Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 4 - Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)



Tạ HoàiMân dựa vào lòng Tiêu Huyên, cầm lấy tay hắn, bắt đầu tỉ mỉ hỏi chuyện trongnhững năm gần đây.

Ăn thếnào, ngủ ra sao, trong triều có biến động gì, người nào lên, người nào hoàntoàn rời khỏi vũ đài chính trị.

Tạ HoàiMân hỏi: “Thư em gửi, chàng đều đọc chứ?”

“Đươngnhiên.”

“Cảmthấy thế nào?”

TiêuHuyên trả lời đơn giản: “Như gặp người.”

Tạ HoàiMân cười dịu dàng, một lúc lâu không nói gì thêm, sau đó mới thấp giọng nói:“Có một thời gian, em đã rất sợ, sợ chàng thay lòng đổi dạ.”

TiêuHuyên buồn cười: “Sao có thể như vậy?”

Tạ HoàiMân bĩu môi: “Chàng không hồi âm, em biết chàng đang nổi giận. Thật ra em biếtchàng sẽ không như vậy, nhưng vẫn sợ. Chúng ta cách xa nhau như vậy, liên lạclại không tiện như vậy. Làm bạn bên cạnh chàng là những người khác, cùng chàngsầu lo vui cười cũng là những người khác. Tình cảm sẽ phai nhạt. Thế nhưng, tuylo lắng, em vẫn không dám trở về. Em nghĩ bất kể điều gì thay đổi, em trở vềcũng không giải quyết được gì. Aiz, em cũng không nói rõ được nữa, rất hỗnloạn.”

TiêuHuyên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho nàng, giọng nói dịu dàng trầm thấp:“Tuy chúng ta cách nhau rất xa, nhưng ta cảm giác giống như nàng chưa từng rờiđi. Không ai có thể thay thế được nàng.”

Đôi mắtTạ Hoài Mân nóng lên, vươn tay ôm chặt lấy hắn.

“Hiệngiờ Lục Dĩnh Chi thế nào rồi?” Khi nhắc tới cái tên này, nàng lại cảm thấy vôcùng thản nhiên, dễ dàng, không một chút khúc mắc.

TiêuHuyên cũng thẳng thắn nói: “Nhốt lại rồi.”

Tạ HoàiMân bây giờ mới giật mình: “Vì sao?”

Cho dùLục gia đã suy tàn cũng không đến mức nhốt Lục Dĩnh Chi lại chứ, dù sao chuyệnLục gia gây nên bề ngoài không có liên quan gì đến Lục Dĩnh Chi.

TiêuHuyên suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: “Vì cô ta phái người tới giếtnàng.”

Tạ HoàiMân sửng sốt hai giây, bỗng khúc khích cười: “Em không tin.”

“Vìsao?”

“Nếu côta muốn giết em, ba năm trước cô ta đã làm rồi, cần gì phải chờ đến lúc đại cụcđã định mới ra tay? Lục Dĩnh Chi không phải một người phụ nữ ngu ngốc như vậy.”

TiêuHuyên khẽ nhíu mày: “Điểm ấy ta cũng không hiểu. Nhưng tình báo viết rõ ràng,chính cô ta cũng thừa nhận.”

“Cô tathừa nhận?” Tạ Hoài Mân không cách nào giải thích được: “Thật là kỳ quái. Embiết cô ta rất ghét em, em cũng rất ghét cô ta. Nhưng giết em cũng không có lợigì, ngược lại còn chuốc lấy rất nhiều phiền toái.”

“Saokhông có lợi.” Tiêu Huyên nói: “Ta nhận được tin lập tức chạy tới, hiện giờtrong nước không có người trấn giữ.”

“Chuyệnđó không thành vấn đề.” Tạ Hoài Mân rất chắc chắn: “Nếu chàng không sắp xếpthỏa đáng, có người giám sát triều chính, chàng sẽ không tới đây nhanh như vậy,còn ở lại đây chờ Tiểu Trình cùng em. Theo em thấy, người giám quốc nhất địnhlà Tống Tử Kính đúng không. Huynh ấy che giấu chuyện em xuống phía Nam khôngbáo, nhưng lại khiến chàng chàng thêm tin tưởng huynh ấy.”

TiêuHuyên nhún vai: “Nàng đúng là một chút cũng không ngại chuyện hắn giấu giếmkhông báo.”

