Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 78: Cậu đã làm gì với cô ấy?



“Đã che đậy#

Sáng sớm hôm sau.

Tia ánh sáng đầu tiên chiếu thẳng vào rọi xuống hai người nằm trên giường, ánh sáng để lộ ra gương mặt anh tuấn âm trầm tàn nhẫn của Diêm Thương Tuyệt đã nhu hòa rất nhiều, nhưng vẫn khiến người ta mê luyến, đường nét điêu luyện sắc sảo, lông mi cong dài phủ trên mí mắt, sống mũi thẳng tắp phi phàm, môi mỏng màu đỏ khẽ nhếch, có phần lộn xộn nhưng lại không chút nào tổn hại đến hình tượng, ngược lại tạo nên một phần mị hoặc, khiến cả người hắn nhìn qua thật vô cùng anh tuấn phi phàm.

Trong ngực hắn là một cô gái búp bê gốm sứ, sợi tóc đen như mực tùy ý rơi vào trên cánh tay hắn, lông mi như cánh bướm, da thịt trắng như tuyết mang theo vết hôn nông nông sâu sâu, cánh môi tái nhợt khe khẽ mở, nhìn qua mị hoặc như thế, làm cho người ta muốn làm ướt.

Ánh sáng, rọi xuống trên gương mặt Tưởng Niệm làm cho cô có chút khò chịu, đưa tay muốn ngăn lại chòm sáng kia, nhưng lại phát hiện một chút sức lực cũng không có, miệng mắng, nhíu mày, khẽ động đậy, liền cảm thấy thân thể đau-đớn-không-chịu-được như bị phanh thây vậy, xảy ra chuyện gì? Sao lại đau như vậy?

Chợt mở mắt, ánh mắt nhìn hết thảy những thứ xa lạ trong phòng liền trở nên kinh hoàng, lại nghiên đầu nhìn thấy----------Diêm Thương Tuyệt!

Sao hắn ở đây?!

Muốn đưa tay lên, lại phát hiện đã bị hắn đặt chết ở ngay thắt lưng cường tráng của hắn, một chân của hắn còn quấn qua hông cô, còn dùng thứ cứng rắn, chạm vào cô, thật khó chịu.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Sắp xếp lại ý nghĩ, vẫn nhớ rõ cô và chú cùng đi dự tiệc, sau đó chú đi, cô khiêu vũ với anh, còn uống rượu, thế nhưng sau khi uống rượu thì?

Đột nhiên hình ảnh nam nữ dây dưa lần nữa nghiêng ngã hiện ra, lần này cô thấy rõ nam nữ chình trong hình ảnh là ai, chính là cô và anh! Trong lúc không rõ, bọn họ ân ái thật lâu, làm rất nhiều tư thế, mình còn chủ động như thế, vô sĩ như thế---

Thế nhưng sao cô và hắn phát sinh quan hệ?

Đúng rồi! cái rượu kia! Rượu giục tình!

Nhất định là uống cái rượu kia mới có thể xảy ra loại chuyện như vậy…..

Tưởng Niệm ngớ ra, vậy thì phải làm sao? để hắn chịu trách nhiệm? nhưng giữa bọn họ không có tình yêu, hắn phải chịu trách nhiệm thế nào? Sao hắn có thể chịu trách nhiệm? cứ vậy đi, coi như kinh nghiệm đầu tiên trong quá trình mình trưởng thành? Nhưng lời của mẹ cô vẫn chưa từng quên!

Cô phải làm sao? cô phải làm gì bây giờ?

Nước mắt! trào ra, cắn chặt cánh môi không để cho hắn nghe thế bất kì âm thanh gì, cô, phải đối diện với hắn như thế nào?

Cả người đều run rẩy, sợ hắn tỉnh lại, Tưởng Niệm nhẹ nhàng kéo chân, tay của hắn đặt trên người cô xuống, sau đó ‘bịch’ một tiếng xuống giường, do thân thể Tưởng Niệm đau đớn không còn sức lực, nên chân vừa chạm đến nền nhà liền trực tiếp quỵ xuống.

“Đừng ầm ĩ.” Người đàn ông trên giường khẽ động thân thể, bất mãn gầm nhẹ một tiếng, dọa Tưởng Niệm vội vàng quỳ sấp trên mặt đất, trợn to mắt không dám phát ra thêm bất kì tiếng động nào nữa, sau một lúc lâu, khi không còn nghe thấy bất kì tiếng động nào, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diêm Thương Tuyệt trên giường, cùng may! Hắn không có tỉnh lại!

