Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 4 - Chương 58: Ai không có chuyện cũ



“Khôngxong! Không xong rồi….” Có người vừa chạy ào tới vừa gào lên, dọa mọi ngườigiật nảy mình.

“Thiếuphu nhân Khúc gia khó sinh, sắp không xong rồi! Giờ đang tìm đại phu khắp nơi,nói rằng tốt nhất là tìm được nữ đại phu!”

Hai chacon nhà họ Trần đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tạ. Tiểu Tạ sờ sờ mũi nói: “Tôi cóthể đi thử xem sao…”

Ngườikia lập tức nhào tới kéo nàng đi nhanh như gió. Tiểu Tạ chỉ cảm thấy bản thânđã đi ngược lại với lực hút của Trái Đất, hai chân rời khỏi mặt đất, bay là lànhư một con diều, bị người ta túm thẳng tới Khúc phủ, sau đó bị một đám phụ nữhô to gọi nhỏ đẩy vào một căn phòng.

Trongphòng vừa ẩm thấp vừa ngột ngạt, đại thiếu phu nhân Khúc gia đang nằm trêngiường, đã thở hắt ra rồi lại yếu ớt hít vào. Một đám nha hoàn bà mụ luốngcuống tay chân, khóc sướt mướt không thôi.

Tiểu Tạxắn tay áo lên, hét lớn một tiếng: “Tránh hết ra cho tôi!”

Mộttiếng hét này như khai thiên lập địa, như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọingười đều ngậm miệng, bị nữ đại phu trẻ tuổi, xinh đẹp, nhỏ bé này dọa ngẩnngười.

Tiểu Tạđi tới cạnh giường, một tay bắt mạch một tay vạch mí mắt Khúc thiếu phu nhân.Đã ngất, nhưng không quá nguy hiểm.

Nàngxốc cái chăn dư thừa trên người thai phụ ra, cởi y phục của cô ấy, bắt đầu xoabóp.

Trongphòng nhất thời vô cùng im lặng, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũngcó thể nghe được. Thủ pháp của nữ đại phu kia thuần thục, có bài bản hẳn hoi,vô cùng nghiêm túc. Sau khi mở cửa sổ, nhiệt độ trong phòng giảm xuống nhiều,thế nhưng trên mặt nữ đại phu rất nhanh đã toát ra một lớp mồ hôi.

Saukhoảng nửa nén hương, cuối cùng Khúc thiếu phu nhân cũng khẽ rên lên rồi tỉnhlại. Nhóm phụ nữ đồng loạt thở ra một hơi, vội cảm tạ Bồ Tát hiển linh.

Bồ TátTiểu Tạ lại không hề thả lỏng, cẩn thận rửa tay, kiểm tra phía dưới: “Đã mởmười phân rồi, phu nhân dùng sức đi!”

Khúcphu nhân chỉ có sức để khóc: “Ta không… không dùng sức được…” Hơi thở mỏng manhnhư sắt đứt đến nơi.

Chồngcô ấy ở bên ngoài rất phối hợp kêu lên một tiếng xé gan xé ruột: “Như Nguyệtà…”

TránTiểu Tạ toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nói: “Không dùng được cũng phải dùng! Nếukhông đứa bé sẽ chết ngạt trong bụng cô!”

Khúcphu nhân sợ đến mức sắc mặt biến từ trắng sang xanh, nghiến răng siết chặt nắmtay, trán nổi gân xanh, cố gắng dùng toàn bộ sức lực. Tiểu tạ nhìn cái đầu ướtsũng của đứa bé hạ xuống tay mình.

Nàngcẩn thận nâng, theo sức của sản phụ, đón đứa bé ra từng chút một, cuối cùng nhẹnhàng kéo một cái, đứa bé hoàn toàn nằm trong tay nàng.

Khôngđợi một bàn tay vỗ vào cái mông nhỏ của mình, đứa bé kia đã nhanh mồm nhanhmiệng òa lên khóc, tiếng khóc to rõ, tuyệt đối không kém mẹ của mình.

Khúcphu nhân cố giữ một hơi thở, hỏi: “Có phải con trai không? Có phải con traikhông?”

