Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 298: Nam diễn viên MV



Nhiễm Đông Dạ là vội vàng từ Paris trở về gấp, thậm chí hai ngày trước nàng còn gọi điện cho chị, nói cho chị biết thời gian về nước dự định là một tuần sau. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay, lòng nàng không cách nào ức chế được mà muốn trở về.

Đúng vậy, nhất định phải trở về. Vứt bỏ hết thảy mọi thái độ, mau về,

Nàng quả thật là từ bỏ hết thảy mà trở về gấp, bỏ lại cả đoàn chế tác ở Paris.

Công ty kinh tế vì tung nàng ra, đã chuẩn bị khoảng hai năm. Trong hai năm này, Nhiễm Đông Dạ ngoại trừ nhận một số công việc quảng cáo, chưa từng mở miệng nói sẽ ca hát. Người ngoài căn bản cũng không biết nàng biết hát, không biết nguyện vọng của nàng là một ca sĩ chứ không phải ngôi sao quảng cáo.

Bởi vì nàng thanh xuân tươi mới cùng ngoại hình cực ăn ảnh, không ít công ty điện ảnh và truyền hình cũng tìm nàng hợp tác. Nhưng cũng bị công ty kinh tế của nàng từ chối, không lên tiếng thì thôi, khi nói một tiếng ai nầy đều phải kinh ngạc mới được. Các nàng phải tỏa sáng trong nháy mắt. Chứ không phải chìm nổi trong cái chảo nhuộm lớn của giới giải trí này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nhiễm Tinh Thần vì giúp em hoàn thành giấc mộng, đã bỏ món tiền khổng lồ tạo một nhà công ty kinh tế giải trí. Chính là vì để khi em theo đuổi lý tưởng của mình, có thể giữ tâm linh và thân thể thuần khiết. Không cần giống những nữ minh tinh khác vì danh tiếng mà bất chấp thủ đoạn, ở bên trong bị người làm ô nhiễm.

Trong nữ minh tinh có mấy người có danh tiếng tốt chứ? Trong giới giải trí lại càng giấu chỗ đất bẩn, một số người kinh tế đã đảm nhiệm nhiệm vụ nhận đơn, lại là một ma cô. Cùng một số phú hào hiệp đàm buôn bán xác thịt. Mà nữ minh tinh cũng bị người ta công khai ghi giá, tràn ngập ở trong các bữa tiệc do phú hào tổ chức, đã phải bán rẻ tiếng cười lại phải bán mình.

Đây không phải là ước nguyện ban đầu của Nhiễm Tinh Thần. Vừa may nàng lại có năng lực có thể cung cấp vùng đất tốt nhất cho em mình.

Trên người em chở giấc mộng của mình, khi nàng làm lụng vất vả bên ngoài nhận được điện thoại của em, nghe nó nói một số chuyện lý thú đã trải qua, Nhiễm Tinh Thần liền cảm giác mình làm hết thảy là đáng giá. Mỗi gia tộc cũng phải có người đứng lên, hoặc là đắp nặn huy hoàng, hoặc là kéo dài huy hoàng đã có.

Thật bất hạnh chính là, một đời này của Nhiễm gia nàng lại phải đứng ra.

Bên trong album mới có mười hai bài hát. Đều là do tác giả đỉnh cấp sáng tác. Cũng đã trải qua thời gian hai năm tỉ mỉ chọn ra. Ca khúc cũng là do nghệ thuật nhân nổi tiếng Hong Kong và Đài Loan chế tác. Bọn họ với khẩu vị thẩm mỹ của người phương Đông cùng lưu hành nắm rất vững.

Ca khúc chính phần lớn đã thu thành công tại Ảnh Bằng ở Hong Kong. Chỗ đó là địa phương điện ảnh và truyền hình cùng sự nghiệp âm nhạc phát triển tương đối mạnh và tập trung. Các loại thiết bị cùng người tài chuyên nghiệp cũng tương đối đầy đủ. Nhưng quay MV lại mất thời gian.

Diễn viên mới bình thường quay MV đều lấy cảnh gần, hoặc trực tiếp quay xong ở Ảnh Bằng. Nhưng album đầu tiên của Nhiễm Đông Dạ là tác phẩm lớn. Vì để cho sát với ca khúc. Trong thời gian này cả đoàn bọn họ cả ngày ở trên máy bay bay tới bay lui. Chạy tới các nơi trên thế giới. Chính là để lựa chọn một chỗ có cảnh phù hợp để quay, lấy được hiệu quả tốt nhất.

