Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 4 - Chương 71: Vốn duyên mỏng như bèo nước (1)



Thânthể Tạ Hoài Mân cứng nhắc trong nháy mắt, sau đó, nàng mạnh mẽ xoay người lại,nhào vào lòng người kia, ôm chặt lấy đối phương.

Đôi mắtnóng lên, chất lỏng ấm áp trào ra.

Vòngtay của người kia vẫn ấm áp, rộng lớn, vững chắc như trong trí nhớ, hoàn toànbao dung nàng, ngăn cách tất cả tranh chấp của thế giới bên ngoài, tất cả tổnthương cũng đều bị chặt đứt. Hơi thở quen thuộc kia, nhịp tim quen thuộc kiađều chân thực hơn gấp vạn lần so với những giấc mơ.

Haingười đều kích động đến mức run run, lại không nói được một lời, chỉ dùng toànbộ sức mạnh để ôm đối phương.

Tạ HoàiMân ngẩng đầu, tìm kiếm đường nét thân thuộc trong bóng đêm.

Một đôimắt tràn ngập tình cảm nồng cháy nhìn chăm chú vào nàng. Tạ Hoài Mân sụt sịtmũi, vươn tay sờ lên gương mặt hắn. Cánh tay vòng quanh thắt lưng lại tăng thêmsức lực, gương mặt kia đè sát tới, môi nàng cảm nhận được sức nặng đã mong nhớtừ lâu.

Xúc cảmnóng hổi giống như một chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa phủi đầy bụi bặm.

Sức lựckia lớn đến mức gần như muốn bẻ gãy từng khớp xương của nàng, sự xâm phạm vừatàn nhẫn vừa dịu dàng, đầu lưỡi bá đạo vọt vào, dùng sức cắn xé, mút vào giốngnhư muốn hút toàn bộ linh hồn của nàng ra khỏi thể xác, giống như muốn ăn nàngvào trong bụng. Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả sức lực đều tuôn ra,chỉ có thể nắm lấy y phục của hắn giống như bám vào một cây gỗ mộc giữa dòngnước, để mặc những cử động vừa nghiêm phạt lại mang theo yêu thương của hắn.

Cuốicùng, khi rời khỏi nhau, môi đã chết lặng đến mức không còn cảm giác. Đôi môingười kia vẫn rơi xuống trán, đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng lại trở về với đôimôi nàng.

Lần nàylà một nụ hôn vừa dịu dàng vừa lưu luyến.

Lưỡinhẹ nhàng vẽ lên viền môi nàng, cẩn thận chạm vào, đầu lưỡi khẽ đảo qua trongmiệng nàng, cuốn lấy nàng cùng nhau triền miên. Sau đó, hắn ngậm lấy môi dưới,khẽ mút vào, một cảm giác giống như có luồng điện chạy dọc theo cột sống, khiếntoàn bộ cơ thể nàng tê rần.

Ngã vềgiường từ lúc nào, không biết, quấn lấy nhau từ lúc nào, cũng không hay. Chỉbiết chính nàng cũng đang tinh tế đáp lại nụ hôn của hắn, đang ôm lấy gương mặtngười kia, hôn lên thái dương nhiễm phong sương, hôn lên đôi lông mày nhiều nămchưa thôi nhíu chặt, hôn lên hai mắt đầy tơ máu, rồi hôn lên cánh môi run runcủa hắn.

Hơi thởhòa quyện vào nhau, đôi môi thân thiết dính chặt, chìm đắm trong niềm vui baola, luyến tiếc phải chia rời dù chỉ trong giây lát.

Cơ thểluôn căng thẳng dần dần thả lỏng trong vòng tay người kia, lòng bàn tay to lớnmang theo những vết chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, liên tục kích thích nhưngcơn run rẩy hạnh phúc. Nàng vươn tay ôm lấy lồng ngực rộng lớn của hắn, thânthể sát lại gần, gần một chút, lại gần một chút, cho đến khi không còn một khehở, cho đến khi gần sát như chưa từng rời xa nhau.

Đôi môihắn rời khỏi môi nàng, dọc theo cằm, thẳng tới cổ, theo những cảm giác tê dại,để lại từng dấu ấn. Nhìn xương quai xanh vì gầy mà hiển hiện rõ ràng, và lồngngực vì suy yếu mà phập phồng gấp gáp, trái tim hắn như bị siết chặt, bị kéothật căng, đau đớn khiến toàn thân hắn run run.

