Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 1 - Chương 4: Ông anh hai cá biệt



Nếu đãtới lễ mừng năm mới, đương nhiên người một nhà phải đoàn tụ.

Ở đây,tôi muốn bổ sung một chút về nhân vật chưa lên sân khấu ở đoạn trước, anh haicủa Tạ Chiêu Hoa, Tạ Chiêu Anh.

Anhchàng đẹp trai nghìn người kêu gọi mới chịu lên sàn cũng không phải một kẻ sắcmặt tái nhợt, èo uột yếu ớt, chân nhũn thể hư, ánh mắt khinh người như tôitưởng tượng. Ngược lại, cậu hai nhà họ Tạ mặt mày sáng sủa, tinh thần sángláng, ánh mắt sắc bén, không chỉ như vậy, còn có võ công cao cường. Vì sao tôinhận xét như vậy, chuyện này phải xem lại tình huống bất bình thường lần đầutiên tôi gặp anh ta.

Đó làmột đêm trời tối đen như mực, mấy cơn gió vù vù thổi. Cơm tối hôm đó, tôi uốngmấy chén rượu hoa quế do chính Tạ Chiêu Kha ủ - cô nàng này đúng là không íttài lẻ, tới hiện đại cũng không lo không tìm được cơm ăn – sau khi đi ngủ chưalâu, tôi buồn tè nên tỉnh dậy.

VânHương ngủ rất say ở gian ngoài, tôi không đánh thức cô ấy, tự mình đứng dậy tớinhà xí – ngồi bô.

Đươngnhiên, Tạ Chiêu Anh không phải xuất hiện vào lúc này.

Sau khigiải quyết xong vấn đề cá nhân, tôi định rửa tay theo thói quen, lúc này mớiphát hiện trong phòng không có nước. Trình độ cuồng sạch sẽ của người học ykhông giống người bình thường, bây giờ tôi không rửa tay nhất định sẽ không ngủyên, vì vậy, tôi khoác một cái áo lên người, lặng lẽ ra ngoài tìm nước.

Ban đêmthời cổ không sáng sủa như thành phố, tôi sờ soạng đi về phía phòng bếp, tronggió lạnh bỗng nghe vù một tiếng, sau đó, một vật thể bất minh rơi xuống bụi hoatrong tiểu viện. Một giọng nam rên lên.

Suynghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là: hái hoa tặc!

Khi đótôi không hề cho rằng kẻ trộm tới để hái hoa của tôi. Tiểu thư Tạ Chiêu Khatiếng lành đồn xa, nổi danh một góc trời, người có não đều sẽ chọn cô ấy.

Tôichọn cách đứng im bất động, hít thở thật chậm, đợi tên hái hoa tặc kia chạy tớimột phương hướng chính xác. Đương nhiên, tôi cũng có thể chọn cách kêu to lên,nhưng nếu tên dâm tặc nổi tính điên cuồng giơ dao giết người, chẳng phải tôi sẽchết oan hay sao. Cho dù hắn không giết tôi, đợi đến khi gia đinh cầm đuốc chạytới, nhìn thấy tôi quần áo không chỉnh tề, tôi phải giải thích sự trong sạchcủa tôi thế nào?

Khi nãobộ đang cấp tốc hoạt động, tên hái hoa tặc đã từng bước đi về phía tôi.

Tôicàng nghe càng cảm thấy không hợp lý. Tên kia võ nghệ cao cường, đi hết nhà nàyđến nhà khác, cho dù không đi đi lại lại như gió không để lại chút tung tíchnhư Hương Suất thì động tác cũng phải nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như chim én chứ. Vìsao tên này bước đi trầm ổn, không chút sợ sệt như vậy?

Tronglúc tôi đang nghi hoặc, tên kia đã đi tới cửa ngách phòng tôi. Cửa không khóa,hắn đẩy một cái đã mở ra.

Tôikhông biết nên sợ hay nên vui. Thật sự tới hái hoa của tôi sao?

Lại cảmthấy không ổn, Vân Hương còn ngủ ở gian ngoài. Nếu hắn không nhìn rõ, hái nhầmthì làm sao bây giờ?

Vừanghĩ như vậy, tôi lập tức cẩn thận bê lên một chậu hoa nặng nhất tôi có thể bêđược ở chân tường, ngừng thở, rón rén theo sát tên kia.

