Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 694: Nguyên tắc chiến đấu



Chiếc du thuyền của Thiên Diệp Huân đã bị nổ tan tành, những quả cầu lửa làm đỏ cả mặt biển và một góc trời. Không cần Diệp Thu hạ lệnh, mọi người đều đã ngừng tấn công.

Dị năng và khoa học kỹ thuật mà chạm nhau, một cao thủ đã bỏ thân tại biển rộng vô tận này, trong lòng Diệp Thu có nhiều cảm xúc xen kẽ nhau. Những người kiêu ngạo đó chẳng lẽ chết như thế sao? Thậm chí những gì đã được học trong đời cũng chưa có cơ hội để phát huy. Có thuốc súng và lựu đạn, phí thêm sức lực và thời gian để luyện võ rốt cuộc có đáng hay không?

"Căn dặn bên dưới, phái bốn chiếc thuyền đi ven các hướng đông tây nam bắc để tìm kiếm, tìm cho được nhân vật mục tiêu, chú ý, phải cẩn thận an toàn. không được khinh địch." Diệp Thu ra lệnh nói.

Tuy chiếc du thuyền đã phát nổ trước mặt hắn, nhưng trong lòng Diệp Thu vẫn rất lo lắng.

Đã từng tiếp xúc qua với những cao thủ dị năng, thể chất của những người này đều hơn người bình thường, họ hoàn toàn có đủ khả năng rời khỏi thuyền trước khi nó phát nổ, biển rộng mênh mông vô bờ bến này có thể sẽ là bức màn chắn thiên nhiên để họ thuận lợi trốn thoát.

"Đội trưởng, chẳng lẽ nhân vật mục tiêu vẫn chưa chết?" Một tên tiểu đội trưởng hỏi. Hắn không hiểu mệnh lệnh của Diệp Thu.

"Đúng vậy, khả năng họ đã trốn thoát rất lớn, đi tìm đi, chỉ cần phát hiện mục tiêu, lập tức giết chết." Diệp Thu lại căn dặn lần nữa, hắn sợ đám người này trong lúc sơ ý sẽ chịu thiệt.

Đội trưởng tuân lệnh, sau đó truyền đạt mệnh lệnh qua micro. Bốn chiếc thuyền mỗi chiếc đi một hướng, ào ào mà chạy thẳng về phía trước.

Nhìn thấy họ chạy nhanh như chớp, Diệp Thu thở dài, chỉ sợ họ đều cho rằng Thiên Diệp Huân đã chết, bây giờ đi tìm kiếm chỉ là làm theo mệnh lệnh của mình mà thôi. "Đi thôi, đưa tôi qua đó." Diệp Thu chỉ vào Hương Cảng ở đối diện nói.

"Đội trưởng, chúng ta có nên gọi báo trước cho phía bên Hồng Kông không?" Tiểu đội trưởng cẩn thận hỏi. (Không cẩn thận thì có được không?) Anh có thể nhìn ra được, vẻ mặt của trưởng quan trẻ tuổi này có vẻ nặng nề, giống như đã để cho bọn phần tử khủng bố chạy thoát vậy. Trong lòng thầm cầu nguyện, cầu sao cho hai tên ôn dịch đó đã bị chết chìm rồi. Chứ nếu để cho họ chạy thoát, nhìn mặt cái tên trưởng quan thì cũng đã biết, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

"Không cần, qua đi, đưa tôi qua đó!" Diệp Thu huơ tay nói.

Thiên Diệp Huân không bị súng bắn chết, cũng khôna bị nổ chết, rồi bị nước biển dìm chết hay đang nằm sâu trong nước biển lạnh giá. Lúc này, hắn đang ngồi trên một chiếc Lincoln màu đen, chiếc xe này là do Quỷ Ảnh mấy ngày trước đã dùng một vạn tiền Hoa Hạ để thuê về. Quỷ Ảnh đích thân làm tài xế, vị trí của họ hiện giờ là đang đi qua chiếc cầu qua cửa khẩu La Hồ để vào Hồng Kong.

Trên tay Thiên Diệp Huân ôm một chiếc ly thủy tinh, bên trong ly là một chất dịch màu vàng trong suốt như hổ phách, đó chính là thứ mà hắn tiện tay vơ luôn khi ở Hồng Nhân hội sở, là rượu Thanh dùng bí phương của Y Hòa gia tộc Đông Doanh ủ thành dùng để tiến cống cho Thiên Hoàng.

Thiên Diệp Huân là người chung thủy, không thích có quá nhiều thay đổi.

Nhưng sau khi uống xong loại rượu này, hắn đã bỏ rơi loại rượu đỏ mà hắn thích uống nhất. Chỉ là lượng rượu này rất ít, chỉ có duy nhất một bình trong tay mình thôi, đó là một sự nuối tiếc. "Quỷ Ảnh, sắp xếp của ngươi rất tốt. ta rất hài lòng, uống ly rượu đi." Tâm trạng Thiên Diệp Huân rất tốt, nói với Quỷ Ảnh ở trước mặt.

