Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 699: Đột phá, tứ trọng kình (hạ)



Rầm! Thân thể của Thiên Diệp Huân nặng nề va xuống đất, nếu như không phải là ý thức nguy cơ của bản thân bảo hắn kịp thời nắm lấy nham thạch nhô lên dưới đất, hắn hiện tại đã lăn xuống vách núi rồi.

Đau!

Tay đau! Lưng đau. Cả người đều đau giống như là sắp mất tri giác vậy.

Hắn không sợ đau nhưng hiện giờ hắn lại sợ bị thương tổn.

Bởi vì trước giờ không có ai có thể làm hắn bị thương, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị thương.

Trong đầu hắn không ngờ là một mảng trống rỗng, cũng có lẽ là bởi vì thứ mà hắn đang suy nghĩ quá nhiều, ngược lại khiến đầu óc trở nên hỗn độn. Hiện tại, ai mà biết được?

Chuyện gì vậy? Lúc vừa rồi giao thủ vẫn còn xa mới là đối thủ của mình. Hiện tại sao đột nhiên lực đạo lại gia tăng thêm mấy lần?

Chẳng lẽ là lực lượng sau khi uống hoàng kim huyết dịch ư? Nếu vậy, tác dụng của hoàng kim huyết mạch cũng quá khủng bố rồi!

Nghĩ một cách có tư tâm thì cho dù là khiến hai đại gia tộc quyết liệt với nhau, cũng phải nghĩ cách trộm được huyết dịch của Christina.

Hơn nữa Thiên Diệp Huân cảm thấy một quyền của Diệp Thu này có chút quỷ quái.

Kỳ thực nhìn từ bên ngoài, đó là một quyền hết sức đơn giản, không có che giấu biến hóa và lộ tuyến công kích xảo quyệt, đi thẳng đánh thẳng.

Nhưng lại cảm thấy có chút quái dị, khi hắn nắm quyền va chạm với quyền đầu của Diệp Thu, phương thức xuất lực của quyền đầu có chút bất đồng.

Vào sát na vừa tiếp xúc thì mềm mại, giống như là một quyền đánh và bông vậy. Nhưng đợi khi lực nắm đấm của mình lướt qua, lực cũ chưa hết, lực mới chưa sinh, đột nhiên, một cỗ khí lực cường đại vô cùng hùng dũng ập tới, thoáng chốc đánh bay mình.

Đây là công phu gì?

Tam trọng kình? Không đúng, tuyệt đối không phải là tam trọng kình. Tam trọng kình là điều động thành thạo ba loại khí lưu trong cơ thể.

Nhất trọng tiếp nhất trọng, nhanh chóng giết chết đối thủ.

Không chỉ là Thiên Diệp Huân nghi hoặc không hiểu, ngay cả bản thân Diệp Thu cũng ngây ra như khúc gỗ.

Hay là vừa rồi hắn một mực ẩn tàng thực lực? Đây là tuyệt chiêu giữ mạng của hắn?

Sau khi một quyền đánh bay Thiên Diệp Huân, Diệp Thu ngây ngốc đứng ở đó, mặt đầy vẻ ngu ngơ không hiểu.

Một quyền đánh ra, sau khi đẩy ra hết hai cỗ khí đang điên cuồng chạy khắp cơ thể của mình ra ngoài, thân thể của Diệp Thu thoải mái hơn nhiều, tâm cảnh cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng hiệu quả mà một quyền này mang tới lại khiến hắn rất bất ngờ, mình từ khi nào lại lợi hại như vậy?

"Cảm giác của một quyền đó thật là kỳ diệu." Diệp Thu nghĩ thầm.

Cảm giác kỳ diệu? Không, phải nói là mỹ diệu mới đúng.

Mình sao mà làm được như vậy? Xuất thủ toàn lực, sau đó thì đầu óc có chút mông lung, nhưng Diệp Thu lại không nguyện ý bỏ qua. Hắn muốn nắm được cái đuôi của linh cảm đó, tìm ra loại cảm giác đó.

Hắn biết, một quyền đó không chỉ là lực đạo gia tăng đơn giản như vậy, mà là có một loại đột phá.

Một loại phương thức phát lực hoàn toàn mới mà hắn trước giờ chưa từng sử dụng.

"Diệp Thu, anh không sao chứ?" Christina thấy Diệp Thu sau khi dùng một quyền đánh bay Thiên Diệp Huân thì đứng ngây ra đó, có chút lo lắng hỏi.

Cô ta đã đáp ứng với Long nữ là sẽ trông chừng hắn, tuyệt đối không thể cho phép hắn xảy ra chuyện.

"Anh không sao." Diệp Thu xua tay nói, tỏ ý bảo Christina đừng lên tiếng, hắn đang tỉ mỉ tìm lại cảm giác đó.