Tên dâmtặc kia vào lầu các của tôi như vào chỗ không người, trực tiếp đi vào phòngngủ. Tôi thấy cơ hội không đợi ai, dùng sức lực toàn thân, giơ cao chậu hoatrong tay.

Chỉnghe thấy tiếng Vân Hương mơ màng vang lên: “Tiểu thư?”

Tôitrọng tâm không ổn định, nhào sang khoảng không bên cạnh, lăn lông lốc sang mộtbên, ngã đến mức sao vàng bay lượn, thất điên bát đảo, không biết đâu là trờiđâu là đất.

Gã đànông kia còn ngạc nhiên kêu “a” lên một tiếng, giống như vô cùng khó hiểu vềhành vi đánh lén của tôi.

VânHương đứng dậy thắp đèn, nhìn thấy gã kia cũng khẽ kêu “a” một tiếng.

Tôiđứng lên kéo Vân Hương về phía mình: “Đừng sợ, tôi không tin chính nghĩa khôngthể thắng, hôm nay sao có thể để hắn vớ bở? Ta nói cho ngươi biết, phía trên tacòn có rất nhiều người!”

Gã kialộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

VânHương ở phía sau kéo tay áo tôi: “Tiểu thư, tiểu thư, đó là… Nhị…”

Tôingắt lời cô ấy: “Đừng nói nhiều!”

VânHương nóng ruột, kéo mạnh tay áo tôi: “Không… Không phải! Tiểu thư, đó là…”

“Hômnay, cho dù hắn trốn ra được viện này của tôi cũng không trốn được khỏi Tạ phủdù trốn ra được Tạ phủ cũng không trốn được vương pháp và lưới trời lồng lộng!”

“Tiểuthư, không phải, đó là… Người đó là nhị… Nhị… Nhị… Nhị ~~~”

Tôi tứcgiận giậm chân: “Nhị cái gì cô nói đi!”

“Nhịthiếu gia!” Cuối cùng Vân Hương cũng phun ra được mấy từ kia.

“Sao?”Tôi quay đầu nhìn vị khách không mời này: “Nhị ca?”

TạChiêu Anh nở một nụ cười thân mật với tôi: “Tứ muội, muội không nhận ra nhị casao?”

Tôi đáplại anh ta bằng một nụ cười theo phản xạ, lại cảm thấy không đúng, nghiêm mặt.

“Nhịca, nửa đêm canh ba ca vào phòng muộilàm gì?”

TạChiêu Anh nói: “À. Từ phía Tây thành về nhà, trèo tường ở đây vào là gần nhất.”

“Ca cóthể đi cửa hông mà.”

“Cha hạlệnh, ban đêm không được mở cửa.”

Giapháp Tạ phủ nghiêm như vậy, xem ra không phải để phòng trộm mà để phòng anh ta.

Tôi lạihỏi: “Vậy ca vào phòng muội làm gì?”

“À, taquên mất. Trước đây khi muội chưa tốt hơn, buổi tối đều bị nhốt trên lầu. Khivề muộn, ta thường ở dưới lầu uống chén trà lạnh.”

Tôi đặtmông ngồi xuống, Vân Hương lập tức choàng thêm áo, bưng trà, rót nước cho TạChiêu Anh.

TạChiêu Anh hiếu kỳ chồm tới nhìn tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ anh ta. Người nhàhọ Tạ đều có vẻ ngoài quá đẹp mắt, Tạ lão nhị có đường nét rõ ràng, tuấn tú caoráo, da nhẵn mịn, tóc mai rậm. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia đang rẹt rẹtphóng điện, trên bộ quần áo gấm có mùi rượu, đúng là dáng vẻ ăn chơi trác táng.

Tạ lãonhị dường như không mảy may quan tâm em gái nhà mình đang mặc áo ngủ, hứng tríbừng bừng nói chuyện phiếm với tôi.

“TiểuHoa, nghe nói muội ngã một cái rồi tỉnh táo lại, chuyện này là thật à?”

Tôilườm anh ta một cái: “Nếu không phải sự thật, muội nói chuyện với ca một lúclâu như vậy là đang làm gì?”

Anh tahứng chịu cái nhìn khinh bỉ của tôi nhưng vẫn rất vui vẻ: “Như vậy rất tốt. Vậychuyện trước đây muội còn nhớ không?”

Tôithành thật lắc đầu.

Anh tacàng thích thú: “Vậy cũng rất tốt.”