Tạ HoàiMân cười lớn: “Chàng mới là cấp trên của huynh ấy, quản lý huynh ấy thế nào emsao có thể vung tay múa chân? Hơn nữa, em rất thông cảm với huynh ấy, chàng chohuynh ấy một phần bổng lộc lại muốn huynh ấy làm việc của mấy người, chàng nghĩđó là hưởng thụ chắc? Có cấp trên như chàng mới là bất hạnh lớn của đời người.”

TiêuHuyên cười: “Trước giờ Tống Tử Kính biết cách tìm niềm vui trong công việc, cólẽ ta làm vậy lại hợp ý hắn thì sao?”

“Ngụybiện.”

Tạ HoàiMân quay đầu đi, nhìn một bông hoa nhỏ đang nở rộ bên bờ núi giả, có chút thấtthần.

TiêuHuyên mới đầu còn cười nhìn nàng, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt nàng có điểmkhông bình thường.

“TiểuHoa?”

Tạ HoàiMân bỗng giật mình quay đầu lại: “A Huyên?”

Giọngnói của nàng vô cùng sửng sốt và sợ hãi.

Tronglòng Tiêu Huyên đau xót, vội vàng ôm nàng vào lòng: “Là ta! Ta ở đây! Đừng sợ!”

Tạ HoàiMân mở to hai mắt, buồn phiền nghi hoặc: “Em vừa làm sao vậy? Chúng ta nói đếnđâu rồi?”

“Khôngcó gì.” Tiêu Huyên dịu dàng vuốt tóc nàng: “Nàng chỉ vừa thất thần thôi.”

“À.” Vẻmặt Tạ Hoài Mân dịu lại, lại hỏi: “Giờ là lúc nào rồi? Chúng ta dùng cơm chưa?”

TiêuHuyên ôm nàng vào lòng, cằm để nhẹ trên đỉnh đầu nàng, Tạ Hoài Mân không nhìnthấy ánh mắt đau xót của hắn.

“Nànglại quên rồi, chúng ta vừa ăn xong. Đói bụng à?”

“Không.Chỉ là… Rất nhiều chuyện không được rõ ràng, không rõ ràng.” Tạ Hoài Mân ngápmột cái.

“Mệtrồi?” Tiêu Huyên săn sóc kéo áo khoác cho nàng.

“Ngồithêm một lúc đi.” Tạ Hoài Mân không muốn bỏ phí thời tiết tốt này.

TiêuHuyên theo ý nàng: “Được, được. Nàng nghỉ ngơi đi, ta ở cùng nàng.”

Cơn mệtmỏi của Tạ Hoài Mân tới rất nhanh, chỉ chốc lát đã không mở nổi mắt. Nàng mơ mơmàng màng gật đầu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiêu Huyên, thoáng chốcđã nặng nề ngủ.

TiêuHuyên cẩn thận kéo tấm chăn vân nhung quấn quanh nàng, ôm chặt nàng vào tronglòng, nghiêng người chắn gió cho nàng. Ánh mặt trời vô cùng thư thái, gương mặtnhợt nhạt của tạ Hoài Mân bị soi sáng giống như mờ mờ trong suốt, khóe môi mangtheo nụ cười thản nhiên, ngây thơ lại vui sướng.

Sắc mặtTiêu Huyên lại trầm xuống từng chút một, bao phủ một tầng bóng tối.

Gió thuvẫn lẳng lặng thổi như trước.

Hắnchăm chú nhìn người trong lòng không rời mắt một lúc lâu, sau đó mới khẽ cửđộng thân thể.

Một thịvệ đi tới quỳ xuống phía sau hắn.

“TrìnhTiếu Sinh tới đâu rồi?”

“Hồibẩm bệ hạ, Trình đại phu đã qua Lương thành, còn tám, chín ngày nữa sẽ tớiđây.”

“Lươngthành chính là địa giới của Tần quốc đúng không.” Tiêu Huyên trầm ngâm: “Ngươiphái nhiều người hơn đi đón, cần thận người Tần quốc đánh lén giữa đường.”

“Vâng.”

Gió nhẹlay động tán cây, ánh mặt trời ấm áp, hoa quế vàng tỏa hương. Tiêu Huyên ôm TạHoài Mân ngồi trên chiếc ghế dựa dài dưới tàng cây, hắn cúi đầu nhìn không rờimắt khỏi gương mặt ngủ say của nàng, nở nụ cười bình thản.