Nàngnghi hoặc xoa xoa gương mặt hắn, hắn mạnh mẽ cúi người ôm nàng, vùi mặt lên cầncổ nàng.

Khóemắt Tạ Hoài Mân nhỏ lệ, ôm lấy hắn, khẽ khàng vỗ về lưng hắn.

Một lúclâu sau, hai người đều đã bình tĩnh lại, lúc này mới rời xa nhau một chút.

TiêuHuyên kéo chăn bao lấy Tạ Hoài Mân thật kín, đè xuống, chỉ cho nàng lộ ra gươngmặt nhỏ gầy gò.

“Bíchết được.” Tạ Hoài Mân nhỏ giọng phàn nàn.

TiêuHuyên há miệng cắn lên mũi nàng một cái: “Còn dám nói! Còn dám nói rồi xem tatrừng trị nàng thế nào!”

Tạ HoàiMân mất hứng bĩu môi, sau đó lại nở nụ cười.

“Saochàng lại tới đây?”

TiêuHuyên dùng một tay ôm nàng, một tay vuốt tóc nàng, nằm xuống bên cạnh nàng.

“Việctrong nhà đã xử lý xong nên tới đây đón nàng, đi tới nửa đường mới biết nàngxảy ra chuyện.”

Tạ HoàiMân gối đầu lên cổ hắn, cọ cọ như một con mèo con, tìm một vị trí thoải mái nằmngoan ngoãn: “Em thật vui vì chàng đã đến.”

TiêuHuyên trong lòng tức giận, lại nhéo má nàng: “Nàng không trở về, ta không tớitìm nàng thì sao?”

Tạ HoàiMân cười khanh khách, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái: “A Huyên, em yêuchàng.”

TayTiêu Huyên run lên, khẽ nghiêng người cúi đầu nhìn nàng.

Đôi mắtto trong vắt của Tạ Hoài Mân đang dịu dàng nhìn hắn chăm chú, gương mặt nàngcòn mang theo màu phấn hồng say lòng người vì sự kích động vừa rồi, đôi môicũng ướt át mềm mại, cùng với một độ cong mềm mại đáng yêu.

“TạHoài Mân vốn là tên của em.” Nàng nhẹ giọng nói: “Ngày đó, Tạ Chiêu Hoa bị bọntrẻ bắt nạt, trượt chân ngã vào hồ, em đã đi vào trong cơ thể của cô bé nhưvậy.”

TiêuHuyên sửng sốt ngẩn người, ôm chặt lấy nàng, để nàng gối lên ngực mình, chậmrãi kể lại chuyện cũ.

“Em vốncho rằng nghỉ ngơi một thời gian, rất nhanh có thể trở về. Thế nhưng một ngàylại một ngày, sau rồi gặp được chàng. Một thời gian sau, bọn họ nói em khôngtrở về được nữa. Lúc đó em còn rất đau lòng, rất nhớ nhà. Nhưng rồi chính emcũng không muốn trở về nữa.”

TiêuHuyên lại ôm nàng càng chặt.

Tạ HoàiMân hỏi: “Em biết cách giải thích của em rất kỳ quái, chàng có tin em không?”

TiêuHuyên cười nói: “Ta mặc kệ nàng tới thế nào, ta chỉ quan tâm nàng có đi nữa haykhông.”

Tạ HoàiMân vùi mặt vào lòng hắn: “Không đi nữa, lần này thật sự không đi nữa.”

TiêuHuyên ôm nàng, khẽ thở dài một tiếng.

“Đừngkhiến ta lo lắng nữa.”

“Được.”Giọng nói Tạ Hoài Mân vang lên trong chăn.

“Đồng ýthật nhẹ nhàng. Quen nàng sáu năm, chưa một ngày nàng không khiến ta buồnphiền.”

Tạ HoàiMân cười ha ha: “Còn nhớ khi đó không, lần chàng trèo tường ấy, giờ nghĩ lạivẫn còn thấy buồn cười.”