Trước đó thì quay vô cùng thuận lợi. Tài chính kếch xù quăng vào. Hiện trường lấy cảnh, công tác viên đã chuẩn bị tốt. Mỗi một MV của bài hát đều lộng lẫy. Nhưng vào lúc quay ca khúc chính của album là "tình cờ gặp gỡ" thì lại cực kỳ không thuận lợi.

"Tình cờ gặp gỡ" là ca khúc do Nhiễm Đông Dạ tự tay viết. Lời bài hát cũng là căn cứ theo ý nguyện của nàng sửa hơn mười lần. Mỗi một chi tiết đều không bỏ qua. Một số công tác viên nghe xong đều giật nảy mình. Ai cũng đều không kìm lòng nổi mà chìm vào trong tiếng ca. Hơn nữa, với ánh mắt chuyên nghiệp của họ có thế thấy, bài hát này một khi đưa ra thị trường nhất định có thể nhanh chóng được hoan nghênh. Loại cảm giác mắt thấy ngày sau siêu sao dưới nỗ lực của mình tỏa sáng cũng vô cùng tuyệt vời.

"Tình cờ gặp gỡ" viết về câu chuyện một đôi thanh niên nam nữ gặp nhau. Vốn có vài thành phố có thể lựa để quay được. Thành phố nước Venice, thủ đô Paris lãng mạn, thiên đường nhân gian Sri Lanka, thành Roma tình yêu,... Trải qua sự thương nghị liên tục của Nhiễm Đông Dạ và nhóm đạo diễn biên kịch, rốt cuộc chọn Paris.

Bài hát này là linh hồn của cả album, là bài hát chính, mỗi người đều hết sức cẩn thận.

Nhân viên công tác ở Paris đi vòng quanh hai ngày, mới tìm được một quán cà phê sát đường cái thích hợp quay "tình cờ gặp gỡ". Cũng mời tiểu sinh may mắn Cổ Vũ Hoành ở trong điện ảnh và truyền hình trong nước đóng chung. Kết quả lại là quay lui quay tới, ngày hôm sau quay lại, vẫn như cũ.

Nhiễm Đông Dạ căn bản là không thể tiến vào trạng thái biển hiện tốt đẹp trước đó, lúc quay MV tinh thần luôn không cách nào tập trung, không đạt được hiệu quả đạo diễn muốn.

Nhiễm Đông Dạ suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên nhân. Không phải là cảnh không đúng, cũng không phải là cảm xúc không đúng, mà là người không đúng.

Bài hát này là mình viết cho một người đàn ông kia, làm sao có thể tìm được cảm giác đó trên người nam nhân khác chứ?

Trở về. Trở về tìm nam diễn viên chân chính.

Nhiễm Đông Dạ cũng trong ngày đó thu dọn hành trang, cũng nói quyết định của mình cho tổ quay phim. Nếu đổi lại là những minh tinh nhỏ khác, đã sớm bị bạt tai, ai bỏ tiền cho cô vẽ chuyện vậy hả? Cô không làm thì cút đi. Người muốn làm nhiều lắm.

Con cóc ba chân rất khó tìm, những con gái hai chân mơ làm ngôi sao thì có đầy đường.

Nhưng không người nào dám đánh Nhiễm Đông Dạ, thậm chí ngay cả quát lớn cũng không dám. Bọn họ đều cầm tiền của người ta, ai dám đi đánh bà chủ?

Muốn đổi chỗ thì đổi chỗ, coi như là phí chung đi du lịch một phen vậy.

Nhiễm Đông Dạ chỉ dẫn theo một trợ lý vội vàng trở về, thành viên khác của tổ quay phim còn phải xử lý chuyện sau đó. Lúc trở về, thậm chsi ngay cả thời gian trang điểm lại chút cũng không có, gọi người đón máy bay lái xe tới đại học Yến Kinh.

Vốn nàng cũng không chắc Diệp Thu có ở trường không, vốn muốn gọi điện hỏi hắn một chút. Vừa may thấy xe hắn chạy vào cổng trường, Nhiễm Đông Dạ liền nổi lòng đùa dai, đợi sau khi Diệp Thu vào, nàng mới đi bộ vào trường, kéo mũ xuống thật thấp, che tầm mắt của người khác xong, trực tiếp chạy tới cửa ký túc xá của Diệp Thu.

Không ngờ bọn họ đang bàn về mình, lúc Nhiễm Đông Dạ còn định nấp ở bên ngoài nghe thêm một chút thì điện thoại trong túi vang lên. Biết rõ hành tung bại lộ, Nhiễm Đông Dạ đành phải gõ cửa đi vào.

