Cấm Tình

Quyển 2 - Chương 27



Tôiđương nhiên muốn biết, nhưng tôi không thể biểu hiện ra bên ngoài, đành làm ravẻ trấn tĩnh tựa lưng vào sô pha, thong dong nói: “Không cần tôi phải hỏi, cậucũng sẽ nói cho tôi biết, không phải sao? Không nói ra, cậu làm sao có thể uyhiếp đến tôi đây?” Hắn để tôi gặp Lí Hồng, để tôi biết toàn bộ âm mưu, khôngphải là vì hắn cam đoan tôi sẽ ở lại bên người hắn hay sao? Hắn và mẹ của hắnđã sớm dự mưu, chờ cơ hội, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Đường Diệc Diễm vồlấy Đường Triết Lý.

“DuyệtDuyệt, có đôi khi, chị thật sự bình tĩnh làm cho người ta đau lòng!” Giang Minhtự giễu hừ một tiếng. “Chị không cần làm bộ như vậy, tôi cũng sẽ nói cho chịbiết. Giống như chị đã nói, tất cả đều là vì khiến cho chị có thể ở lại bêntôi!” Trong ánh mắt Giang Minh nhìn tôi tất cả đều là bất đắc dĩ còn có... nhutình?

Tôikhép mắt lại, nhắc nhở chính mình, đây không phải tình yêu, chỉ biết giữ lấy,đoạt lại!

“Nếumuốn Đường Triết Lý sụp đổ, như vậy nhất định phải thu nhỏ quyền lợi của hắn ởĐường thị. Đường Diệc Diễm đã lợi dụng chức vụ hiện tại của hắn, tiến cử cácnhà đầu tư bên ngoài, đem cổ phần của Đường thị vốn dĩ đã được khống chế mởrộng ra, khiến cho cổ phần và quyền hành của các cổ đông thu hẹp lại. Nói đơngiản, hắn chính là để cho người khác đến chia xẻ “giang sơn Đường thị”, dẫn sóivào nhà!”

Thânmình tôi run lên, trong đầu hiện lên câu nói trước đây của Đường Diệc Diễm“lưỡng bại câu thương”?

Sao anhlại ngốc như vậy! Xúc động đến thế chỉ vì muốn lật đổ Đường Triết Lý, bảo vệ sựan toàn của tôi?

“Mà tấtcả những điều này, Đường Diệc Diễm xúc động, quyết tuyệt như vậy, không phải đềulà bởi vì cô sao? Diệp tiểu thư!” Lí Hồng nhíu mày, cầm cây bút lên, di di trênmặt bàn. “Ngay cả con trai của tôi… Tiểu Phi, cô thật sự là thần thông quảngđại!”

Tôingồi im, không nói gì. Mi mắt hạ xuống, bởi vì tôi, vẫn là bởi vì tôi. Cho đếncuối cùng, tôi vẫn trở thành sự trói buộc của Đường Diệc Diễm, là gánh nặng củaanh. Tôi tự giễu cười cười, đờ đẫn lắc đầu, ngốc, thật là khờ qúa!

“Đạihàn điện tử hiện tại đang nắm giữ 20% cổ phần của Đường thị, có khả năng nắmquyền khống chế. Chỉ cần ông ta liên hợp với một cổ đông nữa của Đường thị,hoặc là mua thêm được cổ phần của Đường thị là có thể dễ dàng đạp Đường DiệcDiễm xuống đài. Hoặc là, Đường thị sẽ đổi chủ, sửa thành họ Giang!”

Tôitrừng lớn mắt. Giang? Chẳng lẽ?

“Khôngsai, Đại hàn điện tử Phác Tín Dũng quả thật là “minh hữu” của tôi. Lần này ôngta thịnh tình tương trợ chính là kế hoạch chúng tôi đã dự mưu từ lâu, kế hoạchthôn tính Đường thị!” Nhìn thấu sự suy đoán trong mắt tôi, Giang Minh chủ độngđưa ra lời giải thích, thong dong cười.