Khi đó,Ngô Thập Tam dẫn theo Liên Thành tìm đến hoa viên, nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Namnhân cao ngạo ngày hôm qua trong trí nhớ thì ra cũng có một mặt dịu dàng nhưthế.

TiêuHuyên ngẩng đầu nhìn hai bọn họ, vẻ dịu dàng trên mặt tan biến.

NgôThập Tam dẫn Liên Thành nhẹ nhàng đi tới.

LiênThành nhìn thấy Tạ Hoài Mân trong lòng Tiêu Huyên, đôi mắt đỏ lên, nhỏ giọngkêu một tiếng: “Tỷ…”

TiêuHuyên ôm người trong lòng chặt hơn một chút, giống như sợ nàng sẽ biến mất vậy.

Hắnhỏi: “Ngươi chính là Vân Liên Thành?”

LiênThành gật đầu.

TiêuHuyên nói: “Nàng thường nhắc tới ngươi. Chờ nàng khỏi bệnh, ta sẽ dẫn nàng trởvề, ngươi có tính toán gì không?”

LiênThành có chút phản ứng không kịp: “Cái gì?”

TiêuHuyên kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn ở lại hay theo chúng ta về Tề quốc?”

Lúc nàyLiên Thành mới hiểu được, vô cùng hoảng hốt, thằng bé nhìn Ngô vương một cái,lại nhìn Tạ Hoài Mân còn đang mê man, vẻ mặt khó xử.

NgôThập Tam vỗ vỗ vai thằng bé. Vân tướng quân đã được rửa rội, hoàng đế đã banthưởng lấy lại phủ đệ, phong hào, thằng nhóc ở nông thôn năm đó nay người ngườinhìn thấy nó đều phải cung kính gọi một tiếng thiếu tướng. Thật ra công danhtrên người thằng bé đều từ người phụ thân đã qua đời.

Thằngbé nói: “Ta ở lại, ta đã quyết định tòng quân, kết thừa đại nghiệp của phụthân.”

TiêuHuyên khen ngợi gật đầu.

Hắn lạinhìn về phía Ngô Thập Tam: “Ngô vương gia, đa tạ ngươi vẫn luôn chăm sóc ChiêuHoa nhà ta.”

Lời nàylọt vào tai Ngô Thập Tam vô cùng khó nghe. Ngô vương khách sáo cười cười. Ánhmắt hai người gặp nhau trong không trung. Đáng tiếc Tiểu Ngô tu luyện chưa bằngVũ Văn Dịch, còn chưa bắn ra được ít tia lửa điện đã quay mặt đi chỗ khác, hoàntoàn bại trận.

Haingày liên tiếp, Tạ Hoài Mân chưa gặp lại Vũ Văn Dịch. Nàng từng tò mò hỏi LụcTụ, câu trả lời là hoàng đế bận rộn tiếp đãi sứ thần Tề quốc, không thể phânthân.

Thếnhưng vị sứ thần Tề quốc không phải đang ngồi trong phòng nàng uống trà haysao?

TiêuHuyên cũng kiêu căng hết chỗ nói. Cứ vậy nghênh ngang xông vào hành cung củahoàng đế nhà người ta, dẫn bà xã ăn đồ ăn của người ta, ở nhà của người ta, chỉhuy người hầu nhà người ta, còn xem mật báo của quốc gia mình trên địa bàn nhàngười ta.

Tạ HoàiMân cảm thán: “Vũ Văn hoàng đế thật khoan dung.”

“Đúngvậy.” Tiêu Huyên cay nghiệt nói: “Nam nhân khắc chết năm thê tử, đương nhiênchuyện gì cũng nhìn thoáng hơn.”

Tạ HoàiMân đen mặt: “Đang ở dưới mái nhà người ta, nói năng chú ý một chút.”

“Yêntâm đi.” Tiêu Huyên đốt tin mật báo trên ngọn đèn dầu: “Xung quanh đều là ngườinhà. Nàng nằm yên trên giường cho ta, bệnh nhân đang nóng sốt đừng lảm nhàmnhiều như vậy.”

“Nóichuyện với bệnh nhân còn lên giọng, lớn tiếng.” Tạ Hoài Mân oán giận dịch chăn:“A Huyên, em muốn về nhà.”

