Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 62: Doãn Thế Văn ghé thăm



Cho dù Lâm Tinh có nói gì thì Yến Thư cũng không nghe thấy, không nhúc nhích, cứ như người mất hồn.

Năm phút sau, Tử Thiêm cũng rời khỏi đồn cảnh sát. Anh bước nhanh về phía em gái, thở dài thật khẽ rồi ngồi xuống, trực tiếp bế cô lên, nói:

“Chúng ta về nhà thôi.”

Yến Thư vùi mình vào lòng anh, không khóc nháo, chỉ im lặng. Cơ thể cô hiện tại đang run, vì giận, vì sợ, cảm xúc hỗn loạn.

Sự mất tích của Dịch Phàm khiến tinh thần của cô bị đả kích nghiêm trọng, Tử Thiêm không nói thêm gì, ôm cô lên xe và đưa cô về nhà.

Từ ngày hôm đó, không khí ảm đạm và căng thẳng bao trùm toàn bộ trên dưới Nam Cung gia. Hải Bằng cũng mất ăn mất ngủ vì chuyện này, là cha nuôi của Dịch Phàm, ông cũng lo lắng cho anh chẳng khác gì Yến Thư. Toàn thể mọi người bận rộn làm việc, dần dần, dinh thự trở nên trống vắng. Gần như tất cả vệ sĩ đều đã được phái ra đi tìm, mở rộng phạm vi. Trong quá trình này, họ khó tránh khỏi sẽ va chạm với những thế lực khác, vì vậy mà lượng công việc của hai cha con Phi Vũ và Tử Thiêm cũng tăng lên đáng kể.

Doãn phu nhân cùng Patrick vừa thấy rắc rối liền bay về Mỹ trốn tránh. Nam Cung gia mạnh mẽ cỡ nào cũng khó lòng vươn tay đến đó.

Ngày thứ ba sau khi Dịch Phàm mất tích, Nam Cung gia chào đón một vị khách bất ngờ.

Khi nghe tin Doãn Thiếu Văn tìm đến, Yến Thư tỉnh táo lại rất nhiều, cô dặm phấn, trang điểm sơ qua để xuống nhà tiếp đón ông ta.

Anh trai Nam Cung Cảnh luôn luôn không ở nhà lúc này bỗng xuất hiện, ngồi đối diện với Doãn Thiếu Văn. Yến Thư nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi ở sofa, rụt rè đánh giá ông, trông ông đâu có nét gì giống Dịch Phàm, có lẽ anh ấy giống mẹ nhiều hơn?

Doãn Thế Văn gật đầu chào Yến Thư, sau đó hỏi:

“Không biết người lớn trong nhà có ở đây không? Chú muốn nói chuyện với họ.”

“Không có, muốn nói gì thì nói đi.” Nam Cung Cảnh tùy ý đáp. Bởi vì chuyện của em gái, hắn rất cáu kỉnh, cộng thêm biết được tất cả chuyện này là Doãn gia nhúng tay vào, ai mà cho họ sắc mặt tốt nổi?

Yến Thư cũng ngồi xuống bên cạnh anh trai, thấy thái độ của Doãn Thế Văn hơi lạ, cô hỏi:

“Chú muốn nói chuyện gì ạ? Cả nhà cháu đều đang bận, chỉ còn anh trai và cháu ở nhà thôi.”

Người đàn ông trong lòng vô cùng tự trách. Không được tiếp đón, ông cũng chỉ đành giải thích với họ trước:

“Chú đến đây là vì chuyện của Dịch Phàm.”

Tim Yến Thư trễ mất một nhịp, im lặng siết chặt nắm tay. Phấn dày cũng khó che được vẻ mặt tái nhợt của cô lúc này, Doãn Thế Văn nhìn ra, cũng nghe được chút tin tức về con trai thông qua việc điều tra. Ông đặt lên bàn một tấm ảnh, nói:

“Đây là ảnh lúc nhỏ của Dịch Phàm. Mười mấy năm trước, thằng bé mất tích sau chuyến đi chơi cùng vợ của chú, chú cũng không nghi ngờ gì, ra sức tìm kiếm nhưng không được, cứ nghĩ là thằng bé biến mất vĩnh viễn rồi, cho đến khi...”

Ông ngừng một chút, thở dài rồi tiếp:

“Vợ của chú đột nhiên về nước, nói là về thăm con trai đang sống ở đây, nhưng chú cảm thấy không ổn. Sau khi cho người theo dõi mới biết thì ra bà ấy đang âm thầm muốn giết Dịch Phàm, cũng hiểu ra rằng trước đây người đưa thằng bé đi là bà ấy…”

Bị lừa gạt suốt nhiều năm, tư vị này quá đắng chát, Doãn Thế Văn vô cùng thất vọng với vợ con.

Yến Thư đã biết chuyện Dịch Phàm bị bỏ rơi, không ngạc nhiên lắm. Cô bình tĩnh nói:

“Chú nghĩ xem thời gian qua Doãn phu nhân đã đối xử với anh ấy như thế nào? Đến mức một đứa trẻ dù biết gia đình mình là ai, ở đâu mà vẫn lựa chọn từ bỏ?”

Câu nói này càng khiến Doãn Thế Văn bối rối hơn:

“Chú bận rộn, không có thời gian chăm sóc thằng bé, cũng đâu ngờ được vợ mình lại…”

Nam Cung Cảnh ngồi bên cạnh nghe nhiều đến phiền, nói:

“Ông biết vợ mình ra tay với Dịch Phàm, sao không hỏi bà ta đã đưa cậu ấy đi đâu? Còn tìm đến chỗ chúng tôi làm gì?”

Doãn Thế Văn mệt mỏi đáp:

“Chú vừa đáp máy bay là chạy sang đây liền, bởi vì không liên lạc được với bà ấy nên mới phải tìm đến nhà cháu…”

Ông nhiều ngày liên lạc cho vợ nhưng không được, nếu có thể, thì ông đâu cần bôn ba trở về làm gì chứ?

“Xin lỗi, hiện tại gia đình cháu cũng đã cố gắng hết sức rồi.” Yến Thư nhìn ra được Doãn Thế Văn không phải loại người độc ác, có lẽ thời gian qua ông cũng đã tự trách rất nhiều.

Trước khi rời khỏi Nam Cung gia, Doãn Thế Văn để lại số điện thoại và nói:

“Nếu có tin tức gì, xin cháu hãy liên lạc cho chú.”

“Chú cũng vậy.” Yến Thư đứng lên, tiễn ông ra cửa.

Nhìn người đàn ông dần rời khỏi dinh thự, Yến Thư nhíu chặt mày.