Tôi hừlạnh. Không tệ, thật là càng ngày càng phấn khích, thấy hết âm mưu này đến âmmưu khác xuất hiện sau lưng, còn cả những tâm địa đang cất giấu bao nhiêu toantính.

“Vậythì sao còn chưa ra tay đi?” Không phải đều lên kế hoạch ổn thoả lắm rồi sao?Biến tôi thành một quân cờ, khiến cho Đường Diệc Diễm phải lao xuống vực, anhcũng đã trúng kế, sao hắn còn chưa ra tay?

Trênmặt Giang Minh hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn lắc đầu. “Tiếc là, lại vì mộtchữ ‘tình’. Đường tổng thần thông quảng đại của chị không biết đã dùng thủ đoạngì, mà khiến cho Phác Mĩ Thiện mê mệt đến nỗi thần hồn điên đảo. Phác Tín Dũngvốn dĩ sủng ái cô con gái duy nhất có tiếng, thậm chí, có thể vì của hạnh phúccủa con gái yêu mà từ bỏ kế hoạch lâu năm, bỏ luôn cả nguồn lợi khổng lồ lẽ racó thể thu vào. Yêu, thật đúng là rất lợi hại, không phải sao?” Nói xong, hắncó chút đăm chiêu nhìn tôi, chua xót cười.

“Tạisao cậu lại nói hết cho tôi biết, không sợ tôi sẽ nói cho Đường Diệc Diễm sao?”Hắn không phải kẻ ngốc, trái tim của tôi vẫn luôn hướng về Đường Diệc Diễm, tôinhất định sẽ nói cho anh.

“DiệpSương Phi, chị cho là Đường Diệc Diễm ngu ngốc sao? Nếu không phải hắn đã cảmthấy được điều gì, hắn rõ ràng yêu chị yêu phải chết, còn mạo hiểm nguy cơ sẽmất chị mà đi kết hôn với người phụ nữ khác chắc? Trong mắt hắn cho tới bây giờcũng chỉ nhìn mỗi mình chị, vậy mà lại có ý định đi tiếp cận người phụ nữ khácư? Làm tất cả những việc này, nếu không phải bởi vì hắn đã phát hiện ra điềugì, thì hắn chính là ngu ngốc!”

Khôngsai, Đường Diệc Diễm nhất định đã phát hiện ra cái gì đó, âm mưu của bọn họ,nhưng lại không có cách nào quay đầu, kế bất đắc dĩ duy nhất đó là phương phápcuối cùng.

Chữ“tình” thật sự là hại người, làm cho người ta phải tính kế, đoạt lấy, không từthủ đoạn, thậm chí là vì tình yêu của bản thân mình mà vô tình đi thương tổnngười khác! Tôi nên cảm động vì mối tình thắm thiết Đường Diệc Diễm dành chotôi sao?

Hắn nóiđúng, tất cả những gì anh ấy đang làm bây giờ đều là vì tôi, nhưng hắn hiểuđược sao? Tôi đã khiến cho anh đánh mất chính mình, anh ở giữa vòng lốc xoáycủa dục vọng và quyền thế càng không ngừng lún sâu. Nếu là ba năm trước, anh cóthể không chút để ý mà mang tôi rời khỏi đây. Nhưng hiện tại, anh sẽ không, anhmuốn dùng mọi thủ đoạn để bảo trụ “giang sơn” của mình, bảo trụ Đường thị.

Giữatôi và cái “giang sơn” ấy, anh đã lựa chọn. Anh không bao giờ còn là chàng traivì tôi mà quỳ xuống, mang tôi bỏ trốn đi thật xa. Trong lòng anh nếu như vẫncòn nỗi băn khoăn gì đó, thì hẳn là quyền thế.

