Cấm Tình

Quyển 2 - Chương 19



Tôithật sự không nghĩ rằng chúng tôi có thể toàn thân trở ra, hơn nữa lại còn vênhváo tự đắc đến như vậy. Sau khi nói những lời đại nghịch bất đạo, nhìn khuônmặt khiếp sợ mà trở nên vặn vẹo của mấy người đó, Đường Diệc Diễm ôm tôi, thongdong bước đi tựa nư lúc đến. Lần này, những kẻ dưới thật ra đối với chúng tôicũng nhân nhượng không ít, trên mặt còn vương lại một chút nét cười cứng ngắc,đưa tiễn chúng tôi.

Hay làngay cả họ cũng nhận ra điều gì đó?

Tôi đitheo anh, nhìn ý cười hiện rõ trên khuôn mặt anh, đắc ý, chắc chắc!

Anhcũng quay đầu nhìn tôi, dương dương tự đắc, tay buộc chặt trên đầu vai tôi,bước đi nhanh hơn.

Tráitim tôi lại trầm xuống, Đường Diệc Diễm đã muốn trả bất cứ giá nào. Tình thế bắtbuộc, không chỉ có tôi, còn cả những thứ mà anh vẫn luôn tranh thủ, quyềnthế, tài phú!

Lầnnày, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ, anh muốn đoạt lấy, muốn nắm trong tay hếtthảy!

Đầutiên là đối phó với ông nội của mình!

“Anh đãsớm lên kế hoạch rồi phải không?” Tôi rốt cuộc cũng hiểu được sự tự tin trongmắt của anh vì sao mà có. Anh đã sớm dự mưu ổn thoả, lên kế hoạch phản khángĐường gia, khống chế toàn bộ, lật đổ Đường Triết Lý!

Mà anhnhư vậy, lại làm cho tôi cảm thấy xa lạ!

“Khôngđược đầy đủ, chỉ là em khiến cho kế hoạch tiến hành nhanh hơn mà thôi!” Anhthản nhiên nói, không có chút biểu tình đau khổ nào, tâm tình dường như cũng vôcùng tốt. “Hôm nay không lái xe nữa, chúng ta đi xuống đi từ khu phú hào nàynhé!”

Anh kéotôi lướt qua xe thể thao, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, chúng tôi dọc theolưng chừng núi thẳng một đường xuống phía dưới, từ nơi quyền thế tối cao đixuống, xẹt qua ngôi biệt thự trùng trùng sang trọng kia, cả chiếc danh xe màbiết bao người khát cầu.

Đâythật đúng là một thế giới ngợp vàng son, nơi người thường không thể đặt chânđến, quyền thế, tài phú!

“Biếtkhông? Nơi này có rất nhiều người có lẽ hôm nay là phú ông bạc tỉ, ngày mai lạibiến thành ăn mày bên đường, ngay cả người nghèo cũng không bằng, đây là thươnggiới, thay đổi trong nháy mắt, ăn tươi nuốt sống lẫn nhau!” Tiếng nói nặng nềcủa Đường Diệc Diễm truyền đến bên tai tôi, mang theo một chút băng hàn, còn cảchết lặng.

Mà anhlại luôn phải sống trong một thế giới như vậy để giãy dụa, để chiến đấu?

Có lẽ,trừ việc anh quyến luyến tôi, tôi tuyệt nhiên không hiểu anh, hiểu những bộ mặtkhác của anh, điều anh không muốn người khác biết.

“Anh cóphải đã quá tự tin rồi không!” Không phải tôi muốn tạt cho anh một gáo nướclạnh, nhưng thật sự Đường Triết Lý không phải là một nhân vật nhỏ. Ông ta cóthể sáng lập một tập đoàn khổng lồ, không thể dễ dàng bị kẻ địch lật đổ được!

