Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 11: Lần này nhất định sẽ thành công!



"Tùy cô."

Giang Chỉ nhìn Hứa Niêm từ trên xuống dưới, giẫm lên túi, đứng dậy rời đi.

Cô ấy tức giận sao?

Hứa Niệm nhìn khung cảnh xa dần, trong lòng như quả bóng bị xì hơi, nhất thời không biết là vui vẻ hay khổ sở.

Sau khi mọi người gần như đã rời đi, Hứa Niệm nhận thấy Giang Chỉ ở bên kia đang chuẩn bị tìm tài xế.

Vừa rồi cô ấy say rượu phải không?

Hứa Niệm đảo mắt, đi về hướng Giang Chỉ rời đi, Lưu Mỹ vốn định mời cô đi chung xe sửng sốt, lập tức xoay người đi tìm người khác.

"Giám đốc Giang!"

Hứa Niệm đuổi theo, Giang Chỉ dừng lại, lạnh lùng nhìn cô: "Có chuyện gì?"

"Giám đốc vừa mới uống rượu." Hứa Niệm xoa xoa tay, cười nói: "Giám đốc không thể lái xe, vậy để tôi đưa giám đốc về được không? Tôi không uống rượu, hơn nữa hiện tại quá muộn nên không thể đón xe được, vừa vặn có xe của giám đốc."

Chuyện này không đùa được đâu, Hứa Niệm không muốn sờ, thứ nóng phỏng tay kia vẫn còn trong túi. Nếu cô không trả lại, Giang Chỉ phát hiện, nhất định cô sẽ bị coi là kẻ biến thái.

Giang Chỉ chăm chú nhìn Hứa Niệm hồi lâu, đúng lúc người nọ sắp sợ hãi thì cô mới nói: "Xe ở đằng kia."

Sau đó cô lại ném chìa khóa xe cho đối phương.

Hứa Niệm tiếp nhận chìa khóa xe lập tức rất là vui vẻ chạy tới lái xe.

Lần này nhất định sẽ thành công!

. . . . .

Trong xe, Hứa Niệm cầm vô lăng lái xe, cô căng thẳng đến mức không dám thở.

Quá an tĩnh.

Cô liếc nhìn Giang Chỉ đang ngồi ở ghế phụ, dường như cô ấy đang say, nửa dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Hứa Niệm muốn điều tiết bầu không khí một chút, mở đài trong xe lên, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Giang Chỉ. Thấy đối phương không có phản ứng gì lúc này mới thở phào một hơi.

Giang Chỉ nhìn ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ xe, trong lòng nhất thời có chút buồn bực. Không biết hiện tại bạn nhỏ nhà mình đang làm gì, người ấy đã nhiều lần ám chỉ muốn gặp mặt, cô lại luôn trốn tránh, đây không phải là giải pháp.

Nhưng . . .

Một chương trình trò chuyện trên đài phát thanh đã đưa Giang Chỉ trở lại suy nghĩ của mình.

【 Như chúng ta đã biết, nhiều người trẻ ngày nay rất cởi mở với vấn đề tuổi tác.】

【 Đạo diễn Trần nói đúng, có những cặp đôi chênh lệnh vài tuổi, thậm chỉ cả chục tuổi cũng có.】

【 Không biết đạo diễn Trần nghĩ sao về sự chênh lệch tuổi tác giữa những người yêu nhau?】

【 Trong mắt của tôi, loại chuyện này . . .】

Chính sự chênh lệch tuổi tác này đã khiến Giang Chỉ cảm thấy bất an và lo lắng về được và mất. Bạn nhỏ nhà cô vừa tốt nghiệp đại học, đang bước vào thời kỳ thực tập, cũng đồng trang lứa với Hứa Niệm.

Một đôi mắt không tự chủ được rơi vào trên người của Hứa Niệm, có lẽ suy nghĩ của đối phương có thể giúp cô tham khảo thông tin được một chút?

Cũng không biết có phải là mình bị ảo giác hay không, Hứa Niệm luôn cảm thấy  bầu không khí trong xe rất quái dị. Cô vừa định mở miệng nói cái gì lập tức lại thấy người bên cạnh trừng mắt nhìn mình không chớp mắt, cô sợ đến mức không chớp mắt.

Bàn tay cầm vô lăng chợt lấm tấm mồ hôi, các đốt ngón tay nắm chặt vô lăng, lưng thẳng tắp.