TiêuHuyên cúi đầu hôn lên tóc nàng: “Nhưng ta lại nghĩ khi đó nàng rất động lòngngười.”

Tạ HoàiMân ngẩn người, đẩy hắn ra ngồi dậy: “Khi đó em mới chỉ là một cô bé chưa đầymười lăm tuổi! Lão già biến thái đáng khinh này!”

TiêuHuyên bịt miệng nàng lại, kéo về trong lòng, lần thứ hai dùng chăn gói kỹ.

“Kêucái gì, sợ người ta không biết hay sao?” Hắn vỗ một cái lên mông nàng: “Ta đángkhinh, ta cứ sàm sỡ nàng đấy! Nàng làm gì được ta?”

Tạ HoàiMân buồn bực kêu một tiếng, cười khanh khách trong chăn.

“Còndám cười!” Tiêu Huyên giận.

Tạ HoàiMân ngẩng đầu lên: “Chàng vào bằng cách nào?”

“Trèotường.” Tiêu Huyên lơ đễnh.

“Đây làhành cung của hoàng đế Ly quốc đấy!”

TiêuHuyên khinh bỉ: “Hành cung cái gì, ta còn tưởng là đại viện nhà ai chứ.”

“Chàngđấy nha.” Tạ Hoài Mân lo lắng: “Chàng cứ thế xông vào không có vấn đề gì chứ?Dù sao ở đây cũng là địa bàn nhà người ta. Nếu có người gây rối, chàng sẽ vôcùng nguy hiểm.”

TiêuHuyên lạnh lùng cười: “Nếu dám tới, ta đương nhiên phải chuẩn bị chu toàn,không mang nàng về nhất định không bỏ qua.”

Tạ HoàiMân không biết nên khóc hay nên cười: “Chàng thật sự không muốn sống nữa rồi,vì sao Tống Tử Kính không ngăn cản chàng?”

“À, hắnấy hả.” Tiêu Huyên có chút không tiện mở miệng: “Hắn à…”

“Chànglàm gì huynh ấy rồi?” Tạ Hoài Mân truy hỏi.

TiêuHuyên đành nói: “Ta còn đang nổi nóng, không cho hắn quản lý tình báo nữa, hiệngiờ hắn chỉ ở Hình bộ, ta thích đi đâu hắn không xen vào. Có điều, ta thấy hắnđang giận dỗi, cố tình không để ý đến ta.”

“Vìchuyện em xuống phía Nam à?”

TiêuHuyên vừa nghe nàng nhắc đến đã giận không thôi, dùng sức ôm cả nàng lẫn chăn:“Nàng còn không biết xấu hổ mà nhắc tới! Nàng và hắn cấu kết với nhau làmchuyện xấu, đầu tiên là dùng dược đánh ngã ta, còn dám lén lút chuyển ta vềcung. Vô lương tâm! Nàng làm ta tức chết!”

Vừanói, hắn vừa không nặng không nhẹ nhéo trên người nàng.

Tạ HoàiMân không đau, muốn cười lại không dám tạo ra tiếng động quá lớn, đành vùi vàotrong chăn nín cười, vừa cười vừa trốn tránh. Tiêu Huyên mất kiên nhẫn, lôinàng ra từ trong chăn, ôm lấy mặt nàng, hung hăng hôn lên đôi môi còn đang cườiha hả.

Quấnquýt một lúc lâu, gần như hết dưỡng khí mới lưu luyến rời khỏi nhau.

Tạ HoàiMân khẽ thở gấp, nói: “Chàng cũng đừng trách huynh ấy, tính tình người ta nhưvậy, một lòng chỉ nghĩ đến toàn cục, đến thiên hạ, đến lợi ích lớn nhất.”

“Vậycòn nàng? Trong đầu nàng toàn nghĩ cái gì?” Sắc mặt Tiêu Huyên có vẻ rất thối.

Tạ HoàiMân nhìn mặt đoán ý, biết tình hình trước mắt là phải nghĩ mọi biện pháp trấnan người này. Vì vậy nàng nhẹ nhàng vỗ về cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: “Hiệngiờ, toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến chàng.”

Lời nàythật ra là nịnh nọt, nhưng cũng đáng hưởng thụ. Vì vậy Tiêu Huyên cũng tiếpnhận, trong lòng vô cùng sung sướng.

