáng trong mắt đều là ý cười: "Thư Thư, chị mới tan làm sao?"

"Có mệt hay không?"

"Không mệt ~ Muốn bảo bối hôn hôn, muốn được bảo bối bế!"

"Nữ ma đầu kia để bảo bối đi bên cạnh cô ta sao?"

"Hừ! Khẳng định là cô ta không có ý tốt! Hôm nay mới chuyển tới làm, bảo bối lại bị rất nhiều người nhắm vào. Quả thật nữ ma đầu này không hề đơn giản một chút nào!"

Giang Chỉ nheo mắt, hừ lạnh nói: "Chị đoán cô ta muốn bảo bối nằm trong vòng kiểm soát của cô ta. Tốt nhất em nên tránh xa đám người kia, để cô ta không thể khống chế em."

"Khống chế em sao?" Hứa Niệm không khỏi hít một hơi khí lạnh. Tại sao lại khống chế mình? Chẳng lẽ là vì chuyện đó . . .

Giang Chỉ thường thấy trên thương trường vốn là không có tình người. Ngươi lừa ta gạt, thủ đoạn nhiều vô số, mưu hèn kế bẩn. Cô không hề do dự nói: "Nhìn như thăng chức nhưng thật ra cô ta muốn em bị tất cả mọi người nghi kỵ. Chờ thời điểm em bị ngàn người đè ép đến mức chỉ có thể phụ thuộc vào cô ta, đến lúc đó còn không phải em sẽ trở thành một con rối trong tay để cô ta tùy ý điều khiển hay sao?"

"Thư Thư, chị nói đúng, chị hãy chỉ điểm giúp em." Hứa Niệm bĩu môi ủy khuất, không nghĩ tới vừa mới bước một bước đầu tiên vào xã hội lại đụng phải loại cấp trên như thế này, thật sự là số phận trêu ngươi.

"Bảo bối, em rất ưu tú! Em phải mạnh mẽ hơn nữa mới đối kháng được với nữ ma đầu kia! Chị có chiêu này, dạng này thì em cần . . . "

Giang Chỉ đưa ra chủ ý sinh động như thật cho Hứa Niệm, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Nữ ma đầu kia gặp phải cô là xui xẻo, ai bảo cô ta dám quấy rối bảo bối của cô? Chiêu này sẽ giải quyết mọi chuyện, khiến nữ ma đầu không còn nơi nào để giải quyết nỗi đau khổ của mình.

Giang Chỉ nằm trên sofa, trở mình, nghe điện thoại truyền đến âm thanh ướt át rõ ràng, chóp tai đỏ hồng, "Nhưng mà bảo bối, em . . . đang tắm sao?"

Loáng thoáng truyền đến tiếng nước tí tách, thanh âm của bảo bối nhà mình cũng lộ ra rất trống trải.

Hứa Niệm chớp chớp đôi mắt bị mờ bởi tầng hơi nước, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, mỉm cười: "Thư Thư thật sự rất lợi hại, chị vậy mà có thể đoán được điều này sao?"

Rõ ràng không giống với ngày xưa, đối phương đã khiến nhịp tim của Giang Chỉ nhanh hơn không ít. Cô lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một mỹ nữ đang tắm trong đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đều nhanh đâm ra một cái hố, hận không thể lập tức đi vào ôm lấy bảo bối của cô.

Mặc dù không thể gặp được, nhưng nói vài lời tán tỉnh ngọt ngào thì vẫn có thể.

"Đó là điều đương nhiên, Thư Thư của em rất lợi hại! Chỉ là không biết bảo bối có muốn làm thỏa mãn nguyện vọng của Thư Thư hay không ~"

"Như là ảnh mỹ nhân đang tắm, ảnh người đẹp mặc quần áo hay gì đó chẳng hạn . . . Hì hì ~~"

Càng nói tâm của Giang Chỉ càng ngứa, lăn lộn ở trên ghế sofa dọa con mèo bên cạnh bỏ chạy.

Hứa Niệm ở đầu bên kia nghe giọng nói tê dại trong điện thoại cười lớn, nhưng cũng không trêu chọc cô nữa. Dù Thư Thư đã cố gắng giấu đi nhưng cô vẫn có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng của đối phương.

Nghĩ đến cô ấy đã làm việc rất vất vả.

"Thư Thư, chị nhanh đi tắm rửa, sớm nghỉ ngơi một chút đi. Em không đành lòng Thư Thư bận bịu cả ngày còn cố gắng chống đỡ để nói chuyện phiếm với em, em cảm thấy đau lòng."

"Được ~"

Giang Chỉ kéo thanh âm rung động thật dài, hài lòng cúp điện thoại, đi tới phòng tắm.

. . . . . .

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hứa Niệm đã đến công ty. Cô cũng không muốn bị Giang Chỉ nắm lấy điểm sai sót nào để thừa cơ phát huy.

Bởi vì bị phân về làm trợ lý cho Giang Chỉ, chỗ làm việc bị chuyển đến văn phòng bên ngoài của Giang Chỉ.

"Thật sự là chân nhân bất lộ tướng* mà."

(*) Cổ ngữ có câu: "Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân", nguyên nghĩa là chỉ những người đắc đạo không dùng thân phận chân thật của mình thể hiện ra ở trước mặt người khác.