Vận khícủa cô ấy tốt.

“Chúcmừng phu nhân, là một thằng nhóc béo tròn!”

Khúcphu nhân yên lòng, ngã xuống giường ngất đi.

Tiểu Tạgiao đứa bé cho mấy người phụ nữ bên cạnh. Đợi đến khi hoàn toàn ổn thỏa, khôngcòn nguy hiểm gì khác, lúc này mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Đến khibọn họ thu dọn xong, trời đã tối đen, bụng cũng đã đói. Khúc gia coi nàng nhưkhách quý, bày một bàn cơm rượu chiêu đãi nàng.

Ông cụnhà họ Khúc cười tươi như hoa: “Cô nương ra tay cứu giúp, đã cứu thiếu phu nhânvà tôn thiếu gia nhà chúng ta, là đại ân nhân của nhà họ Khúc! Cô có yêu cầu gìxin cứ nói.”

Tiểu Tạđột nhiên nhớ ra, hình như trước khi từ quan, Khúc lão gia cai quản việc khoacử.

Trênđời không có quan liêu không hủ bại, cũng không biết quan liêu Ly quốc hủ bạitới mức độ nào.

Nàngnói: “Yêu cầu của tôi cũng không cao.”

Khúclão gia nghe vậy rất vui vẻ, đương nhiên ông ta cũng không có dự định đáp ứngbất cứ yêu cầu nào.

Tiểu Tạnói: “Tôi muốn vào y cục.”

Hiệusuất làm việc của Khúc lão gia cũng không vì về hưu mà giảm sút, mới ngày thứba Tiểu Tạ ăn uống thỏa sức ở nhà họ Khúc đã nhận được “thư thông báo trúngtuyển” của mình, phía trên còn viết ba chữ tên nàng vô cùng bắt mắt.

Tiểu Tạcủa chúng ta – Tiểu Tạ, cũng chính là Tạ Chiêu Hoa tiểu thư trước kia, khi cuốicùng cũng có thể quay về sử dụng cái tên mà bố mẹ mình đặt cho, nàng cảm thấynhư trong lúc vô thức đã sống đến mấy kiếp. Xuân đến xuân đi cứ ngỡ mờ mịt,chớp mắt một cái đã thấy vĩnh hằng. Trước kia chỉ là vài năm ngắn ngủi, đảo mắtmột cái đã như một đời. Cuộc sống mới rực rỡ ngày hôm nay giống như được đầuthai một lần nữa.

Nànglên xe rời khỏi thị trấn trong tiếng cảm ơn nhiệt tình của cả nhà họ Khúc.

Vừa đếnđầu thôn đã cảm thấy có gì đó khác thường, mọi người vốn nên bận rộn ngoàiruộng nay đang tất tả chạy qua chạy lại trên đường làng.

Tiểu Tạnhảy xuống xe, bắt lấy một đứa trẻ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“NhàLiên Thành cháy rồi!”

“Cáigì?” Tiểu Tạ hoảng hốt: “Người đâu?”

“Khôngthấy Liên Thành đâu. Mẹ hắn khi được cứu ra đã không còn thở nữa.”

Tiểu Tạlập tức chạy vào thôn. Khi chạy tới nhà Liên Thành, ngọn lửa đã gần như đượcdập tắt, căn nhà hai gian nay chỉ còn đống tro tàn. Trên cái chiếu trước mảnhđất trống, chính là mẹ Liên Thành, một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, không hềgiống phụ nữ nông thôn. Tiểu Tạ chưa chịu bỏ cuộc, tự mình tới kiểm tra. Ngườiphụ nữ dịu dàng lương thiện này thật sự đã chết. Niềm an ủi duy nhất là, có lẽkhi chết cô ấy không hít thở được nên dung nhan vẫn còn hoàn hảo.

Tiểu Tạngạc nhiên đến mức còn chưa phản ứng kịp với tin tức này. Nàng nhớ trước khi rakhỏi thôn nàng còn ăn cơm mà mẹ Liên Thành đưa tới, chớp mắt một cái đã âmdương cách trở.