TiêuHuyên bất đắc dĩ ngồi xuống: “Hiện giờ sức khỏe nàng không tốt, bôn ba đườngdài sẽ rất mệt. Chờ một chút đi, hai ngày nữa Tiểu Trình sẽ đến rồi.”

Lục Tụgõ cửa, bưng dược đã sắc xong vào. Tiêu Huyên cầm lấy, thổi vài hơi, thử qua độấm, nâng Tạ Hoài Mân dậy.

Bátthuốc đắng ngắt, bốc mùi lạ chảy vào bụng, cổ họng cay như đang bốc cháy. Ngũquan của Tạ Hoài Mân nhăn vào một chỗ, Tiêu Huyên vội vàng nhét vào miệng nàomột viên mứt táo.

Thuốcnàng do chính nàng phối. Thật ra trong lòng cũng biết thứ này chỉ có thể kéodài bệnh của nàng được một chút, không có tác dụng thực tế nào.

Lục Tụcòn nói: “Hôm nay bệ hạ lại đưa tới cho cô nương ba cây nhân sâm trăm năm và cỏlinh chi, những loại thuốc tiên bổ dưỡng khác nhiều không đếm hết, đều đang đặtở đại sảnh.”

Tạ HoàiMân cười toe toét, hàm hồ nói: “Đưa nhiều như vậy làm gì? Ăn đến chết cũng chưahết.”

“Nóibậy!” Tiêu Huyên nhẹ giọng mắng nàng một câu, rồi lại nói với Lục Tụ: “Ta thaymặt nàng cảm tạ quý chủ.”

Sau đóquay sang dạy dỗ Tạ Hoài Mân: “Quá không lễ phép, bình thường ta dạy nàng nóichuyện như vậy sao?”

Tạ HoàiMân cười hì hì: “Em sai rồi. Em có cống hiến lớn như vậy cho Ly quốc, mấy câynhân sâm, cỏ linh chi có tính là gì. Ha ha, em còn muốn một viên mứt táo!”

TiêuHuyên không làm gì nổi nàng, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, trong lòng vôhạn thỏa mãn, nàng muốn sao trên trời còn có thể hái cho nàng, huống chi là mộtchút đồ ăn vặt.

Hai hômnay Tạ Hoài Mân liên tục nóng sốt, nhiệt độ không cao nhưng một mực không giảm.Tạ Hoài Mân bệnh đã lâu, cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, từ khiTiêu Huyên đến, giấc ngủ của nàng tốt hơn nhiều, trong mơ không có quỷ quáinữa, thân thể tuy còn vô cùng khổ sở nhưng có tinh thần hơn, cảm giác bệnh cũngtốt hơn nhiều.

Nàngvẫn rụng tóc, chính nàng không có ý kiến gì, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đôimắt đỏ bừng của Tiêu Huyên, trong lòng nàng lại đau đớn không thôi, thẳng thắnbỏ qua trình tự chải đầu.

Nànghay nói đùa: “Nếu em hói đầu, chàng còn cần em nữa không?”

Khôngngờ hiện nay Tiêu Huyên không nghe lọt tai nhất là mấy lời nói đùa, vừa nghe đãnổi nóng với nàng, quát: “Bất kể nàng xấu xí hay tàn phế, già yếu hay bệnh tật,ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ nàng! Nàng nghe chưa?”

Tạ HoàiMân bị hắn quát đến mức đầu óc choáng váng, đành phải thu lại vẻ hài hước, cũngkhông dám dùng bệnh của mình để trêu chọc hắn nữa.

Nhớ lạicũng vừa tức vừa buồn cười, nàng mới là người bị bệnh, vì sao thường thường cònphải an ủi hắn nhỉ?

Cái gìmà em nhất định sẽ khỏe lại, Tiểu Trình tuyệt đối có thể chữa cho em, tương laicủa hai chúng ta còn rất dài, vân vân.

Cònphải nghĩ biện pháp phân tán sự chú ý của Tiêu Huyên, miễn cho hắn quấn quýtlấy nàng tra hỏi vì sao nàng trúng độc này, lại bắt đầu không ngừng việc tựtrách không có bất cứ ý nghĩa xây dựng nào.

Thếnhưng, có đôi khi nửa đêm hụt hơi được cứu tỉnh lại, hoặc mơ thấy ác mộng hoảngsợ tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và bi thương của người kia, trái timnàng cũng đau như dao cắt.