NhưĐường Triết Lý mong muốn, hư vinh tâm muốn được bành trướng của anh đã khiếnanh trở nên liều lĩnh. Ông ta nói đúng, Đường Diệc Diễm của hiện tại xác thựccó thể làm cho ông ta yên tâm “công thành lui thân”.

Xem ra,những người có thể toàn thân trở ra một cách hoàn hảo chính là Đường Triết Lývà Giang lão gia tử. Hai người đó mới là kẻ chiến thắng.

Bọn họđã muốn lui về phía sau bức màn, thích ý nhìn trận tranh đấu này. Tận mắt chứngkiến người mà bọn họ đích thân bồi dưỡng đấu đá lẫn nhau! Tại cái xã hội nhượcnhục cường thực này, kẻ phải đau khổ giãy dụa vẫn là chúng tôi!

Thật sựlà buồn cười!

“GiangMinh, Đường Diệc Diễm đã bị cậu nắm trong tay. Nếu tôi đoán không lầm, cậu cũnglà thông qua Phác Tín Dũng mới nắm giữ được cổ phần của Đường thị đi, cho dùkhông có Phác Tín Dũng cậu vẫn hoàn toàn có thể uy hiếp đến Đường thị, chẳngqua là vấn đề thời gian mà thôi. Đây là lợi thế mà cậu chặt chẽ nắm trong tay,lợi thế cậu có thể dùng để uy hiếp tôi. Chỉ có điều... cậu cảm thấy tôi còn cógiá trị lợi dụng sao? Dùng tôi để đả kích Đường Diệc Diễm?” Tôi quay đầu nhìnhắn, cười khổ. “Anh ấy cho dù có yêu tôi giống như cậu nói, nhưng đến cuốicùng, anh ấy vẫn lựa chọn sự nghiệp, cậu cho rằng anh ấy còn có thể vì tôi màtừ bỏ Đường thị hay sao? Tôi đối với cậu mà nói, còn có giá trị lợi dụng?”

“DuyệtDuyệt, ngày nào chị vẫn còn tồn tại thì vĩnh viễn vẫn là nhược điểm của ĐườngDiệc Diễm. Chị không cần phải làm tổn hại địa vị của mình trong lòng hắn. Còntôi, quả thực đã muốn thành công một nửa, dùng lý do này để lưu lại chị, chínhlà muốn chị công bằng một chút, ở lại bên cạnh tôi, chị cũng thử nhìn tôi xem.Trước kia, chị cũng xem nhẹ Đường Diệc Diễm giống như tôi bây giờ, hắn cườngbức lưu giữ chị lại bên người, mà nay, chị không phải cũng yêu hắn rồi sao!”Giang Minh nắm lấy bả vai tôi, nhìn tôi, ánh mắt vội vàng lưu chuyển.

“Chúngta từng cùng nhau ở một chỗ suốt ba năm, thậm chí so với thời gian chị ở cùnghắn còn lâu hơn. Những gì Đường Diệc Diễm làm cho chị, tôi cũng có thể làmđược, tại sao, chị không chịu thử nhìn nhận tôi?” Cuối cùng, Giang Minh tăngthêm âm lượng, gần như biến thành van xin. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi có thể cảmnhận được trái tim đang đau đớn, thương tâm kia.

Lí Hồngđứng lên, hờ hững đi vào cùng thư phòng kế bên. Bà ấy hẳn là không muốn nhìnthấy bộ dạng yếu ớt của con trai, không đành lòng nhưng lại vô lực ngăn cản.

Tôi vẫnđể mặc hắn nắm chặt hai đầu vai, không nói gì, khép mắt lại. Tội gì đâu phảivậy? Giang Minh, tôi sẽ không quên những ngày tháng chúng ta đồng cam cộng khổ.Cho dù khi đó mẹ con cậu đã có âm mưu khác, nhưng ba năm chung sống, rõ ràng làkhông thể dễ dàng xoá sạch. Chỉ là tình yêu không phải dùng thời gian dài ngắnđể cân nhắc, trái tim tôi đã bị chiếm cứ, không thể nào dung nạp người khác.Tôi thà rằng phải đối mặt với âm mưu của cậu, cũng không có cách nào nhìn thẳngvào nhu tình cậu dành cho tôi. Như vậy, tôi sẽ trở nên ngoan độc, ngoan độc đốiphó với cậu, biến thành kẻ địch của cậu!