Cố sức nhặt bộ lễ phục, quần lót trên mặt đất mặc từng cái vào, không thèm rửa mặt chỉa đầu, liền cất bước khó khăn đi về phía cửa.

Nguyệt Lê! Xin lỗi, xin lỗi, thứ vốn muốn giữ lại cả đời, đã không còn! Chỉ còn lại trái tim, anh, còn cần sao?

Bước ra khỏi khách sạn, Tưởng Niệm nhìn bầu trời, nghĩ đến lời mẹ nói, đau đến không muốn sống: mẹ, mẹ nói với con làm người thì phải rộng lượng, phải học cách tha thứ cho người khác, nhưng mà, lần này là con sai! Là con đấy! con phải làm sao để tha thứ cho chính mình đây?!

Hôm nay không có gió, không thổi sạch thân thể dơ bẩn của cô, hôm nay không có gió, không thổi tan trái tim của cô ngay sau đó, hôm nay, thế giới của cô cái gì cũng không có---

Vừa nãy thời tiết vẫn còn rất tốt, không biết lại chợt thay đổi, mưa, không hề báo trước đổ xuống, đập vào trên bả vai gầy yếu ớt của Tưởng Niệm, Tưởng Niệm cũng chỉ đứng, trên mặt có nước mắt, có nước mưa, nhìn bầu trời, nơi đó có mẹ, cô khóc, thương tâm như thế, tuyệt vọng như thế, bả vai nhỏ yếu co rúm thật kịch liệt, cô ngồi xổm xuống, cả người đã bị nước mưa thấm ướt, cô, chẳng thèm quan tâm.

Cái cô quan tâm đã không còn!

Cái gì cũng không còn!

Người trên đường lớn tới tới lui lui, vội vội vàng vàng, không ai chú ý đến một người ruột gan đứt từng đoạn đang ngồi xổm trong mưa này.

“Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh…” khóc thật lâu, đột nhiên Tưởng Niệm mặt tức giận đứng lên, nhắm mắt bi hận quát, sự tức giận chưa từng có, lần này lại mãnh liệt như thế.

Tô Xích Cảnh lái xe tìm Tưởng Niệm suốt cả đêm, tối hôm qua hắn lòng nóng như lửa đốt chạy về, lại nhìn thấy thân thể ông nội hết sức cường tráng khỏe mạnh, liền hiểu rõ, thì ra đây là thủ đoạn của ông muốn khiến hắn về nhà, sau một hồi phát cáu, không để ý ông nội ngăn cản, ra tay với vệ sĩ, khó khăn lắm mới trồn thoát được. Đợi đến lúc hắn thoát thân vội vàng gọi điện thoại cho Trình Sở Đông, thì mới biết được Tưởng Niệm đã bị Diêm Thương Tuyệt mang đi. Hắn tức giận đến mức mở miệng mắng to Trình Sở Đông ngu ngốc chết tiệt, yêu nghiệt đáng chết, sau đó lái xe đến An gia, Diêm gia, công ty, hắn đến khách sạn thường đến, nhưng không có, thậm chí hắn gọi điện thoại hỏi Cẩn Vi, nhưng cô cũng không biết, lại còn bỏ lại một trái bom cho hắn: “Có lẻ tìm phụ nữ rồi.”

Tìm phụ nữ?! tìm phụ nữ?!

Tìm ai?

Diêm Thương Tuyệt có thể hay không…có thể hay không…

Hắn không dám tưởng tượng, chỉ có thể lái xe không mục đích tìm cô cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, nhìn trời dần sáng, vậy Diêm Thương Tuyệt phải ở công ty rồi đi, đúng! đến công ty tìm Diêm Thương Tuyệt.

Bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến công ty, không quan tâm ngừng xe cho tốt, cũng chẳng quan tâm lấy chìa khóa xuống, Tô Xích Cảnh vô cùng lo lắng chạy thẳng đến văn phòng của Diêm Thương Tuyệt, ra sức đẩy cửa phòng làm việc ra: “Cậu dẫn cô ấy đi đâu rồi?”