Vì vậyđành ôm lấy hắn, nói một lần lại một lần: “Đây không phải lỗi của chàng. Chàngở bên cạnh em, em đã rất hạnh phúc rồi.”

TiêuHuyên ép hỏi: “Mơ thấy ác mộng gì?”

Tạ HoàiMân thành thật nói: “Em mơ thấy mấy ngày nay đều là… đều là giấc mơ của em.”

TiêuHuyên hít sâu một hơi, Tạ Hoài Mân nghe mà khổ sở trong lòng.

TiêuHuyên nhìn những ngón tay gầy gò đang cầm tay áo mình, ánh mắt chỉ tràn đầy vẻdịu dàng, hắn cúi người xuống hôn cái trán nóng hổi của nàng: “Nghỉ ngơi chotốt. Ta thật sự đã tới với nàng, không phải nàng nằm mơ. Ngủ đi, ta không đi đâucả, ta ở ngay bên cạnh nàng.”

Tạ HoàiMân an tâm nhắm mắt lại.

TiêuHuyên nhìn chăm chú vào nàng, tỉ mỉ nghe tiếng thở yếu ớt, đột nhiên sinh ramột loại cảm giác, lo lắng nàng sẽ cứ vậy ngủ tiếp, không tỉnh lại nữa.

Muốngọi nàng tỉnh lại, nghe nàng nói, thế nhưng hắn cũng biết nàng mệt mỏi, cầnnghỉ ngơi.

Chuyệncó thể làm chỉ là ôm nàng chặt thêm một chút, lại ôm chặt thêm một chút, giốngnhư rất sợ nàng biến mất.

Khi VũVăn Dịch được Lục Tụ dẫn tới hậu hoa viên lập tức nhìn thấy Tạ Hoài Mân và TiêuHuyên đang đứng trên bậc thang núi giả nói chuyện, một tay Tiêu Huyên vòng quaeo nàng, hơi kéo nàng vào lòng, tư thế vô cùng thân mật.

Tạ HoàiMân lại gầy hơn lần trước gặp mặt, đôi mắt hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, tóc khôngcòn bóng mượt. Nàng vốn không phải nữ tử tuyệt sắc, nay mắc trọng bệnh, dungnhan tiều tụy, toàn thân giống như biến dạng. Thế nhưng Tề đế vẫn luôn mỉm cườidõi theo nàng, kiên nhẫn vô hạn nghiêng đầu nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảngđáp lại một câu khiến nàng cười vui vẻ.

Khi ởbên nam nhân kia, nàng không chút nào gò bó, phóng khoáng tự tại, như chim baytrên trời cao, như cá bơi dưới biển rộng.

Ánhnắng rực rỡ, soi sáng hai người, che giấu đi gương mặt tiều tụy của Tạ HoàiMân, nhìn hai người có vẻ trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Khôngbiết Tiêu Huyên nói gì, sau đó đi xuống hai bậc thang, Tạ Hoài Mân vui vẻ nằmtrên lưng hắn, ôm lấy cổ hắn. Tiêu Huyên cõng nàng lên, đi xuống.

Haingười hoàn toàn chìm đắm trong thế giới hạnh phúc nhỏ bé của mình, hoàn toànkhông chú ý tới bên ngoài.

Đi tớigần, hắn nghe được một đoạn đối thoại: “Chàng đã từng cõng ai chưa?”

“Chưatừng.”

“Thậtsự chưa? Trịnh vương phi của chàng thì sao? A, nay là Trịnh hoàng hậu rồi.”

“Nàngđấy nha! Cô ấy sợ ta, ta muốn cõng cô ấy, cô ấy nhất định sẽ sợ đến phát run.”

“Vì saocô ấy sợ chàng? Chàng có khuynh hướng bạo lực gia đình à?”

“Nóibậy! Chúng ta rất tốt! Ta chưa từng lớn tiếng với cô ấy!”

“Vậy côấy sợ chàng cái gì?”

“Aiz.Cũng không biết ai xui khiến, cô ấy tới quân doanh thăm ta, gặp phải ta rút đaochém đầu gian tế Triệu đảng.”

“Aida!”

“Khitrở về cô ấy bị bệnh một hồi. Tính cách của cô ấy không giống Văn Hạo, lá ganrất nhỏ, con kiến cũng không nỡ giết.”

“Đượcrồi… Vậy Lục Dĩnh Chi thì sao? Chàng cõng cô ta bao giờ chưa?”

