Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 66: Tiểu Hồng Tương Tư



Cẩm y đỏ rực như lửa, trên tay là sắc xà đang giãy giụa không ngừng, hai đặc thù khiến người nhìn phải giật mình thế này, ngoài Lệnh Hồ Cẩm Y ra thì còn có thể là ai.

Tiêu Yên thở dốc, ngực giống như bị người ta cầm châm mà đâm mấy nhát.

Đáy lòng nàng đang giơ ngón giữa, mẹ nó chứ, sao yêu nghiệt này lại chạy ra đây, chẳng lẽ không ai có thể thu phục hắn sao.

Cách một tầng mưa bụi mù mịt nên không nhìn thấy vẻ mặt Lệnh Hồ Cẩm Y, nhưng mà Tiêu Yên dám đoán chắc, mặt hàng này hiện đang tâm tình không tốt.

Bất kể vì sao Tiêu Yên biết được, tóm lại là đã gặp mặt, không chào hỏi thì có điểm không đúng, nàng cứng ngắc lay động khóe môi, cố gắng kéo ra một nụ cười vui vẻ.

Đáng tiếc người ta không những không cảm kích, ngược lại còn lạnh lùng châm chọc nàng.

“Vốn lớn lên đã xấu, cười lên lại càng khó nhìn.”

Khuôn mặt Tiêu Yên đen xì, nàng vẫn cho rằng sau khi xuyên không chỉ có duy nhất khuôn mặt này dáng vẻ này là khá nhất….

Nhưng hôm nay lại bị Lệnh Hồ Cẩm Y xem thường, làm sao mà vui vẻ nổi.

Nhưng mà nói cũng đúng, mỗi ngày Lệnh Hồ Cẩm Y soi gương nhìn thấy chính mình, nhìn cái khuôn mặt hại nước hại dân này mãi, đến khi nhìn người khác đều thấy bình thường là phải.

Tiêu Yên mím môi, to gan trừng mắt với Lệnh Hồ Cẩm Y, xoay người định tiến vào khoang thuyền, còn chưa kịp cất bước thì một âm thanh buồn bã mang theo vài phần trẻ con non nớt vang lên.

“Này, ngươi thật nhẫn tâm, Tiểu Hồng nhớ ngươi đến tương tư, thế mà ngươi không thèm nhìn nó một cái.”

Tiêu Yên cố nuốt vài ngụm nước miếng, vội vàng lui về phía sau.

Cái gì, mặc dù võ công ngươi rất biến thái, nhưng cũng không thể vì thế mà khi dễ người không biết võ công chứ, ngươi đã gặp con rắn nào biết tương tư bao giờ chưa?

Động tác của Tiêu Yên khiến Lệnh Hồ tiểu cung chủ mất hứng, hắn bước một bước dài, buông Tiểu Hồng ra, xấu xa nói: “Ừ, để Tiểu Hồng thân mật với ngươi một chút, cho nó yên lặng một lát.”

Trong nháy mắt khi Lệnh Hồ Cẩm Y buông Tiểu Hồng ra, nó phóng đi như chú cá lao vào nước, chớp lóe trong không trung, cúi đầu ngã lên trên người Tiêu Yên.

Thân rắn tinh tế mảnh mai nhanh chóng quấn lên người nàng tạo thành vòng tròn trên cánh tay trắng nõn đang cầm dù, cái đầu lắc lư, thè lưỡi rắn đen xì hướng nàng vuốt ve làm nũng.

Đáng tiếc Tiêu Yên không để ý bộ dáng của nó, dưới chân mềm nhũn ngã xuống, ngay sau đó liền được Lệnh Hồ Cẩm Y đưa tay kéo vào trong ngực, “Này, ngươi không sao chứ?”

Mí mắt Tiêu Yên giật giật vài cái, không dám tin nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Cẩm Y.