“Có ainhìn thấy Liên Thành không?” Tiểu Tạ lo lắng hỏi.

“Từ khixảy ra chuyện này đã không thấy thằng bé đâu!” Các hương thân trả lời.

“Ngọnlửa này thật kỳ quái, thoáng một cái đã đốt rụi căn nhà. Mẹ Liên Thành cũng nhờcó Lưu đại ca liều chết xông vào đem ra, nếu thằng bé còn ở trong phòng, giờ sợrằng đã thành tro rồi.”

Mấythôn phụ và đám trẻ con bật khóc. Tâm trạng mọi người vô cùng nặng nề. Mẹ conLiên Thành là người từ bên ngoài tới, dừng chân ở thôn này đã bốn năm, quan hệvới mọi người luôn luôn hòa hợp. Đột nhiên tai họa từ trên trời giáng xuống,phá hỏng một gia đình đang yên ổn.

Tiểu Tạđi tới căn phòng đã hoàn toàn cháy rụi, cố gắng tìm kiếm một chút manh mốitrong đống bừa bộn. Không ai nhìn thấy ngọn lửa này bốc lên thế nào, chỉ hoàinghi lửa từ bếp lò rơi xuống đống củi.

Tiểu Tạnhặt một cây gỗ lên, đẩy những thứ trên mặt đất ra, phát hiện trên góc tườngcòn sót lại có một dấu chữ V bị lửa đốt ra rất rõ ràng.

Khôngcó chất dẫn cháy, một phòng bếp nho nhỏ sao có thể bốc cháy lớn như vậy?

Là aimuốn giết hai mẹ con Liên Thành?

Trưởngthôn đứng ra, đám người góp vào một chút tiền, khâm liệm cho mẹ Liên Thànhtrước. Vài người trong thôn ra ngoài tìm Liên Thành, cho đến khi mặt trời xuốngnúi vẫn không có một chút tin tức.

Ngàyấy, mãi đến tận khuya Tiểu tạ mới trở về nhà mình. Mẹ Liên Thành đã được liệmvào một chiếc quan tài đơn sơ, đặt trong một căn phòng trống của thôn. Vẫn chưatìm thấy đứa bé Liên Thành kia, sống chết chưa rõ, tuy đã báo quan, nhưng gầnđây, chỉ một đứa bé mất tích ai thèm quan tâm. Nha dịch cũng chỉ làm cho có lệ.

Tiểu Tạvừa mệt vừa đói, vào phòng, ngay cả đèn cũng không thắp, trực tiếp ngã lêngiường.

Trongbóng tối vang lên một tiếng ôi, một vật gì đó lăn ra.

Tiểu Tạnhảy dựng lên.

Dướiánh trăng mờ nhạt, một người áo đen mang theo một đứa bé đứng trong phòng.

“LiênThành?”

Ngườiáo đen đẩy đứa bé ra, gật đầu với Tiểu Tạ, bóng người nhoáng lên rồi biến mất.

Tiểu Tạcoi như không nhìn thấy, vội vàng thắp đèn, nâng đứa bé dậy.

Trênngười Liên Thành đầy tro bụi, tóc tai hỗn loạn, gương mặt nhem nhuốc bị nướcmắt rửa ra hai vệt song song. Thằng bé lạnh run, trong mắt tràn đầy sợ hãi vàcăm giận.

Tiểu Tạvươn tay kéo thằng bé đến cạnh bàn, nhìn kỹ: “Đệ chạy đi đâu vậy? Mọi ngườiđang vội vội vàng vàng mà vẫn không tìm được đệ! Đệ có bị thương không? Để tỷxem!”

LiênThành sụt sịt mũi, hai hàng nước mắt lại im lặng chảy xuống.

“Mẹ…Bọn chúng…”

“Xuỵt!”Tiểu Tạ che miệng thằng bé lại: “Mẹ đệ… Trưởng thôn và mọi người sẽ sắp xếp chomẹ đệ. Đệ không sao chứ?”