ĐườngDiệc Diễm dừng chân lại, nhìn tôi, khinh thường cười, sau đó lại bắt đầu bướctiếp, ánh mắt nhìn về phía trước, không có tiêu cự, khóe miệng giương lên tạothành một vòng cung tuyệt đẹp. “Duyệt Duyệt, năm tháng là kẻ thù đáng sợ của kẻcường giả, cho dù tuổi trẻ dũng mãnh đến thế nào, thì bây giờ... ông ta cũng đãgià đi, ba năm, đủ để lật đổ ông ta!”

Ba năm,tôi khiếp sợ nhìn về phía Đường Diệc Diễm, ba năm trước, anh quay lại Đường giađã bắt đầu dự mưu lật đổ ông mình rồi sao?

Ẩnnhẫn, giả vờ phục tùng, đều là vì lật đổ ông của mình?

Bàn tayĐường Diệc Diễm đang ôm bả vai của tôi chợt buông xuống, chuyển đến nắm lấy taytôi, ngón cái ma sát lòng bàn tay của tôi. “Rất nhiều người đã dạy cho anh biếtmột điều, kẻ yếu quả thực không chịu nổi sự tấn công. Bao gồm cả em, DuyệtDuyệt!” Anh rốt cuộc cũng quay đầu nhìn tôi, con ngươi hơi nhíu lại.

Tráitim tôi nặng nề run lên, trong lòng dâng lên một sự bất an. Tôi bàng hoàng nhìnanh, anh trước mắt… xa lạ đến đáng sợ.

Tôi sailầm rồi, ba năm qua anh không phải trở nên ẩn nhẫn , mà là trở nên thâm trầm,sâu sắc làm cho người ta sợ hãi. Cho dù tôi không quay về, thì khi quyền thế trongtay anh đạt tới đỉnh điểm, anh cũng nhất định sẽ tới tìm tôi, giam cầm tôi!

Ngườiđàn ông này đã sớm điên rồi!

“ĐườngDiệc Diễm, anh thật đáng sợ!”

“Vậysao?” Anh chua xót cười, hai má khẽ run lên. “Anh có thể nói, tất cả những điềunày đều là do em bức anh sao? Diệp Sương Phi!”

“Vì em,anh có thể không từ thủ đoạn!”

Tôi suysụp buông tay xuống, lại bị anh chặt chẽ nắm lấy!

Đãkhông có, trên thế giới này đã không còn người nào có thể kiềm chế Đường DiệcDiễm. Anh muốn, không còn ai có thể ngăn cản được nữa.

ĐườngDiệc Diễm, em đến tột cùng có mị lực như thế nào để anh trở nên liều lĩnh, điêncuồng như vậy?

Mộtđường đi xuống, chúng tôi rốt cuộc cũng tới chân núi, mắt cá chân đau nhứckhông thôi, màn đêm cũng dần trở nên u ám. Bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu, làmcho người ta không thở nổi.

Bâygiờ, nên đi đâu đây?

Tôichuyển điện thoại sang chế độ rung, nó không ngừng ‘Ong ong’ chuyển động trongtúi, tôi có thể tưởng tượng được Giang Minh đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoạitìm tôi. Nhưng tôi biết, chừng nào Đường Diệc Diễm còn chưa mở miệng, tôi nơinào cũng đi không được!

“Mệtkhông?” Đường Diệc Diễm nhìn khuôn mặt mỏi mệt của tôi, hỏi. Thân thể mệt, tráitim lại càng mệt!

Tôi khẽgật đầu, chúng tôi ít nhất đã đi bộ hơn một giờ đồng hồ. Tôi cũng lười khángcự, tính cách của anh tôi rất hiểu. Giờ đây anh có lẽ chẳng cần phải nói chotôi biết, ngay cả ông của anh cũng không có cách nào kiềm chế được anh. Ngườiduy nhất khiến anh cố kỵ đã không còn, tôi phải làm thế nào mới thoát đi đượcđây?

