Cấm Tình

Quyển 2 - Chương 18



Có mộtsố việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi!

Sau đóĐường Diệc Diễm liên tục càu nhàu như một cái máy, anh nói vậy rốt cuộc là ámchỉ điều gì, anh muốn làm gì đây?

Tôi lolắng không yên, trong lòng bắt đầu sợ hãi, ánh mắt của anh khiến người taphải kinh sợ!

“Đôikhi, quan trọng là kết quả, cho dù quá trình là đáng xấu hổ !” Anh bình tĩnhnói, nhưng không thể nhìn ra một chút tâm tư nào, như thể anh và người vừa mớinói là hai kẻ khác nhau.

Lời nóicủa Đường Diệc Diễm làm cho lòng tôi rối rắm, tại sao lại nói như vậy, tronglòng của anh đang suy nghĩ cái gì?

“ĐườngDiệc Diễm, không cần biết... không cần biết anh nghe có hiểu hay không, nhữnggì cần nói tôi đều đã nói xong rồi, đừng tiếp tục bức tôi!” Tôi nhắm mắt lại,hít một hơi thật sâu. “Anh không phải không biết tôi hận anh?”

Tại saocách anh dùng để yêu tôi vĩnh viễn đều là bức bách?

ĐườngDiệc Diễm, buông tay thôi! Coi như chúng ta chưa từng có quen biết!

“Hận?”Anh mỉa mai hừ lạnh. “Duyệt Duyệt, nếu tôi không giống như bây giờ, em sẽ yêutôi sao?”

Ngựcbỗng nhói lên một chút, tôi cúi đầu, nếu lần nữa anh không dây dưa, ép bức, cólẽ tôi sẽ càng xa anh hơn.

Hiểuđược câu trả lời của tôi, Đường Diệc Diễm lạnh lùng quay đầu lại, chuyển độngvô lăng, khởi động xe. Thanh âm sâu thẳm trống rỗng từ trên đỉnh đầu truyềnđến. “Nếu vậy, em hãy hận tôi đi…”

Tôi nắmchặt bàn tay đang đặt trên đầu gối. Đường Diệc Diễm, vì lí do gì, tại sao?

Tiếngchuông di động lại một lần nữa vang lên, lần này Đường Diệc Diễm miễn cưỡngnhận, giọng nói đầy bế tắc của Đường Triết Lý truyền đến.

“ĐườngDiệc Diễm, nếu cháu không muốn con đàn bà kia gặp chuyện không may, thì lập tứcquay về cho ta!”

Tôi bấtđắc dĩ lắc đầu, quay đi, tôi lại trở thành lợi thế để người khác uy hiếp anh,dù tôi đã liều mạng tránh né, vẫn là trốn không thoát!

Tôinhìn về phía anh, muốn biết phản ứng của anh, Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái,mày hơi nhếch lên, cười đến thản nhiên.

“Ông,cháu sẽ trở về, tiện thể... mang theo cháu dâu tương lai của ông!”

Tôi lậptức ngẩn ra, trợn mắt há hốc miệng nhìn về phía Đường Diệc Diễm, anh đang nóicái gì, anh điên rồi sao?

“Ba!”Câu trả lời của Đường Triết Lý là trực tiếp ngắt điện thoại, trong di độngkhông ngừng truyền ra tiếng “Đô đô”, đột ngột vang lên quanh chúng tôi.

“ĐườngDiệc Diễm, anh điên rồi, anh nói bậy bạ gì thế hả?” Một lúc lâu sau, tôi lấylại tinh thần, mắt lại thấy anh lái xe hướng về phía lưng chừng núi, khu HàoTrạch của thành phố này, anh thật sự muốn dẫn tôi về Đường gia?

Không,tôi không muốn!

ĐườngDiệc Diễm không để ý đến sự tức giận của tôi, tay nắm vô lặng, chân nhấn galiên tục.

Anhmuốn làm gì? Đừng có bức tôi đến đường cùng chứ!

“Anhmuốn tự sát hả?” Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng Đường Triết Lý sẽ đốiphó với tôi như thế nào. Mà đầu sỏ gây nên là Đường Diệc Diễm, anh muốn đẩy tôicuống địa ngục, anh thực sự yêu tôi ư?

“Khôngsao, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh một ngày, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!”Anh rốt cuộc cũng mở miệng, tràn ngập sự tự tin. Vô cùng chắc chắn?

ĐườngDiệc Diễm, cái này gọi là cách của anh sao? Khiến tôi không thể không nép dướiđôi cánh của anh?