Ánh mắt của Giang Chỉ dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Giang . . . Giám đốc Giang? Có chuyện gì vậy?"

Quả nhiên người này là một đứa nhóc nhỏ, bất quá chỉ nhìn cô một cái là đã trở nên căng thẳng. Nhìn mãi cũng không ra dáng vẻ của một người thông minh thật không giống như bảo bối của cô. Toàn bộ dáng người của người ấy giống như một mặt trời nhỏ tỏa sáng, luôn tràn đầy sức sống, rất gợi cảm và ngon miệng.

Chậc, Giang Chỉ, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Làm sao có thể công khai nghĩ đến những chuyện đáng xấu hổ đó trước mặt cấp dưới của mình? Trước tiên hãy hỏi suy nghĩ của Hứa Niệm về vấn đề tuổi tác.

Giang Chỉ thu hồi ánh mắt, làm bộ lơ đãng mở miệng, "Cô nghĩ như thế nào về tình yêu chênh lệch tuổi tác?"

Hứa Niệm không nghĩ tới Giang Chỉ lại hỏi cô câu hỏi này. Đột nhiên cô nhớ đến một loạt hành động kỳ lạ gần đây của Giang Chỉ, trong lòng của cô dần nảy sinh một ý nghĩ lớn mật.

Chẳng lẽ . . . Chẳng lẽ Giang Chỉ nảy sinh tình cảm với mình?

Điều này khiến mọi chuyện trở nên thuyết phục, cô ấy cố ý cho mình xem ảnh, còn có chuyện cho mình thông qua thực tập, không những thế còn để mình bên cạnh cô ấy. Chẳng lẽ Giang Chỉ cố ý mở cửa sau cho mình sao?

Hứa Niệm kinh sợ trước những suy luận của mình.

Cái này không thể được! Tuyệt đối không được!

"Giám đốc Giang, mặc dù tôi không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng . . ." Hứa Niệm dừng một chút, thở hổn hển một hơi, ánh mắt kiên định nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh hơn bao giờ hết, "Tuyệt đối tôi không có khả năng tiếp nhận mối quan hệ yêu đương mà tuổi tác chênh lệch vượt qua năm tuổi."

"Quả nhiên . . ." Đôi mắt mong chờ của Giang Chỉ đột nhiên tối sầm lại, ngay từ đầu cô không nên có ảo tưởng gì, có lẽ bảo bối của cô cũng sẽ nghĩ thế.

Hứa Niệm nhìn đối phương một cái rồi tiếp tục nói: "Bản thân sự chênh lệch tuổi tác sẽ gây ra bất đồng về quan điểm. Sẽ rất khó để giải quyết khoảng cách thế hệ tư tưởng, thói quen sinh hoạt hoặc sở thích giữa hai người."

"Chủ yếu nhất là hiện thực chênh lệnh hoặc là kinh tế quá mức chênh lệch. Nếu những khác biệt này không thể giải quyết được, tính cách của cả hai không ăn nhập với nhau, bắt đầu cãi nhau, bắt đầu có những hối hận. Một khi công khai vấn đề này, liệu lúc đó họ có hối hận vì đã từng yêu nhau hay không? Cuộc sống sẽ không bao giờ dễ dàng nếu như cả hai không biết đặt mình vào vị trí của đối phương vì cả hai có quá nhiều khác biệt."

Liếc nhìn Giang Chỉ một cái, Hứa Niệm nghiêm túc nói: "Trắc trở nhiều như vậy, tình yêu không có bảo đảm, sao không tìm một người bằng tuổi mình?"

"Cùng nhau cố gắng, tam quan, tính cách hay thích cái gì đều phù hợp, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Chúng ta nên dập tắt những suy nghĩ không mong muốn đó trong mầm của chúng."

"Đúng vậy, nên nhanh chóng diệt trừ những ý nghĩ không nên có." Giang Chỉ nhàn nhạt nói gì đó rồi lại không nói gì nữa, lời nói của Hứa Niệm không nghi ngờ gì đã đâm vào lòng của Giang Chỉ.

Không khí trong xe dần dần trở nên lạnh hơn, Hứa Niệm không nhịn được mà hắt hơi, chẳng lẽ là do điều hòa bật quá thấp?

Giang Chỉ mím môi, sắc mặt lạnh lùng, thân thể rõ ràng đang nghiêng sang bên kia, giữ khoảng cách với Hứa Niệm, trong đầu bắt đầu quay cuồng.