Tôinghĩ, tôi vẫn làm hại anh. Ít nhất lúc này, anh thật sự đang đối địch với cảthế giới, với toàn bộ Đường gia. Những người chịu sự khống chế của Đường TriếtLý có thể từ bỏ ý đồ sao? Sẽ không, bọn họ chịu đựng Đường Triết Lý cũng là vìcó thể chiếm được số tài sản khổng lồ của gia tộc, sao có thể để cho Đường DiệcDiễm độc chiếm.

Chiếntranh đã chính thức bắt đầu! Không có thời gian để thở nữa rồi!

“Anhnghĩ, bây giờ em cũng hiểu được tình cảnh của mình, chỉ có đi theo anh, cùnganh đứng chung một chỗ, em mới có thể toàn thân trở ra!” Đường Diệc Diễm nhìntôi, giọng điệu vừa như phân tích cũng vừa là cảnh cáo.

Tôikhông nói, cũng không muốn phản bác, đơn giản là đau lòng vì anh, đau lòng anhphải duy trì bề ngoài kiên cường mà trái tim lại mỏi mệt không chịu nổi. Tuyênchiến với tất cả mọi người ở Đường gia, cần nhiều dũng khí đến thế nào đây?

“DiệcDiễm, em mệt chết đi được... Tới khách sạn ở đằng trước... được không?” Tôi dodự liếc anh một cái, chỉ vào khách sạn cao ngất ngay phía trước, bảng tên màuhồng lóe ra giữa trời đêm.

ĐườngDiệc Diễm ngẩn người, bất khả tư nghị nhìn tôi đầy khiếp sợ, anh nhìn chằmchằm, dường như muốn thấy rõ trong lòng tôi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Anh chorằng tôi đang phục tùng?

“Emkhông muốn về Thanh Viên, đi vào trong đó nghỉ ngơi được không?” Tôi lặp lạilần nữa, xoá bỏ sự nghi ngờ của anh. Thật sự buồn cười, anh vẫn muốn tôi phụctùng, không phải sao? Bây giờ lại có biểu tình không dám tin như vậy?

Tôinhịn không được cười một tiếng, Đường Diệc Diễm lại có chút bối rối, khônggiống với vẻ lạnh lùng vừa rồi, một lần nữa cầm lấy tay tôi, đi nhanh về kháchsạn phía trước!

Nhânviên lễ tân khẳng định là biết Đường Diệc Diễm, biểu tình quái dị của cô ta đãnói rõ mọi thứ, nơm nớp lo sợ lại mang theo một chút chờ đợi, trộm ngắm ĐườngDiệc Diễm rồi lại nhìn nhìn tôi, khinh thường, đố kỵ!

Nhữngbiểu tình như vậy tôi đều quen thuộc.

Cầmchìa khoá phòng, Đường Diệc Diễm kéo tay tôi đi vào trong thang máy, một đườngkhông nói gì. Có lẽ anh còn đang cẩn thận suy nghĩ xem tôi rốt cuộc đang tínhtoán cái gì. Có lẽ còn đang hoài nghi tôi sẽ phản bội, hoặc là muốn giở thủđoạn gì đó!

Tranhđấu với mọi người nên hình thành thói quen tính kế, mỗi một bước đều phải suynghĩ xem sẽ vì cái gì, bao gồm đối với chính người mình yêu!

Đi vàophòng, tôi tiến thẳng về phía cửa sổ lớn, kéo rèm sang một phía. Bên ngoài, ánhsáng như ngọc của thành phố không hề vì màn đêm thâm trầm mà trở nên yên tĩnh,ngược lại càng tăng thêm vẻ quỷ mị. Dưới ánh đèn neon kia có bao nhiêu linh hồncô đơn không chịu nổi.

Tôi nhẹnhàng thở dài. Ngày mai, Đường Diệc Diễm sẽ phải đối mặt với một thế giới kháchôm nay, ngày mai, xung quanh anh sẽ chỉ có tranh đấu, chỉ có đổ máu, mà tấtcả… đều là vì tôi!

Tôi vẫnluôn trốn tránh, nhưng lại vẫn không thể tránh được. Tôi còn trở thành kẻ họathủy, nếu trận này anh thua, tôi chính là kẻ đầu sỏ hủy diệt anh giống như mọingười vẫn nghĩ, hủy diệt anh hoàn toàn!