Đối với nam nhân mà nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Đáng tiếc trên thế giới này hoa mẫu đơn cực ít, nhưng hoa vĩ cẩu thì loại có thể tìm thấy tùy ý. Vì vậy, nam nhân nguyện ý chết vì nữ nhân cũng rất ít.

Thấy Diệp Thu lại có nữ nhân yêu thương nhung nhớ, hơn nữa còn là đại mỹ nữ, thân phận mỹ nữ lại đặc biệt như thế, điều này khiến trong lòng Dương Nhạc và Lý Đại Tráng chua xót. Đều là nam nhân, vì sao chênh lệch lại lớn vậy chứ?

Bọn họ ngồi trong phòng cả ngày, sao không có người đẹp đến hiến nụ hôn chứ?

"Người khác so với anh thật đúng là người muốn tìm chết à". Lý Đại Tráng ngửa mặt thở dài.

"Sao anh không so với tôi?" Dương Nhạc buồn bực nói, lại ném ánh mắt về phía Nhiễm Đông Dạ và Diệp Thu đang ôm ôm ấp ấp trong phòng nói: "Đôi cẩu nam nữ này, cũng không để ý một chút, đây là phòng ký túc nam đó".

Nhiễm Đông Dạ lúc tiến vào quên đóng cửa phòng, cửa phòng bọn hắn lại vừa đúng lúc hướng về phía cầu thang. Có nam sinh thấy tình cảnh bên trong phòng ngủ, liền huýt sào vào trong, Nhiễm Đông Dạ lúc này mới buông cổ Diệp Thu ra.

Cũng không thấy có biểu hiện gì ngượng ngùng, chỉ chạy tới đóng cửa lại. Nam sinh bên ngoài lúc này mới cười lớn bỏ đi. Nữ sinh vào phòng của nam cũng là chuyện thường xảy ra, cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Chỉ là nếu để bọn họ nhận ra nữ sinh này là Đông Nhi, tình huống có thể sẽ biến thành hoàn cảnh khác.

"Các anh có khỏe không?" Nhiễm Đông Dạ thoải mái chào hỏi Dương Nhạc và Lý Đại Tráng. Bởi vì quan hệ với Diệp Thu, Nhiễm Đông Dạ cũng không lạ bọn họ. Hơn nữa lần trước còn cùng hợp tác "party dã thú" mà.

"Vốn là rất khỏe. Nhưng bị cô vừa rồi kích thích một cái như vậy, chúng tôi không khỏe nữa". Lý Đại Tráng ôm ngực nói: "Bị tổn thương".

"Đúng đó. Sao cô chỉ hôn một mình Diệp Thu chứ? Quá không công bằng. Chúng tôi cũng là bạn của cô mà".

"Tôi cũng không nhớ các anh, vì sao phải hôn các anh chứ?" Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói. "Có mua quà cho các anh đây".

Nhiễm Đông Dạ vừa nói, vừa mở túi xách trong tay mình, lấy ra mấy cái hộp quà đưa cho Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, thậm chí ngay cả Ngô Chính Tĩnh cũng có một phần.

Lý Đại Tráng mở hộp quà được gói đẹp ra, không ngờ là một chai nước hoa cho nam, liền cười không ngậm miệng lại được, lập tức xịt nơi tay, trên lưng, trên cổ, trên đầu. Dương Nhạc biết hàng một chút, sau khi nói cho gã biết giá nước hoa, gã hận không thể đưa tay vuốt nước hoa dư trên lưng kia bỏ lại trong bình.

Nhiễm Đông Dạ lại từ trong túi lấy ra một hộp quà xinh đẹp lóe màu bạc. Cẩn thận lấy từ bên trong ra một cái đồng hồ đeo tay, tóm tay trái của Diệp Thu kéo qua, nói với hắn: "Tặng cho anh. Nhìn xem có hợp không".

Không nói nữa, giúp hắn đeo đồng hồ vào tay.

Dương Nhạc vừa nhìn một chút, không khỏi líu lưỡi.

"Sao thế? Rất quý à?" Lý Đại Tráng cũng chẳng nhận ra cái đồng hồ thoạt nhìn hình dáng rất bình thường này có gì khác những cái khác.

"Vacheron Constantin. Tác phẩm nghệ thuật của quý tộc".

"Vacheron Constantin? Đó là nhãn hiệu gì?"

Dương Nhạc bĩu môi, cũng lười giải thích cho gã. Ngay cả nhãn hiệu này mà cũng không biết, còn có gì để giải thích chứ.