“Tacõng cô ta làm gì?” Tiêu Huyên không vui: “Ta muốn cõng cô ta? Bước tiếp theocô ta sẽ giẫm lên mặt ta để lên trời.”

Tạ HoàiMân hừ một tiếng: “Có khoa trương như vậy không?”

“Taquen cô ta có thể coi như lâu bằng nàng. Hai năm trước, khi Lục gia còn kiêncường, cô ta tuyệt đối là nữ bá vương trong cung. Tuy không quản được ta nhưngcó quyền quản những người khác. Các cung nhân từng cấp mặc gì, những phi tửdưới cấp được hưởng chế độ gì, sáng không được ăn gì, tối không được ăn gì, mắclỗi phải chịu hình phạt gì.”

“Nghecó vẻ cũng tốt đấy chứ.”

“Nếutất cả đều theo sở thích của cô ta thì sao?”

“Vậythì sao?”

“Cô tathích ăn thịt dê, không thích thịt vịt. Mấy năm trước, trong cung, ngoại trừ đồăn của ta, cơm nước của những người khác ba ngày thì hai ngày là thịt dê, vịtbơi trong hồ nước trong cung đều bị đuổi bằng sạch.”

Tạ HoàiMân cười ha hả: “Kiếp trước cô ta có thù oán với vịt à?”

“Nàngcũng biết cô ta thích mặc y phục màu đỏ đúng không? Trong cung chỉ có một mìnhcô ta có thể mặc màu này. Có người trên đầu chỉ cắm một đóa hoa màu hồng cũngbị bạt tai.”

“Khôngphải chàng cố ý nói xấu cô ta đấy chứ?”

“Nàngnghĩ ta là kẻ nhỏ mọn vậy sao.” Rồi làm ra vẻ muốn hất nàng xuống.

Tạ HoàiMân vội vàng quấn cả chân cả tay lên người hắn, vừa cười vừa không ngừng xinlỗi.

Tiếngnói của hai người lại thấp xuống, thì thầm, thường thường còn cười khẽ. TiêuHuyên đi rất chậm, hiển nhiên là luyến tiếc khoảng thời gian vui sướng, bằnglòng cứ cõng nàng như thế.

Vũ VănDịch thấy bọn họ đến gần, lùi về sau một bước.

Lúcnày, Tiêu Huyên ngẩng đầu nhìn tới, đứng lại.

Tạ HoàiMân theo tầm mắt của hắn cũng nhìn thấy Vũ Văn Dịch, lập tức đấm đấm TiêuHuyên. Hắn không tình nguyện mà thả nàng xuống.

“Bệ hạđã tới.” Tạ Hoài Mân cười bắt chuyện: “Vì sao khong nói trước một tiếng đểchúng ta ra ngoài nghênh đón ngài.”

Nghiễmnhiên đã coi Trường Nhạc cung của Đại Ly là nhà mình.

Vũ VănDịch nói: “Vài ngày chưa tới, muốn xem có chỗ nào không thỏa đáng hay không.”

Tạ HoàiMân lập tức nói: “Đều rất tốt, đa tạ bệ hạ quan tâm.”

“Hiệngiờ sức khỏe ngươi thế nào?”

“Vẫnnhư trước, có điều tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ngài thì sao? Chân ngài tốt hơnrồi chứ?”

Vũ VănDịch hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Cũng ổn.”

Lục Tụở bên nghe vậy không nhịn được nói: “Hôm trước bệ hạ còn mới phát bệnh mộtlần.”

“LụcTụ!” Vũ Văn Dịch quát khẽ một tiếng.

Lục Tụoan ức ngậm miệng lại.

Tạ HoàiMân lo lắng hỏi: “Bệ hạ lại phát bệnh? Nhiều ngày nay nhiệt độ xuống thấp, haylà buổi tối không chú ý chống lạnh?”

Nàngvừa nói vừa đi tới trước: “Bệ hạ, xin ngài đừng xem thường. Bệnh mặc dù khôngnặng, ngài lại còn trẻ tuổi. Thế nhưng kéo dài không điều trị tốt, đợi đến khilớn tuổi mới thấy khổ. Chúng ta không phải thần tiên, sẽ có một ngày già đi.Tục ngữ nói…”

TiêuHuyên bỗng nhiên ho hai tiếng.

Tạ HoàiMân dừng lại, quay đầu hỏi: “Sao vậy? Em nói sai gì à?”