Hắn cúiđầu hôn lên trán Tạ Hoài Mân: “Nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh đi. Ta đã phái ngườitới Liêu quốc đón sư huynh nàng, hắn nói hắn có thể giải độc cho nàng.”

“Huynhấy có thể?” Hai mắt Tạ Hoài Mân tỏa sáng, hưng phấn nói: “Huynh ấy thật sự cóthể?”

TiêuHuyên vui vẻ nhìn gương mặt tươi cười của nàng, vuốt tóc nàng: “Ta có bao giờlừa nàng chưa.”

Tạ HoàiMân biết mình không phải chết nữa, sức lực toàn thân giống như trở về, vui mừngôm cổ hắn: “A Huyên, chàng yên tâm, em sẽ không chết. Hai chúng ta còn phảisống thật hạnh phúc, tương lai còn phải sinh con cho chàng.”

Đôi mắtTiêu Huyên đã rưng rưng.

Tạ HoàiMân a lên một tiếng: “Chàng dễ cảm động thật đấy.”

TiêuHuyên giận, xoay người đè lên nàng dùng sức ức hiếp.

Bênngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim kêu kỳ quái. Hai người đang vui đùaầm ĩ ngừng lại.

“Cái gìvậy?”

“Là ẩnvệ, có người tới.”

Tạ HoàiMân ngồi dậy, đầu lại choáng váng: “Hơn nửa đêm rồi còn ai đến nữa.”

TiêuHuyên cười khẩy: “Nhưng người ta không cảm thấy muộn.”

Tạ HoàiMân không hiểu.

Bênngoài đã vang lên tiếng đập cửa: “Cô nương đã ngủ chưa? Bệ hạ dẫn người đếnthăm ngài.”

Vũ VănDịch?

Tạ HoàiMân há hốc miệng, vội vàng nhìn Tiêu Huyên. Ánh sáng trong phòng hơi tối, gươngmặt Tiêu Huyên rất mơ hồ.

Nàngvội vàng giơ tay thề: “Trong sáng, tuyệt đối trong sáng! Nếu không…”

TiêuHuyên bịt miệng nàng lại.

Ngoàicửa đã vang lên tiếng bước chân.

Tiêu Huyênđi giày nhảy xuống giường, Tạ Hoài Mân đẩy hắn: “Mau mau!”

“Làmgì?”

“Nấpdưới giường!”

Tề đếnổi giận: “Ta đường đường là quân chủ Tề quốc, nàng bảo ta trốn dưới gầmgiường? Tạ Chiêu Hoa, nàng khai báo rõ ràng cho ta! Nàng là thê tử ta cưới hỏiđàng hoàng, chúng ta cũng không yêu đương vụng trộm, ta trốn cái gì? Có gìkhông thể để người ta biết? Ngược lại là mấy người, đêm hôm khuya khoắt chạytới thăm nàng, cô nam quả nữ, hắn có ý đồ gì?”

Tạ HoàiMân liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, em biết, hai chúng ta yêu đương vụng trộmhợp pháp! Vạn tuế gia, đến lúc đó ngài giải thích lý do ngài xuất hiện ở đâythế nào? Có cuộc viếng thăm đa quốc gia nào như thế này hay sao?”

TiêuHuyên hùng hồn hỏi ngược lại: “Hắn biết ta? Vì sao ta không biết? Ta cũng khôngbiết hắn nha!”

Tạ HoàiMân đổ mồ hôi như mưa.

Lúcnày, cửa bị đẩy ra rầm một tiếng, Vũ Văn Dịch dẫn theo Ngô Thập Tam và mấy tùytùng đứng ngoài cửa.

Thấytrong phòng xuất hiện thêm một nam tử, lại không đốt đèn, mọi người kinh ngạcmột chút. Những cung nhân thức thời đồng loạt cúi thấp đầu.

Tạ HoàiMân há hốc miệng chưa kịp ngậm lại, ngơ ngác không nhúc nhích.

“Ngươilà ai? Vì sao lại ở trong phòng của Tiểu Tạ?” Ngô Thập Tam phản ứng lại đầutiên, nhảy dựng lên muốn xông tới, bị Vũ Văn Dịch chặn lại.