"Sao mang về nhiều thứ thế? Đã lâu không gặp, hóa ra là em đi Paris". Diệp Thu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cực kỳ yêu thích. Loại đồ vật làm công tinh tế nhưng lại nội liễm này rất hợp với tính cách của hắn.

"Ừ. Không chỉ có đi Paris, còn đi rất nhiều nơi". Nhiễm Đông Dạ hơn hở nói. Tiểu biệt thắng tân hôn, rời đi rồi gặp lại như vậy, hình như nhìn mãi không chán.

Bị một đại mỹ nữ nhìn nóng rực như vậy, Diệp Thu cũng cảm giác mình sắp bị hòa tan.

"Đi chỗ đó làm gì? Quay quảng cáo à?"

"Không phải. Quay MV". Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói. "Em mới vừa rồi còn chưa tới phòng chợt nghe các anh bàn về em, có phải là nói xấu em không?"

"Sao thế được? Chúng tôi đang nhớ cô đó". Lý Đại Tráng cầm chai nước hoa không ngừng ngửi ngửi, khuôn mặt nhỏ gầy nở nụ cười chói lọi như một đóa cẩu vĩ đang nở. Cầm quàn của người ta, chung quy phải nói lời tốt đẹp mới được.

"Có thể nói lời khác không. Cái gì mà nhớ chứ? Chúng tôi là tưởng niệm Đông Nhi trong ngực. Cô rời đi lâu như vậy, mỗi người chúng tôi đều nghĩ tới cô". Dương Nhạc vừa cười vừa nói. "Không có cô ở đây, chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào cho phải".

"Thật hay giả vậy?" Đôi mắt to của Nhiễm Đông Dạ nhìn chằm chằm Diệp Thu. Lông mi thật dài chớp chớp. Trên mặt trang điểm tinh tế, hình tượng toàn thân hình như đã được nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế qua. Lúc giơ tay nhấc chân càng xinh đẹp mê người so với trước kia.

Diệp Thu gật đầu, ý bảo Dương Nhạc nói sự thật. Nụ cười trên mặt Nhiễm Đông Dạ vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, thì ảo tưởng tốt đẹp đã bị Diệp Thu đánh vỡ, nói: "Lễ giáng sinh đã tới rồi, trong hệ lại muốn tổ chức hoạt động. Cô không có ở đây, chúng tôi cũng không biết làm hoạt động gì cho tốt. "Party dã thú" lần trước quá thành công, bây giờ chúng tôi cũng không dám thử cái khác".

Khuôn mặt nhỏ nhắn Nhiễm Đông Dạ sầm xuống, một cước đá về phía Diệp Thu, tức giận nói: "Đã biết các anh nghĩ tới tôi là không có chuyện tốt mà".

"Ha ha, chuyện này thật đúng là cần nhớ em hỗ trợ". Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ nói. "Ở mặt này em tương đối chuyên nghiệp, chỉ cần ra tay một chút là có thể toàn trường kinh ngạc. Bọn anh đều là người không chuyên, thật không biết làm tiết mục gì tốt. Hơn nữa, lần trước em làm tiết mục của bọn anh tốt như vậy, bản thân chính là đứng sau giúp bọn anh ra khỏi nan đề. Lần đầu tiên đã ưu tú như thế, lần thứ hai chắc nếu một trời một vực với lần đầu, sẽ bị người ta mắng chết".

Nhiễm Đông Dạ suy nghĩ một chút, lại nở nụ cười giảo hoạt, nói: "Muốn mời em giúp anh à? Không thành vấn đề. Có điều, chúng ta phải trao đổi. Anh đáp ứng một chuyện mới được".

"Chuyện gì?" Diệp Thu hỏi.

"Làm nam diễn viên của em".

"Nam diễn viên?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.

Nhiễm Đông Dạ liền giải thích chuyện mình quay MV "Tình cờ gặp gỡ" với Diệp Thu một lần, nàng ở trên máy bay đã suy nghĩ, định xếp bối cảnh câu chuyện ở trong sân trường, thân phận đôi tình nhân là sinh viên, mà địa điểm tình cờ gặp gỡ là hồ Thiển Thủy ở đại học Yến Kinh.

"Cô là nói... để Diệp Thu làm nam diễn viên MV? Trở thành đại minh tinh giống cô?" Lý Đại Tráng trợn mắt há hốc mồm hỏi. Điều này thật quá điên đi?

"Ừ". Nhiễm Đông Dạ dùng sức mà gật đầu. Vừa hưng phấn, vừa hạnh phúc.