LiênThành dùng tay áo lau mặt, nói: “Đệ không sao! Mẹ giấu đệ dưới gầm giường. Ở đócó một lỗ chó chui, trước đây mẹ dùng cái hòm che lại. Đệ đẩy hòm chui ra.Nhưng mà mẹ đệ…”

Nướcmắt của đứa bé này như chuỗi trân châu đứt rời. Tiểu Tạ đau lòng vô cùng, ômthằng bé vào lòng.

“Đệđừng vội khóc. Nghe tỷ nói, tỷ không biết vì sao nhà đệ lại rước phải họa sátthân này, tỷ cũng không muốn biết. Hiện giờ bên ngoài rất hỗn loạn, bọn hại nhàđệ nhất định còn chưa đi xa. Đệ không thể ra ngoài, hiểu không?”

LiênThành hỏi: “Đệ phải làm gì bây giờ?

Làm gìbây giờ?

Hai mẹcon lai lịch thần bí ẩn cư nơi thôn quê, cuối cùng vẫn có một ngày kẻ thù tìmtới cửa, giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc, còn chất lửa đốt nhà, nhưng sơsót để lại một người. Thiếu niên lưng gánh nợ máu, chịu đựng gian khổ, quyếtchí tự cường, luyện được tuyệt thế võ công, phục gian trừ ác, cuối cùng nợ máutrả bằng máu, sau đó ôm mỹ nhân về nhà.

Tìnhtiết quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Tiểu Tạ vốn định tựgiễu một chút, thế nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn, tức giận và sợ hãi của thiếu niênnày, nhìn gương mặt non nớt và đôi vai yếu ớt của thằng bé, tất cả lời nói đềunghẹn trong cổ họng.

Vẫn cònlà một đứa trẻ, là một đứa trẻ còn chưa đầy mười hai tuổi. Lớp năm, lớp sáutiểu học, còn ở độ tuổi chơi trò chơi, xem TV mà thôi. Còn Liên Thành nay đãkhông còn người thân, hoàn cảnh đầy nguy hiểm.

Số phậnbấp bênh tôi luyện lên sự thành công của con người, nhưng quá trình rèn luyệnlại luôn khó khăn, đau khổ.

Tiểu Tạnói: “Tỷ định tới y cục châu phủ làm việc, đệ đi theo tỷ đi.”

Ánh mắtLiên Thành sáng lên.

Tiểu tạsờ sờ đầu thằng bé: “Ít nhất đệ đi theo tỷ sẽ an toàn. Những chuyện còn lại,chúng ta bàn sau đi.”

Thùluôn phải báo. Tiểu Tạ thở dài, cũng may nàng gặp được thằng bé.

Thằngbé được giấu trong nhà. Trải qua gia biến, Liên Thành vốn đã hiểu chuyện nàycàng thêm chín chắn. Về phần người áo đen đã xuất hiện khi thằng bé trốn trongnhà, cho tới bây giờ Liên Thành cũng không hỏi Tiểu Tạ lấy một tiếng. Tiểu Tạcũng giống như đã quên còn có một người như vậy, không hề nhắc tới.

Biểuhiện bề ngoài có vẻ đều hết sức bình thường. Những thôn dân tìm kiếm Liên Thànhkhông có kết quả đã trở về. Trưởnng thôn quyết định hạ táng mẹ Liên Thành.

Đêm đó,Tiểu Tạ lặng lẽ dẫn Liên Thành tới trước mộ phần. Bởi vì sợ thôn dân phát hiệnra, bọn họ không thắp hương, Liên Thành rơi nước mắt, khấu đầu chín cái trướcmộ mẹ.

“Mẹ,con sẽ đi cùng Tiểu Tạ tỷ tỷ. Mẹ yên tâm, con sẽ không làm cha mẹ thất vọng.”

Tiểu Tạcũng thấp giọng nói: “Đại thẩm, Tiểu Tạ sẽ chăm sóc Liên Thành thật tốt.”

Sángsớm ngày hôm sau, Tiểu Tạ vội vàng thuê một chiếc xe ngựa, trong tiếng chúcmừng của thôn nhân, hướng về phía thành Thanh Dương của châu phủ.

Vốn làmột hành trình tràn ngập vui vẻ và hy vọng, nay vì một biến cố đột ngột mà mangtheo chút nặng nề.