TiêuHuyên ung dung đứng, bỗng nhìn thấy y phục của bà xã đại nhân buông lỏng, tỏara hiềm nghi rất lớn, vì vậy mặc kệ ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Dịch, đi quadùng chăn gói Tạ Hoài Mân kỹ lưỡng, đặt nàng nằm thẳng trên giường.

Vũ VănDịch vung tay lên, cung nhân phía sau chỉnh tề lập tức biến mất không còn bóngdáng. Hắn đi vào trong phòng, Ngô Thập Tam cũng theo sát phía sau.

“Rốtcuộc ngươi là ai? Còn không nói đừng trách bổn vương không khách khí!” Hai mắtNgô Thập Tam đã bốc hỏa, trong tay cầm một vật gì đó.

TiêuHuyên lại khinh thường liếc hắn một cái, tập trung sự chú ý vào Vũ Văn Dịch.

Tạ HoàiMân cũng không lo lắng Ngô Thập Tam sẽ làm Tiêu Huyên bị thương, thế nhưng nhỡmay động tay động chân, về thể diện, cả hai nước đều không xong.

Dướitình thế cấp bách, nàng đột nhiên hô to: “Khoan đã!”

Bangười đàn ông đều nhìn lại.

Tạ HoàiMân bày ra một nụ cười hư tình giả ý: “Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!”

Nàngném cho Ngô Thập Tam một ánh mắt, Ngô vương gia hừ một tiếng, lùi về sau mộtbước.

Tạ HoàiMân nở nụ cười nói: “Anh ấy là… Anh ấy là một người bạn của tôi, nghe nói tôibị bệnh nên đến thăm!”

TiêuHuyên dùng ngữ điệu kỳ quái nói: “Đúng vậy, đặc biệt tới thăm nàng!” Còn nhấnmạnh vào hai chữ đặc biệt.

Cáitrán Tạ Hoài Mân đổ mồ hôi, trừng mắt lườm hắn.

Vũ VănDịch lạnh lùng nói: “Nếu là bạn tới thăm, vì sao lại trèo tường vào phòng màkhông đi cửa chính?”

Tạ HoàiMân lại cướp lời của Tiêu Huyên: “Anh ấy là nhân sĩ giang hồ, không muốn giaotiếp với quan phủ. Bệ hạ đừng quá để ý.”

NgôThập Tam chế giễu: “Thì ra là vậy.”

Sắc mặtTiêu Huyên lạnh như băng.

Tạ HoàiMân vội vàng ngắt lời: “Để tôi giới thiệu một chút.”

Bangười đàn ông đều liếc mắt nhìn nàng khinh thường.

Da mặtTạ Hoài Mân dày, làm bộ không nhìn thấy.

“Vị nàychính là vạn tuế gia của triều chúng ta, vị này là Ngô vương điện hạ. Vị nàylà…”

Nàngnhìn Tiêu Huyên. Nói như thế nào bây giờ?

TiêuHuyên khoanh tay, chờ xem nàng giới thiệu thế nào.

Tạ HoàiMân cứng họng, mấy người đàn ông cũng nhìn nàng chờ xem nàng chu toàn thế nào,không có người nào thèm mở miệng hát đệm.

Trongchớp mắt, trong đầu nàng hiện lên một ý tưởng: NgôThập Tam, Ngô vương, đứng hàng thứ mười ba.

“Tiểu Lục!”Tạ Hoài Mân thốt ra.

Mọingười kinh ngạc, Tiêu Huyên cũng giật mình.

Tạ HoàiMân hít sâu một hơi, không chút hoang mang, mỉm cười nói: “Tiểu Lục, anh ấy tênlà Yến Tiểu Lục.”

TiêuHuyên đã ngạc nhiên đến mức quên cả biểu hiện. Còn bà xã nhà hắn, phu nhân TạHoài Mân lại đầy ý cười, dịu dàng nói với hắn: “Tiểu Lục, mọi người phải chungsống hòa bình nha.”

Rốtcuộc Vũ Văn Dịch có biết thân phận của Tiêu Huyên hay không?

Tạ HoàiMân cười, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Có điều,biểu hiện bên ngoài luôn phải duy trì.

Cònnữa, bệnh của nàng thật sự rất nặng, cũng không có sức lực quan tâm nhiều nhưvậy. Chính trị là chuyện của đàn ông, làm gì có chỗ cho nàng chen chân?