"Cám ơn thiếu gia, tôi không uống rượu." Quỷ Ảnh cố gắng khom cái thân hình kỳ quặc của hắn xuống, để tỏ ý cảm kích đối với thiếu gia.

"Quỷ Ảnh, đã theo ta bao nhiêu năm nay. đúng là cực khổ cho ngươi rồi, uống một ly rượu đi, lúc này không cần phải giữ tỉnh táo đâu, ta nghĩ, bây giờ họ đang đuổi theo thế thân của chúng ta điên cuồng ở trên mặt biển." Thiên Diệp Huân nhếch mép cười khinh bỉ nói.

"Đúng vậy. thiếu gia anh minh." Quỷ Ảnh cười cung kính nói.

Thiên Diệp Huân lắc lắc đầu, gượng cười nói: "Ta đâu có anh minh, nếu anh minh, thì đã không để mình rơi vào cảnh hiểm như thế này rồi. Ta cho rằng tất cả các nhân tố đều đã nằm trong tính toán, nhưng ta không ngờ, Diệp Thu và Christina quen biết nhau, hơn nữa, hắn có thể gián tiếp ảnh hưởng đến gia tộc Nhã Tư Lan Đê." Điều tệ hại hơn nữa là, ta đã chọn một người hợp tác có dã tâm lớn nhưng lại không thích chịu trách nhiệm, qua sự việc lần này, ta càng xác định, hành tung của ta là do đám người Đông Doanh đó tiết lộ ra."

"Đúng vậy, Thiếu gia đoán rất đúng, chỉ là những người chết đều là người của họ." Quỷ Ảnh cười thuần phục, hai tay vững vàng, chiếc xe đang chạy trên chiếc cầu lớn qua biển. "Cũng có thể vì nguyên nhân này, cho nên tôi mới đổi quần áo, nhưng lại không có cách nào để xác định được, chân tướng sự thật như vậy, sẽ tạo thành cho chúng ta một cảm giác đi đến bước đường cùng, sau đó đưa chúng ta đến Hoa Hạ một cách thuận lợi."

Thiên Diệp Huân uống một ngụm hết sạch rượu Thanh trong ly, cười lạnh lùng nói: "Nếu ta anh minh, thì đã không tin họ ai là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cái tâm tư này của họ ta cũng có thể hiểu."

"Nô tài không hiểu" thấy thiếu gia nổi giận, trên mặt Quỷ Ảnh mất đi nụ cười.

"Rõ ràng họ muốn ta tự đâm đầu vào chỗ chết, chúng ta là con mồi của họ, họ đưa chúng ta đến Hoa Hạ, nhất định sẽ kinh động đến phía quân đội ở Hoa Hạ, thậm chí đến chiến đội dị năng Thần Thánh Hoa Hạ thực lực mạnh nhất, hoàn mỹ nhất, hai hổ tranh nhau, nhất định sẽ có một bên bị thương. Nếu chúng ta chôn thân ở Hoa Hạ. Gia tộc Thiên Diệp nhất định sẽ trở mặt thành thù với nước Hoa Hạ, trong mắt họ đây là lần lợi dụng cuối cùng đối với ta. Ngươi thấy sao?"

"Thiếu gia anh minh thần võ, sao có thể là phế vật được chứ." Quỷ Anh vội vàng nói.

"Không, họ thật sự cho rằng như vậy đấy." Thiên Diệp Huân nói, bóp nát cái ly thủy tinh trong tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Những người ức hiếp thiếu gia, lừa gạt thiếu gia, sỉ nhục thiếu gia, còn tổn hại đến thiếu gia, sau này nhất định sẽ phải trả giá." Giọng nói Quỷ Ảnh có mang thêm chút sát khí.

"Đúng vậy, họ đều phải trả giá, cho dù là Diệp Thu hay là Tam Tĩnh, Tam Tĩnh có thể bán đứng ta, tại sao ta không thể lôi hắn từ trong tấm màng dày ra chứ? Nhìn hai người họ đấu đá với nhau, chẳng phải cũng là một chuyện đáng để xem sao?" Thiên Diệp Huân cười điên cuồng, thù hận trong mắt hắn dường như đã biến bầu không khí xung quanh cũng nóng lên.

Trăng đã lên cao, sắc đêm đậm dần.

Bây giờ trời đã gần sáng rồi, trên con đường này chỉ thấy bóng cây âm u, đã có rất ít xe qua lại. Thiên Diệp Huân biết, ở Hồng Kông Diệp Thu được sự trợ giúp từ gia tộc Tây Môn và gia tộc Tư Không, một bóng cây ngọn cỏ cũng không thoát khỏi mắt hắn, nên họ đã chọn một con đường khá khuất. Nhưng trên con đường khuất bóng này lại xuất hiện hai bóng người. Hai bóng người này xuất thần nhập quỷ, chỉ trong chớp mắt đã đột ngột đứng ngay giữa đường, nếu là những người bình thường khác thì chắc đã sợ đến nỗi té *** ra quần, cũng giống như gặp ma vậy. Nhưng Quỷ Ảnh nhìn thấy bóng người ở phía trước liền đạp thắng xe, dừng ở cách đó khá xa.