TiêuHuyên sa sầm mặt, nghiêm khắc trừng mắt nhìn nàng.

Tạ HoàiMân mờ mịt mà vô tội trừng lại hắn.

Cuốicùng, Vũ Văn Dịch lên tiếng cắt đứt hai người mắt to trừng mắt nhỏ: “Tạ đại phukhông cần quá lo lắng, ta nhất định sẽ chú ý.”

Tạ HoàiMân còn muốn nói gì đó, Tiêu Huyên ngắt lời nàng. Hắn cưng chiều vuốt tóc nàng:“Ngoan, bên ngoài gió lớn, quay về phòng đi. Ta nói chuyện với bệ hạ một lúc.”

Tạ HoàiMân nhìn hai người, cười bất đắc dĩ, cùng Lục Tụ rời đi.

TiêuHuyên đợi nàng đi xa mới chắp tay hành lễ với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, đã quấy rầynhiều ngày, còn chưa từng nói lời cảm ơn. Hôm này khí trời không tệ, lại mượnquý địa một lát, mời bệ hạ uống vài chén xoàng. Mong bệ hạ vinh hạnh.”

Vũ VănDịch mỉm cười: “Bệ hạ khách khí.”

TiêuHuyên sang sảng nói: “Hai chúng ta cứ xưng hô như vậy cũng không được tự nhiên,chẳng bằng tiểu đệ xưng một tiếng Vũ Văn huynh có được không?”

Vũ VănDịch chớp mắt một cái, cũng sảng khoái nói: “Như vậy rất tốt, vậy xưng huynh đệđi, Tiêu huynh, mời.”

“Mời.”

Thật raTạ Hoài Mân chưa đi xa, nàng đứng ở ngã rẽ nhìn hai người đàn ông giả mù sa mưavừa liên tục khen tặng nhau vừa đi tới hậu viện, bĩu môi, lơ đễnh nở nụ cười.

Chínhtrị của bọn đàn ông ấy mà.

Đi quaKính hồ phía sau hòn giả sơn, trong ngôi đình bát giác, đã có cung nhân thôngminh dọn dẹp chiếc bàn. Trên bàn bày một bộ chén rượu bạch ngọc tinh xảo, còncó các loại trái cây, điểm tâm, chuẩn bị vô cùng chu đáo.

TiêuHuyên mời hắn ngồi xuống, nhận một vò rượu từ trong tay tùy tùng, dùng mộtchưởng mở ra: “Rượu này có lẽ Vũ Văn huynh không xa lạ gì nữa.”

Hắnnâng vò rượu lên, khẽ nghiêng, rượu lập tức chảy ra, rót vào trong chén bạchngọc.

Giốngnhư vẩy nước lên ngọc bích, hai chiếc chén ánh lên màu xanh lục trong suốt.Hương rượu tan trong gió, hương hoa bỗng trở nên đặc biệt ngào ngạt.

“Mời.”Tiêu Huyên vươn tay đưa qua.

Vũ VănDịch tiếp nhận, khẽ nhấp một ngụm, cười khen: “Danh rượu Tây Tần, Bích Đàm Xuândanh bất hư truyền.”

TiêuHuyên nói: “Ở Đông Tề, Bích Đàm Xuân này còn có một cái tên êm tai, gọi là ThúyTuyệt. Năm đó Tề vương Tiêu Đình từng uống thử, khen rằng vào miệng thì mát,vào bụng thì ấm, màu sắc sinh động, hương thơm ngào ngạt. Có thể so với tiênthảo Thúy Tuyệt trong núi.”

Đươngnhiên Vũ Văn Dịch biết điển cố này.

Trămnăm trước, khi Đông Tề đang phồn thịnh tới đỉnh điểm, như mặt trời ban trưa.Tây Tần, Bắc Liêu hàng năm tất tiến cống một lượng lớn da dê, rượu ngon choĐông Tề, Bích Đàm Xuân đương nhiên cũng ở trong đó.

Có thểtưởng tượng được năm ấy quân vương quý khí trẻ trung, cầm trong tay danh rượu,bễ nghễ thiên hạ, trên triều phục đỏ thẫm là thánh thú hoàng kim ngày rằm đạpnguyệt.

Trămnăm đã qua, tân chủ của Tề quốc ở trước mặt tuổi còn trẻ mà hừng hực dã tâm.Liệu hắn có thể chuyển hướng quốc gia đã trải qua biết bao rung chuyển về mộtcon đường mới huy hoàng hơn không?