Đêm đóTạ Hoài Mân lăn qua lộn lại đến tận nửa đêm, nhất thời không chống đỡ được nữa,vừa nói chuyện vừa dựa vào giường mơ màng ngủ.

NgôThập Tam còn chưa hiểu bệnh của nàng, hoảng sợ muốn xông tới. Tiêu Huyên giànhtrước một bước kéo lấy Tạ Hoài Mân ôm vào lòng, ra vẻ là người chiếm giữ.

Ngô ThậpTam ngừng bước, oán hận nhìn Tiêu Huyên bắt mạch cho nàng, vuốt lại tóc nàngrồi cẩn thận đặt nàng nằm xuống.

“Nàngmệt mỏi.” Tiêu Huyên thấp giọng nói: “Để nàng ngủ một chút đi. Chúng ta rangoài nói chuyện.”

Vũ VănDịch từ đầu tới cuối tích chữ như vàng, vẻ mặt bí hiểm, nay cũng chỉ gật đầu,dẫn đầu đi ra ngoài.

Thủ vệcầm vũ khí san sát ngoài cửa thấy đế vương bình yên vô sự đi ra đều thu hồi đaothương.

“Thủ hạcủa bệ hạ quả thực tinh binh như mây.” Tiêu Huyên cùng đi ra, khen ngợi mộtcâu.

Vũ VănDịch khẽ gật đầu: “Bệ hạ quá khen. Ngài từ vạn dặm xa xôi một mình tới đón Tạhậu, khiến trẫm kính phục không thôi.”

Ánh mắthai đế vương chạm nhau bắn ra những tia lạnh trong đêm tối. Hai người đều đangcười, một người áo bào đơn giản, một người trang phục gọn gàng, nhìn khônggiống trang phục đế vương, thế nhưng trên người lại phát ra khí thế vương giảcủa vạn quân, bễ nghễ thiên hạ, hào hùng tự tin, cũng tuyệt đối không ngườibình thường nào có thể so được.

NgôThập Tam quay mặt sang chỗ khác.

Vũ VănDịch nói: “Bệ hạ đến thăm vội vàng, trẫm nhất thời chưa kịp chuẩn bị, nếu bệ hạkhông chê, hãy tạm ở lại Trường Nhạc cung này, cũng tiện chăm sóc hoàng hậunương nương.”

Mấytiếng hoàng hậu nương nương hắn nói vô cùng bình thản.

TiêuHuyên cười, chắp tay nói: “Như vậy rất tốt. Đột nhiên tới thăm, mang tới nhiềubất tiện cho quý quốc, mong thứ lỗi.”

“Khôngdám.” Vũ Văn Dịch đáp lễ.

Ánh mắthai người tương giao, lộ ra ý cười thản nhiên.

Cuốicùng, Tiêu Huyên ở lại ngay phòng sát vách của Tạ Hoài Mân. Vũ Văn Dịch biếtTiêu Huyên mang đến không ít cận vệ, chứ đừng kể đến bao nhiêu vệ binh cảitrang ẩn nấp vào kinh thành, vì vậy hắn cũng không nhắc đến chuyện tăng thêmthủ vệ cho Trường Nhạc cung, Tiêu Huyên cũng hiểu trong lòng.

Sắp xếpổn thỏa cho vị khách quý không mời mà đến, Vũ Văn Dịch khởi giá hồi cung. NgôThập Tam theo hắn rời đi.

Vẻ mặtVũ Văn Dịch hoàn toàn thờ ơ.

NgôThập Tam thúc ngựa đi theo phía sau hắn, dè dặt hỏi: “Bệ hạ viết thư từ bao giờvậy?”

“Trẫmchưa viết.”

“Chưaviết?” Ngô Thập Tam ngạc nhiên.

Vũ VănDịch bực bội nhíu mày: “Ngươi không tin?”

Tâmtrạng của hoàng đế không tốt, Ngô Thập Tam cũng không dám khoa môi múa mép nhưthường ngày: “Thần không dám. Thần chỉ giật mình. Chỉ mới mấy ngày Tề đế đã tớiđây, còn bỏ mặc quốc sự. Thật làm cho người ta giật mình.”