“Anhđừng tự cho là đúng, anh vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi sự khống chế củaông ta, anh đang lấy mạng sống của tôi làm tiền đặt cược!” Anh quả thực khôngthể nói lý, để lưu lại tôi, anh sẵn sàng khiến tôi suốt đời sống trong hoảngloạn.

ĐườngDiệc Diễm dừng xe trước một ngôi nhà xa hoa, nhìn tôi, thì thào: “Không phảianh, mà là chúng ta!”

ĐườngDiệc Diễm, tên điên này..! Đứng trước ngôi biệt thự đầy quyền lực này, anh gắtgao nắm chặt tay tôi, tôi sẽ không quên, đó là nhà của một bầy “ma quỷ”!

“ĐườngDiệc Diễm, anh nhất định sẽ hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay!” Lỗmãng quá thể!

ĐườngDiệc Diễm kéo tay của tôi qua, phủ bàn tay anh lên, nhìn sự tốiđen trong mắt tôi, giống như một trận bão táp. Anh cười lạnh một tiếng,bất ngờ mãnh liệt hôn lên môi tôi, hung hăng cuốn lấy, đầu lưỡi linh hoạt khôngngừng dây dưa trong miệng tôi, sau đó...

“A…”

Tôi đauđến nỗi đẩy mạnh anh ra, sờ cánh môi bị anh cắn nát, mùi máu tràn đầytrong khoang miệng. Đau quá!

Tôi bấtkhả tư nghị nhìn sự điên cuồng trong mắt Đường Diệc Diễm.

“DuyệtDuyệt, chúng ta... cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Tôinghĩ, nghênh đón chúng tôi không phải địa ngục, mà là một nơi so với địa ngụccòn là đáng sợ hơn rất nhiều!

Ngay cảngười hầu tiến tiến ra nghênh đón cũng mang biểu tình quái dị trên mặt, có chúthờ hững, bộ dáng lạnh nhạt giống người chết không còn hơi thở.

ĐườngDiệc Diễm nắm tay tôi, vững vàng bước tới, tâm bình khí hòa.

Nhưngtôi lại làm không được, bước chân của tôi hỗn độn, tôi thậm chí nghe được tiếngthở dốc của mình. Đi vào ngôi nhà hoa lệ này khiến người ta thấy quá chói mắt,lòng tôi không ngừng kinh hoàng, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng vẫn không thểbình tĩnh. Chỉ có Đường Diệc Diễm gắt gao nắm tay tôi, là giúp tôi chưa đến mứcchân nhuyễn không bước nổi!

Tronggian phòng hoa lệ, đường hoàng, nhưng quá mức lạnh lẽo, không khí đều tràn ngậpmùi thuốc súng khiến người ta hít thở không thông, giống như mỗi một ngườitrong Đường gia, dối trá, ngoan độc!

Đi vàođại sảnh, tất cả mọi người đều đang ngồi trên sô pha, ngắm nhìn nam nữ nhân vậtchính lên sân khấu.

Tất cảngười Đường gia, biết hoặc là không biết, đều ngồi đó, sắc mặt ngưng trọng.

Ở giữadĩ nhiên là Đường tổng tài vĩ đại của chúng ta!

Thếnào, định mở cuộc biểu tình?

Vậy màkhi tôi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của ông ta, sự sợ hãi trong lòng lại giảm đinhư một kì tích. Ông ta nheo mắt lại, âm ngoan đánh giá tôi, không chút kháchkhí, dựng cây gậy thẳng tắp trước người. Bây giờ tôi mới hiểu được, cây gậytrong tay ông ta căn bản không phải để chống đỡ thân thể suy yếu, mà là tượngtrưng cho sự ngoan độc của ông ta, mỗi khi muốn hủy diệt một người nào đó, ôngta đều chặt chẽ nắm cây gậy trong tay, chuẩn bị dồn người vào chỗ chết!

“Mọingười đều ở đây sao?” Đường Cùng Diễm thản nhiên nói, rồi lại thản nhiênkéo tôi ngồi vào trong sô pha.

Thậtđúng là không lễ phép! Tuy rằng không tình nguyện, nhưng lễ tiết cơ bản tôicũng biết, đặc biệt cái gọi là danh gia vọng tộc này, nhưng họ là ngườiĐường gia, căn bản không phân biệt rõ phải trái, cho nên thật ra cũng chẳng saocả!

Tôithản nhiên theo Đường Diệc Diễm ngồi xuống.

Ai nấyđều mang khuôn mặt bối rối, ngay cả Đường Tỉ Lễ cũng có chút che dấu không nổivẻ khiếp sợ trên mặt, xem ra đạo hạnh của ông ta có chút giảm sút!