“GiangMinh, khi cậu yêu cầu tôi làm như vậy, sao cậu không thử nhìn người bên cạnhcậu xem!” Còn có một người rất tốt, rất đáng để cậu quý trọng!

“Đừnglấy Qua Nhan ra làm cái cớ!” Giang Minh kích động, rống giận bên tai tôi. “DiệpSương Phi, nếu như nhiều năm trước Đường Diệc Diễm giam cầm chị bên người cóthể khiến chị khuất phục, vậy thì bây giờ tôi cũng có thể không để ý bất cứđiều gì mà làm như thế!”

Tôitrừng lớn mắt, nhìn Giang Minh đang xúc động, biết là không nên chọc giận hắn,nhưng tôi muốn hắn hiểu được, muốn hắn bỏ cuộc. “Có lẽ ngay từ đầu là khuất phục,nhưng sau đó chính là yêu. Cậu hận hắn như vậy, lại muốn bắt chước hắn haysao?”

“DiệpSương Phi!” Giang Minh quả nhiên đã hết kiên nhẫn với sự đùa cợt của tôi, thânmình khẽ động, nghiến răng nghiến lợi. “Chị đang ép tôi làm khó chị hay sao?”

“Nếucậu làm như vậy, tôi cam đoan ngày mai cậu sẽ đối mặt với một khối thi thể lạnhlẽo!” Hắn uy hiếp làm cho trái tim tôi run lên, không cam lòng yếu thế, quay raphản kích.

“Lấycái chết để bức tôi phải không? Yên tâm, tôi còn khinh thường dùng thủ đoạn tibỉ như vậy. Có điều, sớm hay muộn chị cũng phải cam tâm tình nguyện ở lại bêntôi!” Giang Minh khinh thường hừ lạnh, buông tôi ra, đứng lên. Bóng hắn cao lớngắn trên đầu tôi. “Hơn nữa, ngày nào đó sẽ không lâu nữa đâu!”

GiangMinh! Tôi ngẩng đầu, lo lắng theo dõi vẻ mặt của hắn.

“Nếuchị còn để ý đến Đường Diệc Diễm, tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại chỗ này, nhưvậy, có lẽ thời gian hắn thất bại sẽ chậm lại. Không biết chừng kẻ bất tài nhưhắn còn có cơ hội phản kích?”

“GiangMinh, vì tôi, để cho Đường Diệc Diễm có cơ hội thở dốc, đáng giá sao?” Giữ tôilại bên người, không thể nghi ngờ là một qủa bom hẹn giờ, tôi có thể mật báocho anh bất cứ lúc nào, tùy thời có thể đẩy hắn lâm vào vạn kiếp bất phục, tấtcả những điều này đáng giá sao?

“DuyệtDuyệt, tôi tính toán tất cả, lại không nghĩ rằng bản thân mình sẽ không thể kìmlòng mà yêu chị. Tôi muốn, tuyệt sẽ không buông tay!”

Tôitrừng lớn mắt, nỗi chua xót trong lòng không ngừng lan tràn. Có một người đãtừng nói với tôi như vậy, nhưng anh đã phải trả giá bằng cả mạng sống! Còn cậu,lại muốn dùng cái gì để đặt cược đây? Tôi có tài đức gì mà có thể khiến chonhiều đàn ông phải đau khổ dây dưa, vây quanh tôi, thề sống chết tranh đấu nhưvậy.

Cả đờinày tôi muốn bình tĩnh, có lẽ, chỉ có lúc chết mới có thể thực hiện được!