Đè nén thanh âm cuồng bạo của mình xuống, hơi thở của Tô Xích Cảnh ngày thường vui đùa đã không còn nữa, vẽ mặt nổi giận đến cực điểm

“Có liên quan gì đến anh sao?” Lạnh lùng khinh thường Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt thả bản hợp đồng chuẩn bị ký ước trên tay, đứng lên, hai tay nhàn nhã đút vào trong túi quần, nhưng đôi mắt lại phát ra mảy may hàn khí.

Không nhắc đến cô ấy thì còn tốt, vừa nhắc đến cô Diêm Thương Tuyệt liền phát hỏa, hôm nay vừa mở mắt, liền thấy bên cạnh không có ai rồi, nếu không phải nhìn thấ vệt hoa hồng trên giường, cả hắn cũng hoài nghi bản thân mình tối hôm qua mộng xuân hay không, cô ấy còn chạy cái gì?

Chẳng phải cái gì cũng đã làm rồi sao? không nên chạm hắn cũng đã chạm, không nên sờ hắn cũng đã sờ, sao còn chạy?

Hắn chưa từng gà tình như tối hôm qua, ham muốn như vậy, điên cuồng như vậy, siêng năng như vậy----

Trước kia hắn xong việc liền đi, không chút nào lưu luyến, nhưng tối hôm qua nhìn bộ dạng thống khổ khó chịu của cô, vậy mà hắn ma xui quỷ khiến ôm cô vào lòng, còn nhỏ giọng an ủi, hắn còn cảm thấy cảm giác ôm cô ngủ đặc biệt thoải mái, thế nên sáng nay cô bỏ đi hắn cũng không hay biết.

“Diêm Thương Tuyệt! cậu đã làm gì cô ấy?!” nghe chính miệng hắn thừa nhận, dự cảm không lành cứ nảy sinh, Tô Xích Cảnh luôn kính nể Diêm Thương Tuyệt, nhưng lúc này lại tức giận chưa từng thấy!

“Làm gì? Bọn tôi đến khách sạn thì có thể làm gì?” nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt không cho là đúng nhíu mày cười nói.

Không còn vẻ rét lạnh cửa ngày xưa, thay vào đó là vẻ đắc ý lười nhát, dáng vẻ anh tuấn để lộ ra vẻ lười biếng không chút sợ hãi.

Nhớ đến hương vị tốt đẹp của cô tối qua, nhớ đến tiếng rên rỉ của cô tối qua, mọi thứ của cô đều khiến hắn quyến luyến như thế, xem ra hắn tạm thời vẫn chưa chán ngán cô.

Cơn giận của Tô Xích Cảnh đã lên đến cực điểm, ra sức nắm chặt quả đấm, không đánh đến trước mặt Diêm Thương Tuyệt, thừa lúc hắn không hề phòng bị liền đánh tới một đấm.

“Ư..” Diêm Thương Tuyệt chịu một đấm mạnh, đầu nghiêng, trong mắt tản ra sát khí ngày càng dày đặc/

Đầu ngón tay thon dài thô lỗ lau đi vệt máu, ngậm lấy khóe môi bị đánh đau, phun ra một ngụm máu nhỏ, hung tợn cắn răng chờ Tô Xích Cảnh: “Hôm nay anh muốn chết sao? Tô-Xích-Cảnh?”, hai con ngươi đỏ tươi trợn mắt nhìn hắn ta, khí thế cường hãm khiến người ta sợ hãi.

Khí lạnh trên người tản ra càng lúc càng nặng, như muốn hủy diệt mọi thứ.

“Người đáng chết là cậu, vì sao cậu đối với cô ấy như vậy, rốt cuộc dựa vào đâu?” Tô Xích Cảnh điên cuồng níu lấy cổ áo của Diêm Thương Tuyệt, hai mắt tản ra tơ máu, vẻ mặt thống khổ.

“Buông tay.” Môi mỏng hé mở, mày nhíu, vẻ mặt Diêm Thương Tuyệt trở nên xanh mét, sắc mặt trở nên vô cùng vô cùng lạnh lẽo.

Cơn giận ẩn nhẫn lập tức muốn bùng phát rồi.

“Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?” Tô Xích Cảnh không để ý đến hắn, vẫn níu chặt lấy cổ áo hắn cũng không có dấu hiệu buông tay.