TiêuHuyên uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cũng lên tiếng khen ngợi loại rượungon có tiếng này.

“Vũ Vănhuynh, Chiêu Hoa nàng tính tình hào hiệp, thích tự do, cũng thích chọc phiềnphức. Khiến huynh thêm nhiều phiền toái, đa tạ huynh vẫn bao dung, chăn sócnàng.”

Vũ VănDịch đùa nghịch cái chén trong tay: “Tiêu huynh khách khí. Tạ hoàng hậu hiềnhậu thương người, cống hiến to lớn, đặc biệt trong chuyện ôn dịch ở Giang Namcàng phấn đấu quên mình. Dũng khí và tình cảm sâu sắc đó khiến ta vô cùng kínhnể.”

TiêuHuyên không khỏi cười đắc ý: “Đúng vậy, nàng chính là người như vậy. Trước đây,khi cùng ta chinh chiến, nàng dẫn theo đội quân y xuyên khắp chiến trường cứugiúp thương binh. Thật không biết nàng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?”

Hắn vừanói vừa rót đầy rượu cho mình và Vũ Văn Dịch.

“VòThúy Tuyệt này vốn được cất kỹ trong hầm rượu của hoàng huynh ta. Ta tay không,không báo mà đến, tạo cho Vũ Văn huynh nhiều phiền phức, vì vậy đã sai ngườilập tức chuyển từ quốc nội đến, bồi tội với Vũ Văn huynh.”

Vũ VănDịch cười nói: “Tiêu huynh quá khách khí rồi. Hai ta tuy chưa bao giờ gặp gỡ,nhưng từ lâu đã nghe nhiều sự tích về huynh, trong lòng kính nể, hôm nay gặpmặt đã thỏa tâm nguyện. Hai chúng ta vừa gặp đã quen, tiếp đãi huynh vốn làviệc của ta, không cần quá khách khí.”

TiêuHuyên này một khi đã dối trá khách khí là vô cùng buồn nôn: “Tấm lòng của VũVăn huynh thật sự khiến tiểu đệ kính nể. Hai nước chúng ta ngăn cách bởi Tầnquốc, nhiều năm thông tin không tiện, vẫn ít liên lạc. Hôm nay vừa gặp đã vôcùng hợp ý, chỉ hối hận không quen biết sớm hơn.”

Vũ VănDịch từng trải, vẻ mặt vẫn luôn chững trạc: “Tiêu huynh là anh hùng hào kiệtmột đời, ngu huynh kính phục có thừa. Chẳng hay đối với hành động trong vàingày qua của Tần quốc, Tiêu huynh thấy thế nào?”

TiêuHuyên buông chén rượu trong tay.

Cuốicùng trọng tâm câu chuyện cũng quay trở về chính đề.

“Saukhi thái tử Tây Tần giam quốc vẫn luôn rục rịch, vô cùng không an phận, một hainăm qua, tạo ra vô số xâm lược ẩn hình đối với ba nước xung quanh, lợi dụng madược và bệnh tật tạo thành không ít hỗn loạn.”

Ánh mắtVũ Văn Dịch hoàn toàn băng lạnh: “Giang Nam phát bệnh dịch, chết mấy vạn người,nếu không có Tạ hoàng hậu thi dược trong thời khắc mấu chốt, Đại Ly ta khôngbiết còn phải mất bao nhiêu con dân.”

TiêuHuyên cũng nói: “Hai năm qua, phía Tây Nam Tề quốc cũng xuất hiện một BáiNguyệt giáo, mê hoặc xúi giục vô số bách tính. Qua điều tra, cũng bắt nguồn từTần quốc. Vũ Văn huynh, ta nghĩ nên cùng nhau đối phó với Tần quốc, đây đã làtrách nhiệm cấp bách của huynh và ta…”

Vũ VănDịch nhấp một ngụm rượu tinh khiết thơm nồng. Ánh mắt hai đế vương gặp nhautrong không trung, trong đó tràn ngập vẻ tán thưởng và tính toán về đối phương.

Tạ HoàiMân đứng trên hành lang phía xa xa nhìn động tĩnh trong đình, chỉ thấy haingười đàn ông huynh một chén, tôi một chén, thật nhàm chán. Nàng xem thườngnhún nhún vai, trở về ngủ tiếp.