LiênThành không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ ngồi trong xe, Mực luôn ở bên cạnh thằngbé. Khi Tiểu Tạ ra ngoài nghỉ tạm rồi trở về, luôn nhìn thấy thằng bé lén launước mắt. Thiếu niên nhỏ tuổi rất sĩ diện, trước mặt người khác thích ra vẻkiên cường, khi ngủ mơ lại luôn trở mình nỉ non. Có lúc gọi cha mẹ, có lúc lạihô mau buông tay, có lúc lại khóc không ngừng.

Tiểu Tạvừa thương xót vừa bị thằng bé làm cho không cách nào ngủ được, sau đó dứtkhoát ôm thằng bé vào lòng, nhẹ giọng vỗ về. Chiêu này rất có tác dụng, LiênThành dần bình tĩnh lại, nặng nề ngủ. Chỉ là, ngày hôm sau, khi tỉnh lại, lúcnào cũng phải đỏ mặt một lúc lâu.

Tiểu Tạtrêu đùa muốn khuyên bảo thằng bé: “Tiểu Liên đáng yêu, nửa đêm khóc nhè.”

Kết quảlà sắc mặt Liên Thành biến thành cà tím, vừa túng quẫn vừa giận như muốn cắt cổtự sát đến nơi. Tiểu Tạ hoảng sợ, không dám trêu thằng bé nữa. Tâm tình thiếuniên là một cốc hóa chất, xử lý không cẩn thận rất dễ gây nổ, phải cẩn thận,phải cẩn thận.

Từ VănXương đến Thanh Dương mất năm ngày đường, dọc đường đều rất yên ổn. Lúc đầuLiên Thành còn vô cùng lo lắng sợ hãi, một chút gió thổi cỏ lay đã lập tức nhảydựng lên, thế nhưng nhìn Tiểu Tạ luôn có vẻ thản nhiên như lão tăng nhập định,thằng bé cũng thoáng yên lòng, tin tưởng vị tỷ tỷ này thật sự có thể bảo vệmình.

ThànhThanh Dương, thủ phủ của toàn bộ châu Nam Dương. Tiếc rằng vì kinh tế toàn khuphát triển kém nên nó không được phồn vinh như các châu phủ khác. Có điều, NamDương nhiều dân tộc thiểu số, kiến thúc thành Thanh Dương bao hàm nét văn hóađặc sắc đa dân tộc, tuy không hoa lệ tinh xảo nhưng cũng có phong cách đặc biệtriêng.

Tổ chứcquan lại Ly quốc cấp bậc rõ ràng. Ví dụ với y cục, có một cục trưởng, gọi làthái y giám, quản lý y cục toàn quốc, các châu phía dưới có y sử, là trưởng ycục từng châu. Dưới y sử là y chính, chia thành thượng hạ, thượng y chính quảnlý cán bộ cấp thành thị, hạ y chính là cán bộ nhỏ cấp huyện. Trong y cục, chứcquan của đại phu gọi là y hành, cũng phân ra rất nhiều cấp bậc, dùng màu sắc đểphân biệt, đỏ, vàng, trắng, xanh, lam, xám.

Đệ tửcủa Khúc lão gia, Trương y chính, chính là tổng phụ trách của chi cục này.Trương đại nhân khoảng bốn mươi tuổi, gầy gò, râu dài, đôi mắt nhỏ, có vẻ yếuớt.

Ông tathân thiết nói với Tiểu Tạ: “Khúc đại nhân đã nói cho ta biết. Tiểu Tạ ngươitài nghệ xuất chúng, ông ấy đứng ra bảo đảm, đề cử ngươi tới chỗ ta làm việc,còn muốn ta chiếu cố ngươi nhiều hơn.”

Thiênhạ đương nhiên không có sự quan tâm nào vô duyên vô cớ, lễ gặp mặt Tiểu Tạ vẫnphải đưa. Khúc gia phúc hậu, đã chủ động chuẩn bị giúp nàng, là một cây nhânsâm lâu năm.