Thiên Diệp Huân trên mặt có chút kinh ngạc. cười nói: "Đúng là đã xem thường hắn rồi, không ngờ đến cả cái chiêu ve sầu lột xác cũng đã bị hắn phát hiện ra nhanh đến thế."

"Thiếu gia, chúng ta làm sao đây?" Quỷ Ảnh nhìn bóng người phía trước không hề chớp mắt hỏi. Hắn biết đối phó với một cao thủ như vậy, chỉ trong chớp mắt cũng đủ để họ làm khối việc, thậm chí có thể phân thắng thua chỉ trong chớp mắt. "Còn làm sao nữa? Chỉ đành xuống xe chào hỏi thôi." Quỷ Ảnh thấy cử chỉ của thiếu gia, cũng vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, lúc ẩn lúc hiện đứng cản trước mặt Thiên Diệp Huân. Người đứng cản trước mặt là một cô gái, đương nhiên từ diện mạo bên ngoài mà nhìn, thì lại càng giống là một nam một nữ hơn. Cô gái tóc dài buộc cao, mặt như ánh cầu vồng, trông như tiên nữ hạ phàm, phiêu diêu trong hư không, vô cùng xinh đẹp, người đàn ông mặc một chiếc áo cung đình hoa lệ nhưng cũng rất kỳ quái, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt như nước hồ thu, tuy không có nhiều cảm tình nhưng cũng khiến người nhìn phải nóng mắt.

"Christina muội muội, sao có nhã hứng đứng đây mà ngắm trăng vậy?" Thiên Diệp Huân mỉm cười bước đến trước mặt hai người, hỏi. "Tôi đang đợi anh" Christina liếc hắn một cái, nói không có biểu hiện gì.

"Đợi anh? À, vậy thì đúng là em đã khiến anh ngạc nhiên rồi." Thiên Diệp Huân càng cười đậm hơn, "Không biết Christina muội muội đợi anh có việc gì?"

"Đương nhiên là vì muốn giết anh" Long nữ nói một câu hơi quá, tuy Thiên Diệp Huân vốn không nói gì khiển cô tức giận.

Cô biết ba người phán quyết lớn nhất trong gia tộc đều là những người vô cùng kiêu ngạo, nếu Christina hay Thiên Diệp Huân chủ động chào hỏi ai đó thì đó sẽ là một điều kỳ lạ.

"Long Nữ, một cô gái giết người để được thành Phật" Ánh mắt của Thiên Diệp Huân cuối cùng cũng chuyển sang Long Nữ. "Giết người cũng cần nguyên nhân mà? Chẳng lẽ trước giờ em không tự tìm một cớ nào đó để mình giết người sao?"

"Có người muốn anh chết" Long Nữ nói nhạt.

"Là Diệp Thu à? Hai người có quan hệ gì? Anh chỉ biết Long Nữ thích chém giết, chứ không rõ Long Nữ còn là đàn bà của hắn ?" Ánh mắt Thiên Diệp Huân có mang chút trêu đùa, nhìn Long Nữ.

"Vậy thì đã sao, không phải thì đã sao? Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi làm tối nay đâu?

"Anh chỉ là tò mò thôi." Thiên Diệp Huân nhìn xung quanh, sau đo nhìn thấy Christina nói: "Chẳng lẽ muội cũng muốn ra tay à? Muội nên rõ, nếu muội ra tay điều đó có nghĩa là sao chứ."

"Tôi không ra tay" Christina nói, cô biết nếu mình đích thân ra tay thì có nghĩa là gì. Điều đó có nghĩa là gia tộc Christina và gia tộc Thiên Diệp tuyên chiến với nhau, có nghĩa là hai vật to lớn bất tử bất diệt, cũng có nghĩa là một người phán xét của gia tộc sẽ ngồi không mà hưởng lợi. "Vậy à?" Thiên Diệp Huân cười, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nhìn Long Nữ nói: "nếu chỉ có mình cô, cô có tự tin sẽ giữ lại hai người chúng tôi không?"

Một chọi hai, Long Nữ với hai người Quỷ Ảnh và Thiên Diệp Huân, sắp xếp như vậy đúng là đáng để bị xem thường.

Đến cả bản thân Long Nữ, cũng không đủ tự tin có thể giữ lại hai người này.

"May mà tôi đến cũng không muộn lắm, tính thêm cả tôi, 2 chọi 2, thế nào?" Diệp Thu từ sau lưng hai cô gái bước ra cười nói.