Hứa Niệm cầm đồ đi ngang qua chỗ làm việc lúc còn làm thực tập sinh, phía trước truyền đến một giọng nói.

Chỉ thấy Thẩm Tuyết Ny nửa dựa vào bàn làm việc, cầm ly cà phê trên tay, cười nói: "Hứa Niệm, tôi thực sự không biết cô có thể làm được điều này."

"Chúng ta đều cùng chung kỳ thực tập, nếu bàn về trình độ, luận về năng lực, chúng tôi đều không thua cô. Nhưng cô lại trực tiếp trèo cao lên giám đốc Giang, quả thật là có thủ đoạn."

"Nếu không thì sao giám đốc Giang lại có thể ưu ái cô như vậy? Nhất định có bí mật nào đó mà chúng tôi không biết."

Người ở bàn làm việc đối diện nghiêng đầu nhìn Hứa Niệm, lộ đầu ra, giọng điệu kỳ quái nói: "Chúng ta đều là thực tập sinh, khi thành đạt đừng quên chúng tôi!"

Hứa Niệm hít sâu một hơi, không nói gì, đi ngang qua bọn họ không thèm nhìn.

Cô có thể nói cái gì? Cô cũng đâu có nơi nào để phàn nàn?

Chẳng lẽ nói cho những người kia, cô không biết sống chết thấy được thân thể trần trụi của giám đốc Giang, nhưng thật ra bây giờ lại bị giám đốc Giang tận dụng cơ hội báo thù cũ.

Xin người, cô không phải là loại người có thể tùy ý tiết lộ bí mật của cấp trên. Cho dù nói ra điều này, cô rất có thể sẽ bị coi là kẻ biến thái, hoặc là truyền ra cái khó nghe khác đi.

Hai người kia nhìn thấy bộ dáng này của Hứa Niệm đều khinh thường nhìn nhau một chút. Sau khi rời đi lại tiếp tục nói, "Nhìn xem, trèo cao thì té đau thôi. Mới ngày đầu tiên đi làm đã thái độ như vậy, không để ai vào mắt, cho rằng mình tài năng hơn người khác thế nào cũng không có kết cục tốt."

"Đó cũng là điều mà cô ấy phải chịu sau này."

Những người xung quanh đương nhiên nghe thấy họ đang nói gì, nhưng tất cả đều im lặng. Những thực tập sinh khác đương nhiên là tức giận, nhưng cũng không dám chen chân vào. Chuyện đồng nghiệp đố kỵ lẫn nhau là chuyện thường tình ở nơi công sở.

Lưu Mỹ có chút lo âu nhìn bóng lưng của Hứa Niệm rời đi, cắn cắn môi đến cùng vẫn là không lên tiếng.

Mấy chuyến giày vò, cuối cùng Hứa Niệm cũng chuyển mọi thứ đến bên ngoài văn phòng của Giang Chỉ.

Nhìn thấy mình một mình ở bên ngoài văn phòng của giám đốc Giang, Hứa Niệm không khỏi buồn bực, yên lặng thở dài một hơi.

Giang Chỉ ở bên trong hờ hững nhìn mọi chuyện qua tấm rèm. Nhìn thấy Hứa Niệm tránh xa những người đó, cô không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, nội tâm cũng an ổn không ít, tiện tay gửi cho Hứa Niệm một tin nhắn.

【 Đến văn phòng một chuyến!】

"Chuẩn bị cho tốt toàn bộ những tài liệu này vào hôm nay, trước khi tan làm phải giao cho tôi."

Giang Chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính, Hứa Niệm đứng trước mặt của đối phương, kinh ngạc nhìn đống tài liệu dày cộm, giọng điệu run run: "Giám đốc Giang, những thứ này . . . "

"Làm không hết có thể nói cho tôi."

Hứa Niệm còn chưa nói xong đã bị lời nói lạnh lùng của Giang Chỉ chặn lại. Cô đành phải ngượng ngùng đáp ứng: "Vâng."

Thực ra trong lòng của Hứa Niệm đã mắng Giang Chỉ một vạn lần.

Nữ ma đầu! Quỷ hút máu! Tư bản! Không phải con người!

Ánh mắt của Giang Chỉ dọa người như vậy, Hứa Niệm làm sao mà dám nói ra hết?!

Hứa Niệm tức giận quay về chỗ làm việc, nhìn đống tài liệu, không còn cách nào khác đành phải bật máy tính làm việc chăm chỉ.

Ai bảo bây giờ cô còn chưa có tư cách để kêu gào.

Ài, bực mình.

"Ting ~ Ting ~"

Điện thoại rung lên, Hứa Niệm xoa xoa cái cổ đau nhức nhìn thời gian, đã là chín giờ tối.

Ngẩng đầu xem xét, quả nhiên, mọi người đã rời đi, chỉ còn chiếc bàn làm việc nhỏ của cô là vẫn còn sáng.

À không, còn có văn phòng của giám đốc Giang vẫn sáng đèn.

Hứa Niệm nhanh chóng hoàn thành công việc, cô nhìn thấy Giang Chỉ đang nằm trên bàn qua khe cửa.