Vũ VănDịch mím môi một lát mới nói: “Nếu hắn dám tới, đương nhiên có quyết tâm bìnhan trở về.”

“Ý củabệ hạ là…”

“Khôngcó gì.” Sắc mặt Vũ Văn Dịch hòa hoãn lại một chút: “Tạ… hoàng hậu sức khỏekhông tốt, không chịu nổi lặn nội đường xa, ta nghĩ bọn họ sẽ ở lại đây chữabệnh. Việc này do ngươi phụ trách, tiếp đãi cho tốt, không thể chậm trễ.”

NgôThập Tam vẫn có điểm không hiểu: “Rốt cuộc phải có bao nhiêu tự tin và dũng khímới có thể khiến một quân chủ chạy tới đây.”

Đôi mắtđẹp đẽ của Vũ Văn Dịch càng thêm sâu thẳm, đen hơn cả bóng đêm. Hắn than nhẹmột câu: “Không chỉ có tự tin và dũng khí.”

NgôThập Tam sửng sốt, Vũ Văn Dịch vung roi thúc ngựa chạy trước, bọn thị vệ lậptức theo sau. Trên con đường đêm vắng vẻ, tiếng vó ngựa bằng sắt gõ lên phiếnđá đặc biệt vang dội.

Ngàyhôm sau, Tạ Hoài Mân hiếm khi nào thức dậy thật sớm, chỉ mới khẽ động đã cảmnhận được cánh tay rắn chắc đang vờn quanh mình, ngay sát phía sau là một lồngngực ấm áp. Người kia ôm lấy nàng bằng tư thế bảo vệ và chiếm giữ, nhiệt độ từtrên người hắn truyền tới cơ thể lạnh lẽo vì bệnh của nàng.

Tạ HoàiMân mãn nguyện khẽ thở ra một hơi, cánh tay đang ôm lấy nàng lại siết chặt hơnvài phần.

Nàngxoay người lại. Người kia vẫn còn nhắm mắt ngủ, bởi vì đã được tắm rửa và nghỉngơi một đêm nên sắc mặt không còn tiều tụy nữa. Thế nhưng, trong ánh bình minhsáng sủa, nàng vẫn có thể thấy rõ nếp nhăn mờ mờ trên trán và quầng thâm dướimắt. Khác với trong trí nhớ của nàng, gương mặt này đã hiện lên những phongsương của năm tháng, ít đi một chút thanh xuân, nhiều hơn một chút trưởngthành.

Tạ HoàiMân nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được hơi ấm truyền tới từ lòng bàn tay, và cảnhịp đập từ mạch máu.

Đây làmột con người sinh động, đang hít thở, đang ngủ yên.

Khôngphải một giấc mơ.

Tạ HoàiMân thở dài một hơi, cười tự giễu, sau đó ôm lấy người kia, dựa sát vào lònghắn.

Hít sâutừng hơi thở quen thuộc, cảm nhận sự ấm áp chỉ trong mơ mới có được, đau đớntrên thân thể dần dần nhạt nhòa, tất cả cảm giác không thoải mái cũng tạm thờibiến mất, thời gian trở về với sự tươi đẹp như lúc ban đầu. Giống như tất cảngăn cách, chia ly đều chưa từng tồn tại.

Nàngkhông nhịn được mà ôm càng chặt.

Ngườikia bị nàng làm tỉnh giấc, giật giật thân mình, hai tay vòng quanh nàng, kéovào trong lòng, vững vàng ôm lấy, cằm để trên đỉnh đầu nàng, giống như đang ômmột cái gối ôm lớn.

Tạ HoàiMân cười ha ha trong lòng hắn.

TiêuHuyên lôi nàng ra, giữ chặt cằm nàng, vươn tới trước hôn nàng.

Môi hắnnhẹ nhàng và mềm mại, những sợi râu mới mọc đâm vào mặt nàng vừa tê vừa ngứa,ngược lại khiến nàng càng cười lớn tiếng hơn.

TiêuHuyên không hài lòng hừ một tiếng, xoay người đè nàng lại, hôn càng sâu hơn.

Tạ HoàiMân không cười nổi nữa, bị hôn đến mức mơ mơ màng màng, toàn thân như nhũn ra.Sáng sớm đã bị kích thích như thế đúng là không chịu nổi.