Trươngđại nhân nói: “Quá khách khí! Quá khách khí!” Vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Ông tachỉ coi nàng là thân thích của ân sư đi cửa sau.

Tiểu Tạđược sắp xếp vào ở trong ký túc xá của y cục. Một cây nhân sâm có tác dụng rấtlớn, đổi được hai gian phòng. Vì vậy, cậu bạn nhỏ Liên Thành đã có phòng riêngcủa mình, Mực cũng có ổ chó riêng.

Hiệngiờ Liên Thành mang họ Tạ, làm đệ đệ của Tiểu Tạ. Cậu em họ Tạ hướng nội, thànhthật, chịu khó, cha mẹ đã mất, theo tỷ tỷ sống qua ngày. Tỷ tỷ làm tiểu y quanáo lam trong y cục, thằng bé làm học việc ngay trong phòng thuốc.

Tiểu Tạtự mình chỉ dạy thằng bé, bắt đầu từ nhận biết thảo dược. Liên Thành rất thôngminh, lại chăm chỉ, học rất nhanh. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là có chúthấp tấp.

Thằngbé Liên Thành đẩy dao bào trong tay: “Đệ đã cắt thảo dược cả nửa tháng rồi! Tỷmuốn đệ làm đến khi nào?”

Tiểu Tạvừa dũa móng tay vừa nói: “Học việc nào cũng bắt đầu từ bước này. Thảo dược màđệ cắt đệ đã nhận biết được cả chưa?”

LiênThành đắc ý nói: “Nhớ được gần hết rồi!”

“Gầnhết?” Tiểu Tạ cười: “Vậy đệ đã biết chúng sinh trưởng ở đâu, quy luật thế nào,tác dụng ra làm sao, cách thức bảo quản, phối hợp với những loại dược khác sẽcó dược hiệu thế nào chưa?”

LiênThành nghẹn lời.

Tiểu Tạcười nhạt, ném một quyển sách cho thằng bé.

“Đừngtưởng học những thứ này là đơn giản. Tất cả vấn đề, một khi đã đi sâu nghiêncứu đều rất huyền bí. Nếu đệ không muốn học cái này, tỷ không ép buộc đệ, nếuđã học thì phải nắm chắc cơ sở đã rồi lại nói tiếp.”

“Ai da!Giọng điệu thật hung dữ!”

Hai chịem nhà họ Tạ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn ra ngoài.

Ngoàicửa có một vị công tử trẻ tuổi, mặc một bộ y phục bằng lụa trắng muốt, còn mấytháng nữa mới tới mùa hè mà đã phe phẩy cây quạt. Bề ngoài vô cùng bình thường,vẻ mặt bình thản như một bát nước lã, thế nhưng đôi mắt lại đặc biệt có thần,giống như một chiếc bóng đèn một trăm oát.

Tiểu Tạchống tay lên trên: “Oh, No, sao lại là cậu!”

“Đã lâukhông gặp.” Công tử áo trắng cười khanh khách: “Mực đã ở đây rồi à, hình nhưlại béo lên thì phải.”

“Aivậy? Ai vậy?” Liên Thành hỏi.

Công tửáo trắng xoạch một cái khép cây quạt lại: “Xin để tại hạ tự giới thiệu. Tại hạxuất thân từ Ngô gia ở Giang Bắc, đứng hàng thứ mười ba.”

LiênThành tiếp tục hỏi: “Là ai?”

Tiểu Tạcười khúc khích.

Công tửáo trắng có vẻ mất kiên nhẫn: “Ta là Ngô Thập Tam!”

“Làai?” Liên Thành vẫn hỏi.

NgôThập Tam tức giận: “Ngươi nghễnh ngãng à?”

“Này!”Tiểu Tạ nhảy dựng lên bao che khuyết điểm: “Lớn tiếng với em trai tôi làm gì!Cậu định tính toán với trẻ con đấy à?”

NgôThập Tam kêu lên: “Được lắm, được lắm, được lắm! Ta rút lại lời vừa nãy đượcchưa?”

LiênThành hỏi: “Tỷ, bằng hữu của tỷ à?”