Christina thấy vẻ mặt nghĩ ngợi của Diệp Thu, cũng nhớ lại một cách tử tế, nói: "Khi lực đạo của anh vừa tiếp xúc, anh chưa hề dùng."

Rầm! Đầu của Diệp Thu như nổ tung, thoáng chống đã xé rách ra một lỗ hổng, ánh dương từ khe hở chiếu vào, cả thế giới đều biến thành ấm áp.

Đúng rồi, khi mình vừa xuất quyền là không hề xuất lực.

Rõ ràng là toàn lực ứng phó, vậy khí lức đều chạy đi đâu rồi.

Hơn nữa, hiệu quả của lọai phương thức xuất lực này lại cực kỳ rõ ràng.

Thiên Diệp Huân đang nằm bẹp trên mặt đất là một minh chứng rõ ràng.

Trong đầu của Diệp Thu lờ mờ nhớ tới một số truyền thuyết, có truyền thuyết liên quan tới tứ trọng kình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Nhất trọng đánh chết trâu, nhị trọng đánh vỡ núi, tam trọng thì đến thần tiên cũng khó tránh.

Nhất trọng kình là lực công kích đơn giản, cũng chính là lực của quyền.

Nhị trọng là dẫn dắt khí tức trong thân thể, cũng là nội lực.

Tam trọng kình không chỉ là phải dung hợp lực của quyền, nội lực, lực của đan điền, hơn nữa còn cần phương thức phát lực cực kỳ cao minh để tổ hợp chúng lại với nhau, thuận thế mà phát ra, dùng để đả thương địch.

Mà tứ trọng kình thì không ai biết được nó là như thế nào, cho dù là lão đầu tử, ông ta cũng chưa từng dạy mình cái gì là tứ trọng kình, bởi vì ông ta căn bản không biết.

Có điều hắn nhớ rằng Diệp Không Nhàn từng nhắc tới một câu khẩu quyết của tứ trọng kình: tựa như dùng lực, lại tựa như là không dùng lực. Dùng lực của kẻ địch, đánh cho hắn bất ngờ không kịp trở tay.

Chẳng lẽ lực đạo đệ tứ trọng của tứ trọng kính là mượn lực ư?

Lực của quyền, nội lực, lực của đan điền, lại thêm lực lượng mượn lấy khi người khác công kích, tổ thành tứ trọng kình. Tam trọng tứ trọng đến thần tiên cũng khó tránh, cho nên Thiên Diệp Huân bị mình dễ dàng đánh bay.

Nghĩ thông tất cả những cái này, Diệp Thu mặt mày vui mừng như điên.

Không ngờ mình nhờ cơ duyên xảo hợp, không ngờ lại học được tứ trọng kình rồi.

Thấy Diệp Thu vừa rồi còn ngây ngốc, hiện tại lại cười trông rất ngu, Christina yên tâm rồi, liền bước tới cười hỏi: "Anh không sao chứ."

"Ha ha, anh không sao." Diệp Thu kích động ôm lấy Christina, liên tục hôn lên mặt, môi, lồng mày của nàng, cười như điên, nói: "Anh học được tứ trọng kình rồi. Anh học được tứ trọng kình rồi, lão đầu tử mất mấy chục năm cũng không học được tứ trọng kình, nhưng anh lại học được rồi."

Đứa nhỏ đáng thương này, sống dưới cái bóng của sư phụ Diệp Không Nhàn văn võ toàn tài nhiều năm rồi, hiện tại cuối cùng cũng có một điểm lợi hại hơn ông ta, chẳng trách hắn lại cao hứng đến thế này.

Tuy bị Diệp Thu hôn hít khiến Christina rất không thoải mái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Diệp Thu, hơn nữa thân thể cũng không bị chút thương tổn nào, vẫn cố nén sự xung động muốn một cước đá bay hắn.

"Không sao là tốt rồi." Christina đẩy Diệp Thu, Diệp Thu lúc mới phát hiện ra chuyện xấu hổ mà mình làm trong lúc kích động, trán toát mồ hôi, vội vàng thả cô ta ra.

"Đây chính là năng lượng của hoàng kim huyết dịch ư? Chẳng trách Atlantis lại không tiếc sức lực để bảo vệ cô ta. Nhưng, chẳng lẽ mày cho rằng như vậy là yên ổn không sao ư? Cho dù mày chạy thoát được ngày hôm nay, sau này mày có thể chạy thoát được sự truy sát của Atlantis không?

Thiên Diệp Huân cuối cùng cũng từ trên mặt đất bò dậy, cảm thụ thương thế trong cơ thể, thấy không phải là quá quan trọng.

Chỉ là tay phải va chạm với quyền đầu của Diệp Thu, sợ là không thể trong chốc lát có thể động đậy được.

Hơn cử động là đau thấu tâm can.