Tôixoay người, nhìn Đường Diệc Diễm đang đứng trước mặt, nhợt nhạt cười. “Em giúpanh chuẩn bị nước tắm nhé?”

Thânmình Đường Diệc Diễm khẽ run lên, như là không biết tôi, lông mi nhẹ nhàng chớpmột cái.

Tôinhún vai, đi vào phòng tắm, mở vòi nước, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy taykhuấy động dòng nước, thử nhiệt độ. Sau đó lại cầm lấy lọ sữa tắm đặt ngay bêncạnh, cẩn thận nhìn!

Còn anhvẫn đứng ở cửa, lăng lăng nhìn tôi bận rộn. Hơi nước dần dâng lên trong khôngkhí khiến tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy tiếng hít thở nặngnề mang theo sự lo âu truyền đến.

Tôi đemkhăn tắm vắt lên thành của bồn tắm, cúi đầu. “Diệc Diễm, anh tới thử xem cóthể...sao?”

Tôi cònchưa nói hết, một đôi tay từ phía sau đã vươn tới gắt gao ôm tôi. Hơi thở nóngbỏng của Đường Diệc Diễm xuy phất bên tai. “Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?Duyệt Duyệt, chết tiệt, em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Trong giọng nói của anhtất cả đều là ảo não, phiền táo, bởi vì không thể đoán được tâm tư của tôi!

Tôiquay đầu, thấy rõ trên mặt anh xuất hiện sự lo âu, hoảng loạn, nhìn tôi chằmchằm.

Vốn dĩtưởng rằng đã nắm trong tay hết thảy, lại không nghĩ tôi sẽ có phản ứng nhưvậy.

Nhưnganh sao có thể hiểu được, tôi chỉ là đau lòng, chính là đau lòng anh.

Cho dùchỉ có một đêm, tôi cũng muốn xoa dịu vết thương trong trái tim anh. Ngày mai,vĩnh viễn sẽ chỉ có tranh đấu, còn có thể cố kỵ đến tôi sao?

Có mộtsố việc, anh vẫn hiểu được, chỉ là anh đang trốn tránh. Có lẽ cho anh mộtkhoảng thời gian, anh có thể giải quyết mọi việc, nhưng mà đã không có, bởi vìtôi, anh bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió, không thể quay đầu, cũng chẳng cócách nào quay đầu.

Quảthực, là do tôi bức anh!

“Nướcsẽ lạnh mất!” Đầu ngón tay tôi chạm đến mặt nước. Bàn tay anh xẹt qua ngực tôi,dồn dập thở dốc.

Trongmắt Đường Diệc Diễm dâng lên một chút u ám, đôi ngươi trở nên thâm trầm, mêloạn nhìn tôi, anh ôm chặt lấy tôi, xoay người tôi lại. Trong phòng, hơi nướcvẫn quanh quẩn khắp cơ thể hai chúng tôi, trong người cũng dần dâng lên sự ấmáp làm cho mặt tôi trở nên đỏ bừng, ánh mắt trong suốt lóe ra.

ĐườngDiệc Diễm nhìn tôi chằm chằm, hai tay đặt trên đầu vai tôi rất lâu.Cuối cùng,anh thất bại gầm nhẹ một tiếng, ôm chầm lấy thân mình nóng bỏng của tôi, vộivàng hôn tôi, trằn trọc.

Tay anhkéo áo khoác của tôi xuống, lủi tiến vào trong cơ thể.

“DiệcDiễm... Tắm... trước!” Tôi run run né bàn tay đang tuần tra tới lui của anh,thì thào.

“Cùngnhau... Anh muốn em cùng tắm với anh...!” Đường Diệc Diễm vùi đầu ở cổ tôi, hônlên khắp da thịt tôi, thanh âm ám ách truyền đến, giây tiếp theo, anh ôm lấytôi, bước vào bồn tắm lớn.