Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 36: Nhớ đừng để cô ta chết



Ngày hôm sau, Yến Thư cùng đôi mắt sưng húp không thấy rõ lòng trắng lòng đen của mình dọa cho anh em nhà Nam Cung giật mình.

Tử Thiêm mang đồ ăn sáng tới cho em gái, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi ân cần hỏi:

“Em sao thế? Có chuyện gì sao không gọi cho anh?”

Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh cũng đến gần, nhìn em gái xinh đẹp tươi sáng biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ ấy, họ đau lòng muốn chết.

“Ai ăn hiếp em thế? Anh đánh đứa đó một trận nhé?” Nam Cung Cảnh cau có.

Đối với những mối quan hệ quanh anh em trong nhà, Nam Cung Lân là rõ ràng nhất, vì vậy nói với Nam Cung Cảnh:

“Em muốn gây sự? Vậy đi tìm Dịch Phàm đi.”

“Dịch Phàm?” Vậy thì thôi, đánh không lại. Nam Cung Cảnh sờ sờ mũi, không biết nên nói gì thêm.

Dường như cũng nhận ra sự việc lần này không đơn giản, Tử Thiêm hỏi:

“Em… bị từ chối rồi?”

Yến Thư gật gật đầu, đêm qua cô gần như vắt khô tuyến lệ của mình, cô cảm thấy sau này muốn khóc cũng khó mà khóc nổi. Mà không, cho dù thất tình tiếp thì không thể khóc, hậu quả của đêm qua là mắt cô đau quá, nơi nào đó trong lồng ngực còn đau hơn. Chẳng rõ di chứng sau khi bị ngạt nước, hay do bị người mình yêu phũ phàng.

Bộ dạng thiếu sức sống này của Yến Thư khiến mấy ông anh gà mờ trong chuyện tình cảm rất khó xử, chẳng biết phải an ủi thế nào, cho nên, Tử Thiêm đã gọi điện thoại cho mẹ, sau đó để Yến Thư ở trong phòng nói chuyện cùng bà.

Ba anh em kéo nhau ra cửa, Nam Cung Lân nói:

“Em đi xử lý nốt chuyện của cô nàng họ Sở kia vậy.”

Nam Cung Cảnh bẻ bẻ khớp tay:

“Em gọi người cho Dịch Phàm một bài học.”

Là gọi người, chứ không phải tự mình đi.

Sau cùng, Tử Thiêm chịu trách nhiệm ở lại trông chừng em gái. Khi anh trở vào phòng, Yến Thư đang kể lể chuyện của bản thân với mẹ, chỉ nghe bà dặn dò:

“Mẹ nghĩ Dịch Phàm có nỗi khổ riêng, khi nào bình tĩnh lại, con thử thăm dò xem sao? Bởi vì trong chuyện tình cảm, đôi khi mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa chắc đã đúng.”

“Ừ, ba cũng nghĩ vậy.” Phi Vũ ở bên kia chen vào một câu, một người từng trải cho hay.

Yến Thư bị bọn họ chọc cười, cô nói thêm vài câu sau đó chuyển máy về cho anh trai, còn mạnh miệng:

“Em không buồn nữa đâu, sau hôm nay, em sẽ từ bỏ. Về chuyện lý do riêng của Dịch Phàm, trừ khi anh ấy chủ động nói với em, còn không thì đành chịu, em thật sự buông tay rồi.”

“Em nghĩ thoáng được như vậy cũng tốt.” Tử Thiêm sờ sờ tóc em gái.

Yến Thư tự mình mở túi thức ăn ra, ngồi bên giường và hỏi:

“Anh thì sao? Khi nào anh mới đưa chị dâu về ra mắt gia đình?”

Câu này chọc đúng chỗ đau của Tử Thiêm, anh ngượng ngùng đáp:

“Gấp cái gì? Em lo cho bản thân trước đi.”

“Anh đã ba mươi tuổi rồi mà.”

Yến Thư bồi thêm một cú chí mạng, khiến sắc mặt Tử Thiêm đổi thành màu gan heo chín, nâu nâu đen đen trông có chút tức cười. Cô nhỏ giọng hỏi:

“Anh, không phải anh thích con trai đó chứ? Nên mới chần chờ mãi chưa đưa chị dâu về ra mắt?”

Nói đến đây, trên đầu đột nhiên truyền tới cảm giác đau, Yến Thư bị anh dùng tay chặt một cái. Anh cảnh cáo:

“Không được nói bậy.”

“Ui, anh đối xử với bệnh nhân như vậy hả? Em còn vừa thất tình nữa đó!”

Nhắc đến chuyện này, Tử Thiêm cũng đã nghĩ đến việc cho tên nhóc kia một bài học. Anh có thể không ngăn cản bọn họ, thậm chí là ủng hộ, với điều kiện Dịch Phàm có đủ năng lực chăm lo cho em gái của anh! Nhưng ngay cả việc thổ lộ lòng mình cũng không dám thì còn được tích sự gì nữa?

Tử Thiêm chờ Yến Thư ăn xong thì mang sang một bên, gọi người vào dọn dẹp, sau đó cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.

“Anh tìm em làm gì thế?” Nam Cung Cảnh hỏi.

“Em đang ở đâu rồi?”

Giọng ai đó hùng hổ:

“Sắp về đến nhà, chuẩn bị tìm Dịch Phàm tính sổ.”

“Gọi thêm người đi.”

Tử Thiêm biết dùng người vào việc này là không đúng, nhưng mẹ nó, từ nhỏ đến lớn cả nhà không ai dám làm tổn thương một sợi tóc của Yến Thư, vậy mà tên nhóc này không biết điều!



Nam Cung Lân về đến nhà, nhìn thấy Sở Nhạc đang quỳ dưới sàn khóc lóc xin tha thì cười nhạt:

“Cố ý gây thương tích vì ghen tỵ, có thể phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm tù. Có thích không?”

“Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi thật sự chỉ muốn trêu cô ấy một chút mà thôi!” Trên mặt Sở Nhạc đầy nước mắt, cả đêm qua cũng chẳng ngủ được vì quá căng thẳng, tóc tai rối bời, còn chưa được đi tắm. Mấy người này muốn giết người sao?

Thật ra, với thế lực của họ, Nam Cung Lân hoàn toàn đủ khả năng tống cổ Sở Nhạc vào tù bằng một tội danh nghiêm trọng khác, hoặc là, giết người, nhưng những chuyện táng tận lương tâm đó đã bị mẹ cấm từ lâu. Hắn cũng không muốn quá mức.

“Thiếu gia, vậy giờ phải làm sao với cô ta?”

Nam Cung Lân hiền hòa lên tiếng:

“Thân thiện với bạn của Yến Thư một chút.”

Nghe đến đây, Sở Nhạc mừng rỡ nói:

“Cảm ơn, cảm ơn anh!”

Cô ta vừa mới hớn hở thì bị dội cho một gáo nước lạnh:

“Mang đi, tìm một cái hồ ném cô ta xuống, lặp lại ba lần, nhớ đừng để cô ta chết.”

Nói xong, Nam Cung Lân nở nụ cười tươi tỏa nắng:

“Cô sẽ được đi lao động phục vụ cộng đồng trong ba năm, không cần cảm ơn.”