"Ý gì vậy?" Diệp Thu ngơ ngác nhìn Christina, Christina lạnh lùng nói: "Gia tộc có quy củ, không phải là người trong gia tộc tiếp xúc với hoàng kim huyết dịch, tất phải bị xử tử."

Diệp Thu run bắn người, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Để đối phó được với một thằng điên, sau này với đối mặt với một đám lão quái vật ư?

Diệp Thu đã tiếp xúc với Elias của Atlantis, biết rằng thực lực của hắn tuyệt đối không dưới Thiên Diệp Huân hiện tại. Nếu Atlantis phái một đam người có cùng thực lực tới truy sát mình, mình còn có thể sống được không?

Diệp Thu thật sự muốn thỉnh cầu Christina hút lại chỗ máu này, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.

Người ta cũng là có ý tốt mà.

Làm sao bây giờ?

Diệp Thu đồng học đau đầu tính kế.

Người ta vừa mới có đột phá, tâm tình vốn rất tốt, Thiên Diệp Huân đồng học lại dội một gáo nước lạnh như vậy, tâm tình tốt của mình lập tức biến mất sạch. Diệp Thu quyết định trước tiên phải trừng phạt thằng ôn mồm thối này một chút.

"Tao sau này có phải chịu sự truy sát của Atlatis hay không thì mày không cần phải lo lắng, hiện tại, mày nhất định không thoát khỏi quyền đầu của tao đâu." Diệp Thu lạnh lùng nói, thực lực mới được đề thăng nên gan cũng to hơn theo.

"Mày cho rằng bằng vào cái này là có thể giết được tao, quá ngây thơ rồi." Thiên Diệp Huân bĩu môi, môi miệng không động đậy, là hắn dùng phúc ngữ.

Diệp Thu biết thằng ôn này một khi dùng phúc ngữ để nói chuyện, chứng tỏ là hắn muốn xuất tuyệt chiêu rồi.

"Thử xem là biết ngay thôi." Diệp Thu hai tay nắm quyền bắt đầu chăm chú thể hội loại cảnh giới đó.

Thiên Diệp Huân bắt đầu lầm bầm, văn tự cổ quái này vẫn là từ trong bụng hắn truyền ra. Miệng thì bắt đầu nín thở, giống y như là miệng con cóc vậy.

Diệp Thu biết, một số gia tộc cổ xưa, đều có tuyệt kỹ gia truyền của mình. Loại tuyệt kỹ này chỉ có đích hệ mới được học.

Tới loại thời khắc quan kiện, Thiên Diệp Huân tất nhiên là phải toàn lực xuất kích rồi.

Nhận được ảnh hưởng từ phù văn cổ quái của Thiên Diệp Huân, bầu không khí trên đỉnh núi bắt đầu lưu chuyển kịch liệt, còn nghe thấy tiếng lẹp bẹp, giống như là không khí đang bốc cháy vậy.

Có gió thổi tới, Diệp Thu đứng đón gió, rât có phong phạm của đại hiệp.

Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút không đúng.

Sao đột nhiên trên đầu thấy man mát?

Thò tay ra sờ, trọc lốc, giống như là vừa bị người ta cạo đầu vậy, chẳng còn lại đến một sợi.

"Tóc đâu? Tóc sao lai biến mất?" Diệp Thu biến sắc.

Gặp mặt với người lạ, ấn tượng đầu tiên thường thường là y phục phẩm của đối phương – tóc cũng để lại ấn tượng sâu nhất.

Đối với Diệp Thu đỏm dáng mà nói, không có tóc chẳng khác nào là không có mị lực, mất đi ánh mắt theo đuổi của nữ nhân.

Một kiểu tóc thành công, sẽ khiến người ta tràn đầy tự tin, mà Diệp Thu mất đi kiểu tóc, thậm chí là mất luôn cả tóc cảm thấy, sự bi ai của mình thoáng chốc đã từ phái thần tượng rớt xuống mép phái thực lực rồi.

Nghi vấn của Diệp Thu còn chưa nhận được lời giải đáp thì một trận gió to thổi tới.

Lần này, Diệp Thu lại cảm thấy cả người đều mát lạnh.

Quần áo trên người hắn giống như là bị mục nát cả ngàn năm rồi, dưới một luồng gió, thoáng chốc đã phiêu tán theo gió.

Ngay cả quần lót cũng chẳng còn.

Thế là cái mông trắng ngần của hắn không có gì che đậy lộ hết ra trước mắt Christina, mà cô ta cũng ngây ngốc, Diệp Thu bị gió lạnh thổi cho lõa lồ trước mặt Thiên Diệp Huân.

Diệp Thu muốn quay người lại, thay đổi phong cảnh dưới mắt của hai người một chút, nhưng lại sợ Thiên Diệp Huân một cước đá trúng mông mình.

Hai tay ôm háng, Diệp Thu mặt mày xấu hổ nói với Thiên Diệp Huân: "Chúng ta.... có thể đợi một lát không?"