Lúc này Tô Xích Cảnh một lòng lo lắng cho Tưởng Niệm, tình nghĩa gì, bạn bè gì, toàn bộ hắn không cần, hắn chỉ muốn cô bình an! Chỉ cần cô bình an xuất hiện trước mặt hắn, cho dù cô không còn hoàn chính, nhưng ở trong lòng hắn sẽ vẫn luôn là thuần khiết, vẫn luôn là cô bé mười trước khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy ấm áp—

Bây giờ hắn giống như bị người ta hung hăn treo trên vách núi vậy, không thể leo lên, cũng thể bước xuống…

“Đi rồi, sáng sớm thức dậy đã không thấy cô ấy.” Không kiên nhẫn đẩy Tô Xích Cảnh ra, khó chịu chỉnh chu lại quần áo, cảm xúc khẩn trương căng thẳng giảm bớt một chút..

Lần sau gặp cô, nhất định giam cô lại! chạy cái gì? Rốt cuộc cô ấy chạy cái gì? Chẳng phải làm loại chuyện này rồi phải tìm đến Diêm Thương Tuyệt hắn chịu trách nhiệm sao? cô lại chạy, hừ! cho rằng chạy thì Diêm Thương Tuyệt hắn sẽ buông tha cô sao?

Sẽ không! Hắn cảm thấy hứng thú vói thứ gì, hoặc là trân trọng, hoặc là hủy đi!

“Cậu ngủ chết sao? cô ấy đi mà cũng không biết?” Tô Xích Cành nhìn bộ dạng chuyện không liên quan đến mình của hắn, thật muốn hung hăn đánh chết hắn, nhưng tình nghĩ bao nhiêu năm nay thì tính là gì?

Bình ổn tâm trạng kích động của mình, Tô Xích Cảnh thở ra một hơi, thái độ thật ôn hòa, duổi ngón tay hướng về Diêm Thương Tuyệt, dùng thái độ chưa bao giờ có, gằn từng tiếng nói: “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì! Chúng ta coi như hết!” (@@ anh em?)

Nói xong liền sãi bước ra ngoài, bỏ lại vẻ mặt như cuồng phong bão táp của Diêm Thương Tuyệt.

Tô Xích Cảnh theo hắn bao lâu nay? Từ lúc nào thì nói những lời nặng thế này? Hết? tình cảnh nhiều năm nay chính là vì một cô gái?

Tưởng Niệm, xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của cô!

------------

Mặc cho mưa to đang không ngừng trút xuống, thật đúng với câu nói ‘Nó chỉ làm chính nó, lúc nên mưa thì mưa, sẽ không vì bạn đau khổ, thương tâm, mà trời quang mây tạnh’ kia.

Cả người Tưởng Niệm bị nước mưa xối, lễ phục trên người đã ướt nhem dính vào da thịt, lộ ra vóc người hoàn hảo của cô, nước mưa hòa lẫn cùng gió đánh vào trên mặt không biết là lạnh hay là nóng, thế nhưng cô biết lòng của cô, lạnh, buốt!

Cô chưa từng hận người đàn ông kia giống như lúc này, nếu không phải ông ta vô trách nhiệm, cô và mẹ đã không xảy ra chuyện thế này, cô không cần ông ta có thể mang cho cô cuộc sống đầy đủ vật chất, chỉ cần ông ta có thể che chở sưởi ấm cho cô và mẹ thì đã tốt rồi!

Nhưng nhiều năm nay rốt cuộc ông ta đã ở đâu?

Quá trình trưởng thành của cô ông ta không tham gia, nỗi đau đớn của mẹ ông ta cũng không tham gia, rốt cuộc ở trong lòng ông ta thì mẹ con cô là gì?

“Tưởng Niệm?!”

Ngay lúc Tưởng Niệm có dáng vẻ sống không bằng chết, bên tai lại vang lên giọng nữ dịu dàng thân thiết.

Nghe thấy tiếng gọi, Tưởng Niệm híp nửa mắt, thấy rõ người đến: “Chị Dương Dương---“ liền nhào vào trong ngực Dương Dương, Tưởng Niệm khóc đến ruột gan đứt từng đoạn, mọi ủy khuất trong phút chốc bộc phát, so với vừa rồi càng khóc kịch liệt hơn.

Cô gái đau lòng không thôi che dù cho Tưởng Niệm, một tay khẽ chạm đến thân thể sợ hãi run rẩy không ngừng của cô: “Em làm sao vậy? Chị đưa em về nhà được không?”