“Coinhư vậy đi.” Tiểu Tạ nói: “Ngô Thập Tam. Không biết cũng không sao, gọi cậu talà Thập Tam là được rồi.”

“Này!Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối đấy!” Ngô Thập Tam kháng nghị.

LiênThành tương đối hiểu chuyện: “Ngô đại ca.”

NgôThập Tam nở nụ cười: “Đứa bé này thật ngoan. Tiểu Tạ, từ lúc nào ngươi đã cóthêm một đệ đệ vậy?”

Tiểu Tạhỏi ngược lại: “Sao cậu lại đến đây?”

NgôThập Tam nói: “À. Ta nghe nói ngươi đã tới Thanh Dương.”

“Cậunghe nói ở đâu?”

“TễNguyệt lâu.”

“Hoalâu?”

“Nếukhông ngươi cho là ở đâu?”

Tiểu Tạchống tay lên trán lần thứ hai: “Tôi đã biết không nên trông chờ gì vào phẩmhạnh của cậu mà.”

NgôThập Tam cười nói: “Nếu cha ta cũng nghĩ như vậy thì tốt.”

Tiểu Tạhỏi: “Lần này cậu lại vì chuyện gì?”

“Éphôn!” Ngô Thập Tam thản nhiên ngồi xuống, vươn tay cầm thứ gì đó trên bàn lên.

Tiểu Tạđi tới cạy mở tay cậu ta: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chúc mừng cậu nhé!”

Ngô ThậpTam ai oán nói: “Sao ta có thể hy sinh bản thân để lấy một quả phụ chứ? Bà giàkia có gì tốt?”

Tiểu Tạnói như đã học thuộc lòng: “Trí tuệ của cô ấy không nhiều bằng tóc, tóc cô củaấy không nhiều bằng khuyết điểm, khuyết điểm của cô ấy không nhiều bằng tiềntài.”

“Hả?Sao ngươi biết?” Ngô Thập Tam hết sức ngạc nhiên.

Tiểu Tạnhún vai: “Tôi không biết. Nhưng hơn phân nửa sự việc chắc chắn là như vậy.”

NgôThập Tam khoanh tay, uất ức nói: “Tiểu Tạ, giọng điệu của ngươi đúng là vôlương tâm. Uổng công ta còn thật tình với ngươi như vậy.”

LiênThành cảnh giác hỏi: “Tỷ, người kia là tình nhân của tỷ à?”

Tiểu Tạcười: “Ha ha! Hậu cung của trẫm đâu chỉ ba nghìn, cậu ta không biết đứng hàngsố bao nhiêu đây?”

NgôThập Tam hoảng hốt: “Tiểu Tạ, nói lời này là sẽ mất đầu đấy!”

“Vậysao?” Tiểu Tạ chẳng thèm quan tâm, quay đầu nói với Liên Thành: “Làm sao bâygiờ? Để cậu ta nghe thấy ý đồ mưu phản của tỷ rồi.”

LiênThành giơ con dao cắt thảo dược lên: “Vậy đệ đành phải cố mà giết người diệtkhẩu rồi.”

“Đừng!Đừng!” Ngô Thập Tam kêu lên: “Ta tin thằng nhỏ này là đệ đệ của ngươi rồi!”

Tiểu Tạhài lòng.

“ThậpTam, đã lâu chúng ta không gặp, hôm nay ở lại chỗ tôi ăn cơm đi.”

NgôThập Tam xoa xoa bụng mình, lại nhìn con dao lạnh trong tay Liên Thành vẻ mặtkhông thân thiện, đắn đo một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

NgôThập Tam, thập tam thiếu gia của danh môn vọng tộc Ngô gia ở Giang Bắc Ly quốc.Hiển nhiên, mẹ cậu ta là một bà mẹ anh hùng, dưới Ngô Thập Tam còn có một đôiem trai song sinh. Khả năng sản xuất của mẹ Ngô rất cao, chất lượng lại có chútkhông bì kịp. Những đứa trẻ và cha mẹ nhà họ Ngô bề ngoài ai cũng đoan chínhxinh đẹp, chỉ có mình Ngô Thập Tam là bề ngoài rất có lỗi với nhân dân. Ngũquan bình thường, tính cách nóng nảy, ham ăn biếng làm, không được cha mẹ nhìnvừa mắt.