Phong ba bão táp hiện lên trên đỉnh đầu.

Có phải bảo bối của mình cũng nghĩ như vậy không?

Điều ngăn cản giữa họ không chỉ là tuổi tác mà còn là những vấn đề thực tế hơn . . .

Càng đi sâu vào suy nghĩ, Giang Chỉ càng cảm thấy mình không đồng ý gặp mặt là đúng, vấn đề này quá nghiêm trọng.

Cô đang tận hưởng mối quan hệ ngọt ngào với bảo bối của mình ở trên mạng, hoàn toàn không muốn đối mặt với những vấn đề thực sự. Thế nhưng trốn tránh không phải là kế sách lâu dài.

Giang Chỉ nhíu mày khó chịu nhắm mắt lại, bầu không khí trong xe lập tức trở nên đóng băng.

Hứa Niệm nhẹ nhàng thở ra, sợ mình hô hấp quá lớn sẽ quấy rầy nữ ma đầu. Dù sao lời của cô vừa nói quả quyết như vậy, nhất định nữ ma đầu cũng hiểu được.

Không biết vừa rồi cô ấy đang nói gì, nhưng mà chắc chắn ai yêu nữ đầu đều sẽ bị đông cứng thành khối băng, khí chất của cô ấy thực sự rất đáng sợ.

Cô chỉ muốn đưa Giang Chỉ về nhà càng sớm càng tốt, nhanh chóng trả lại món đồ tội lỗi kia.

Hứa Niệm không có nghiên cứu sâu hơn nữa, may mắn là cô đã xua tan ý nghĩ này trong đầu của Giang Chỉ.

Xe chạy khoảng nửa tiếng thì cuối cùng cũng đến nơi ở của Giang Chỉ.

Giang Chỉ ung dung tỉnh lại, lại có một phần men say.

Có lẽ vì tâm trạng không tốt nên cô ấy bước đi không vững trên giày cao gót, như thể một giây tiếp theo sẽ ngã xuống đất.

"Tôi đưa giám đốc lên?"

Hứa Niệm có chút cảm thấy mình có phần phải chịu trách nhiệm về bộ dạng chật vật này của Giang Chỉ. Dù sao vừa rồi cô đã từ chối cô ấy một cách gay gắt, có thể đối phương đã bị tổn thương bởi lời nói của cô.

Không còn cách nào, cô đã có Thư Thư, huống hồ nữ ma đầu này đâu phải là đồ ăn của cô.

Giang Chỉ chưa kịp phản ứng, Hứa Niệm đã lo lắng, bước tới ôm lấy eo của đối phương, tay kia cầm lấy chiếc túi trong tay của Giang Chỉ, để người nọ dựa vào người của mình rồi đi đến thang máy.

Người này vào thời khắc mấu chốt vẫn là đáng tin cậy, không có bỏ cô lại một mình, có lẽ cô nên nới lỏng phòng thủ.

Giang Chỉ yên tâm dựa vào Hứa Niệm, trong lòng có chút an tâm.

Hứa Niệm ôm Giang Chỉ, thật vất vả mới đưa đối phương về nhà. Cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn trả lại chiếc quần lót chết tiệt đó rồi lập tức rời đi!

"Giám đốc Giang, tôi mượn phòng tắm của giám đốc một chút. Tôi muốn đi vệ sinh." Hứa Niệm cười ngây ngốc, có chút xấu hổ, khuôn mặt quẫn bách.

"Bên phải rẽ trái." Giang Chỉ bình tĩnh nói, sau đó nằm ở trên ghế sofa trong phòng khách, không muốn cử động.

Sau khi đi vào phòng tắm, Hứa Niệm vỗ ngực nói: "Quả nhiên nơi nguy hiểm vẫn là nơi an toàn nhất. Vừa rồi kỹ năng diễn xuất của mình hẳn là khá tốt."

Dứt lời, Hứa Niệm lặng lẽ lấy chiếc quần lót trong túi ra như kẻ trộm, khi nhìn thấy nó, cô vẫn đỏ mặt, xấu hổ nói: "Phải nhanh chóng loại bỏ thứ này!"

"Rầm!"

Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, Hứa Niệm đang cảm thấy tội lỗi, tay run run, không kịp bỏ quần lót xuống, bất ngờ bị trượt chân, ngã mạnh xuống sàn gạch.