ĐườngDiệc Diễm ôm bả vai của tôi. “Cháu nghĩ, vị hôn thê của cháu sẽ không cần phảigiới thiệu, mọi người hẳn là đều biết hết rồi!”

“DiệcDiễm!” Đường mẫu là người đầu tiên mất kiên nhẫn, bà ta hung hăng trừng mắtnhìn tôi, sau đó rụt rè nhìn về phía ba mình, cuối cùng lại lại bối rối quayđầu nhìn con trai mình. “Vị hôn thê của con là Tuyết Ngưng, con… con chớ cóquên!”

“Thếà?” Đường Diệc Diễm cố ý làm bộ như đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu liếc tôi mộtcái, ánh mắt nhu tình. “Nếu vậy đổi cách xưng hô một chút, vợ cháu thì thếnào!”

Thânmình tôi khẽ run lên,ngây dại nhìn mắt anh tràn đầy ý cười thỏa mãn, nhưng chỉbiết cắn chặt môi, không nói gì.

“ĐườngDiệc Diễm!” Tiếng rít gào này tất nhiên là phát ra từ cơn giận dữ cuảĐường Triết Lý, Đường mẫu sau khi nghe thấy ba mình rống giận, đã yếu đuối ngồixuống sô pha, không dám nhiều lời nữa.

Bà tađúng là e ngại Đường Triết Lý như thế sao, e ngại ba của mình ?

“ĐườngDiệc Diễm, cháu muốn nhặt xác của người đàn bà này đúng không?” Đường Triết Lýmãnh liệt đập cây gậy xuống nền, một chút cũng không che giấu sự phẫn nộ củamình, hận không thể đem tôi bầm thây vạn đoạn.

Hừ, lạilà uy hiếp!

Ai nghecũng biết là uy hiếp, mặc dù đã lỗi thời, nhưng lại là biện pháp hiệu quả nhất,Đường Diệc Diễm đang ôm bả vai tôi bỗng siết chặt lại, chậm rãi nói:“Cháu đã muốn, thì tuyệt đối sẽ không buông tay, ai cũng không thể ngăn cản!”

Giờphút này, sự âm hàn trong mắt Đường Diệc Diễm làm tôi phải giật mình, lần đầutiên tôi thấy anh nhìn Đường Triết Lý với biểu tình như vậy , trước kia,trong mắt anh luôn tràn ngập sự kính sợ, khuất phục, còn bây giờ…

Anh...thật sự định đối đầu với tất cả những người này sao? Liều lĩnh!

“Được,để ta xem xem, Đường Diệc Diễm ngươi có bản lĩnh gì mà có thể bảo vệ con đàn bànày, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là quản lý của Đường thị nữa, vềphần nơi này, ngươi cũng có thể bước ra ngoài, lần này, ta xem ngươi có thểkiên trì bao lâu, nhưng rồi ngươi sẽ trở về, nơi này cũng không còn chỗ cho ngươidung thân! Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng!”

ĐườngTriết Lý vừa dứt lời, tôi chợt nghe thấy bốn phía vang lên âm thanh của tiếnghít sâu, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Đường Diệc Diễm, có bi thương, có đồngtình, đương nhiên còn có cả vui sướng khi người ta gặp họa!

“Ba...”Đường mẫu chung quy là yêu thương Đường Diệc Diễm, chỉ là quá sợ hãi, nhịnkhông được muốn thay con trai mình cầu tình.

“Ông…”Vài người đàn ông xấp xỉ tuổi của Đường Diệc Diễm cũng giả mù sa mưa lên tiếngkhuyên can, ngay cả tôi cũng nhận ra sự dối trá trên mặt họ.

Tôinhìn Đường Diệc Diễm, xem đi, rõ ràng chính là trứng chọi đá, tại sao mọichuyện lại rắc rối thế này, bây giờ còn trông mong có đường sống mà quay lạisao? Chúng tôi căn bản là không đứng vững!

“Ông…”Ngay lúc mọi người giả mù sa mưa thay nhau diễn trước diễn sau, Đường Diệc Diễmvẫn không nói gì rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng nói âm lãnh khiến tráitim người ta cũng băng giá theo.

“Nếuông muốn đuổi cháu ra khỏi Đường gia, cháu rất sẵn lòng, dù sao vợ cháu cũngkhông muốn sống chung với mọi người! Nhưng muốn huỷ bỏ chức vụ của cháu, chỉ sợngày mai ông phải đến công ty tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị.”

“Ngươinói cái gì…”