Tiểu Tạcũng không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong. Nàng quen biết Ngô ThậpTam trên giang hồ, tình cảnh khi đó có phần giống hài kịch: khi đó còn ở Tầnquốc, Thập Tam thiếu gia ngày xuân du thuyền, thuyền hoa, mỹ nhân, rượu trúcthơm ngát, trong lúc huênh hoang đắc ý, ăn phải tôm thủy tinh đông lạnh yêu cầukỹ thuật cao, bởi vì kỹ thuật không đến nơi đến chốn, một miếng điểm tâm nghẹntrong khí quản.

Mấy thứnhư võ công dùng để củng cố cơ thể thì được, còn cứu người trong trường hợp bấtngờ lại không có đất để phát huy tác dụng. Mắt thấy gương mặt của Thập Tam gianhăn nhó, trắng bệch, không có khí vào cũng chẳng có khí ra, các cô nương xinhđẹp đều sợ đến tái mặt, Đoạn Trường Phong, bạn tốt trên giang hồ của Ngô thiếugia cũng đầu đầy mồ hôi, vừa điểm huyệt vừa đấm lưng nhưng vẫn không có chúttác dụng nào.

Ngaykhi Đoạn Trường Phong khóc không ra nước mắt, có người bất ngờ hô lên rằng trênthuyền bên cạnh có đại phu. Tiểu Tạ cứ như vậy bị hắn dùng khinh công lướt nướcxách lên thuyền hoa, ném tới trước mặt Ngô Thập Tam sắp lên cơn co giật đếnnơi.

Đại phuTiểu Tạ không hổ là người đã gặp nhiều sóng gió, không thèm chớp mắt lấy mộtlần, sau khi hỏi rõ nguyên nhân lập tức vươn tới, ra tay nhanh như bay, mấy câychâm dài tức khắc cắm vào vài huyệt đạo mẫn cảm, lật người Ngô Thập Tam lại ấnmạnh vào ngực, chính nàng cũng há miệng cúi đầu về phía cặp môi thơm của Ngôthiếu gia.

Sau nàyĐoạn Trường Phong nghĩ lại chuyện đó vẫn còn cảm thấy toàn thân run rẩy. Các cônương xinh đẹp trên thuyền hoa thì không nói làm gì, vì sao một đại phu vừa mớibị bắt tới cũng nhào tới sàm sỡ nam nhân? Cậu ta vừa nhăn nhó vừa nghĩ thầm,Thập Tam à, bạn thân, ta xin lỗi vì không thể bảo vệ sự trong sạch của huynh,còn chưa lẩm bẩm xong, Ngô Thập Tam đã rùng mình, miệng phun ra miếng điểm tâmchết tiệt kia.

Tiểu Tạđại phu thu tay về, lau miệng, vô cùng bình tĩnh nói: “Mười lượng bạc.”

ĐoạnTrường Phong suýt chút nữa ngã ngửa xuống sông. Bên kia, Thập Tam thiếu giatỉnh táo lại, bò dậy, phát hiện mình không những không chết còn nhìn thấy trướcmặt xuất hiện một cô nương xinh đẹp, mở miệng theo bản năng: “Ân cứu mạng củacô nương không biết làm thế nào báo đáp?”

ĐoạnTrường Phong tức đến mức muốn phun máu mấy lần, cuối cùng phun ra một câu:“Người ta đã sờ huynh, hôn huynh, huynh dứt khoát lấy thân báo đáp đi.”

TiểuĐoạn đã đánh giá thấp độ dày da mặt của bạn thân mình, Ngô Thập Tam đơn giản làmượn cái cớ này, chính thức quấn lấy Tiểu Tạ. Mà da mặt Tiểu Tạ chỉ có dày hơnkhông có dày nhất, trong cơn buồn nôn mặc kệ Ngô Thập Tam gọi nàng là nương tử,trêu đùa với tính khí coi tiền như rác của cậu ta, bắt chẹt được năm mươi lượngvàng phí cứu người.