Đợi đếnkhi hai người rời xa nhau, Tạ Hoài Mân chỉ có thể nhắm mắt thở dốc.

TiêuHuyên trìu mến nhéo mũi nàng: “Chơi xấu!”

“Rõràng là chàng chơi xấu.” Tạ Hoài Mân lẩm bẩm: “Chàng ức hiếp em.”

TiêuHuyên nhào tới cắn lên cổ nàng mấy cái, Tạ Hoài Mân kêu lên một tiếng rồi lạicười.

Náoloạn một lúc, bỗng nhiên nghe được một tiếng ọc ọc.

Tạ HoàiMân đỏ mặt.

TiêuHuyên hôn một cái lên mặt nàng: “Tiểu Hoa của chúng ta đói bụng rồi. Lục Tụ.”

Lục Tụđã dẫn người chờ ở ngoài từ lâu, nghe được gọi, thở phào một hơi, lên tiếng đáplời rồi tiến lên thay y phục cho hai người.

TiêuHuyên không cần người khác phục vụ, tự tay vắt khăn mặt lau mặt cho Tạ HoàiMân.

Tạ HoàiMân cảm thấy xấu hổ, thế nhưng lại không từ chối được sự nhiệt tình của TiêuHuyên, đành tiếp nhận sự phục vụ tận răng của hắn. Lục Tụ và mọi người ở bêncạnh nhìn, vừa kinh ngạc vừa ước ao, không khỏi cười, cười đến mức mặt Tạ HoàiMân đỏ ửng.

Đã lâutâm trạng Tiêu Huyên chưa từng vui sướng như thế, hoàn toàn không để ý đến ánhmắt của người khác. Hắn dịu dàng giúp nàng lau mặt, mặc quần áo, sau đó cầm lấynước định giúp nàng chải đầu.

Tạ HoàiMân hoảng hốt, vội vàng nói: “Không cần chàng làm!”

Thếnhưng Tiêu Huyên dùng sức đè vai nàng lại, nâng tóc nàng lên lập tức chảixuống.

Tạ HoàiMân nghẹn một hơi.

TiêuHuyên giơ tay lên, nhìn thấy trên lược quấn quýt một đám tóc rụng.

Khôngkhí trong phòng nhất thời lặng như tờ.

Tạ HoàiMân không dám thở mạnh một hơi.

Trongmiệng Tiêu Huyên cuồn cuộn sôi trào khí huyết nhưng hắn cố sức nhịn xuống: “Từkhi nào?”

Tạ HoàiMân bình thản cười cười: “Sức khỏe không tốt, rụng tóc là chuyện bình thường,cũng không có gì kỳ quái. Chàng đừng quá để ý.”

TiêuHuyên không nói gì, ánh mắt thâm sâu tựa biển. Hắn chậm rãi giơ tay lên, chiếclược trong tay như nặng đến nghìn cân. Tạ Hoài Mân lo lắng chờ đợi, sợ hắn nổigiận. Mà hắn chỉ tiếp tục chải đầu cho nàng. Có điều, động tác trở nên mềm nhẹ,cẩn thận không gì sánh bằng.

Tạ HoàiMân nhìn qua tấm gương đồng, cuối cùng thở dài một hơi.

Ăn sángxong, lại uống thuốc, nhìn thời tiết tốt, Tiêu Huyên dẫn Tạ Hoài Mân ra ngoàingồi hóng gió.

Cũngmay bọn Lục Tụ thức thời, làm việc xong lập tức lùi ra rất xa, để lại cho haingười đủ không gian.

TrườngNhạc cung là hành cung, kiến trúc đặc biệt tinh xảo, khác lạ, đình đài lầu các,cầu nhỏ cong cong, nước chảy uốn lượn, hoa hoa cỏ cỏ, ý thơ lộ ra khắp nơi.Cuối thu, trời trong, gió nhẹ, ánh mặt trời bao phủ vô cùng ấm áp. Đầu cành cóđôi chim non hót ríu rít.

Tạ HoàiMân tựa đầu trong lòng Tiêu Huyên, cầm lấy bàn tay hắn, bắt đầu tỉ mỉ hỏichuyện trong những năm gần đây.