Anhchàng này, điên điên khùng khùng, ăn nói lung tung, còn ngốc hơn cả Tạ ChiêuHoa lúc trước.

Tôikhông muốn dây dưa nhiều với anh ta, ngáp một cái vô cùng khoa trương, ra vẻtôi mệt rồi, anh biến nhanh chút đi.

TạChiêu Anh lại là một kẻ rất không thức thời, ngược lại còn xê mông tới gần, nóivới tôi: “Tiểu Hoa, giao ước trước đây giữa chúng ta còn tính không?”

“Giaoước?” Giao ước gì?

TạChiêu Anh hỏi tới: “Ngay cả chuyện này muội cũng không nhớ?”

Lònghiếu kỳ của tôi bị câu lên: “Rốt cuộc là giao ước gì?”

TạChiêu Anh không nói, ngược lại thở phào một hơi: “Muội đã quên rồi thì cho giaoước ấy qua đi. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, muội ngủ đi, ta cũng về đây.”

Tôi vộivàng gọi vài tiếng nhị ca, anh ta cũng không quay đầu lại mà chỉ trèo lên đầutường, tay chân nhanh nhẹn như Spider Man, chớp mắt đã biết mắt trong bóng đêmnồng đậm. Thật là, ở trong nhà mình cũng phải trèo tường để về phòng. Ông bônhà họ Tạ làm thế nào lại dạy được một thằng con trai ngoan ngoãn thế khôngbiết?

Giờ cơmchiều ngày hôm sau, tôi lại gặp Tạ Chiêu Anh.

Ngàyhôm nay Tạ Chiêu Anh khác với hôm qua một trời một vực. Anh ta dùng kim quancột tóc, mặc một bộ trường sam trắng muốt vân mây, thắt một chiếc thắt lưng gắnngọc xanh, phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong. Con ngựa hoang vừa mới thaygiáp làm tôi suýt nữa đã không nhận ra.

Tôichống tay vào thắt lưng, nhún gối chào anh ta, anh ta nâng tôi dậy, ra vẻ thânthiết nói một tràng dài. Tôi thật sự rơi da gà đầy đất. Vị hôn thê Bạch tiểuthư của anh ta ở bên cạnh chăm chú nhìn anh ta đầy tình tứ, nhưng anh ta coinhư không nhìn thấy.

Tạ phunhân nói với cậu con trai thứ hai rằng: “Lần này con trở về thì ở nhà một thờigian đi. Sắp năm mới rồi, trong nhà bận rộn, con cũng phải giúp đỡ một chút.”

Anh tađáp: “Nhi tử biết. Đã khiến mẫu thân lo lắng.”

Lúcnày, người hầu bưng lên một nồi thịt hầm cay. Đồ ăn này trước kia Đông Tề vốnkhông có, sau khi tới đây tôi mới chỉ đạo đầu bếp làm. Người nhà họ Tạ phần lớnđều có khẩu vị nhẹ, không phải không thích ăn cay, mà vì xưa nay Đông Tề khôngcó đồ ăn cay ngon miệng. Tôi đành làm một Dae Jang Geum của Đông Tề, tự mìnhxuống bếp làm mấy món cay Tứ Xuyên, thành ra lại được mọi người yêu thích. Từđó về sau, những món đó xuất hiện trên bàn tiệc gia đình rất nhiều lần.

TạChiêu Anh thấy tôi ăn ngon lành, ngạc nhiên nói: “Tứ muội, muội đổi khẩu vị từbao giờ vậy?”

Tạ phunhân nói: “Sau khi Tiểu Hoa khỏi bệnh, khẩu vị nặng hơn rất nhiều, Cũng khôngbiết Tiểu Hoa học được ở đâu tay nghề nấu ăn, mấy món “cung bạo kê đinh”, “ngưhương nhục ti”, và cả cái gì “hoàng muộn áp” trên bàn đều theo cách làm củaTiểu Hoa, mùi vị không tệ, con cũng nếm thử đi.”

TạChiêu Anh ngờ ngợ gắp một miếng thịt, cho vào miệng chậm rãi nhai: “Đúng là rấtngon. Tứ muội học từ ai vậy?”

Vẫn cớcũ: “Linh cảm bộc phát.”

“Linhcảm từ đâu?”

Tôihung dữ nói: “Có một con gà ban đêm xông vào sân của muội, uống nước trà củamuội, khi nó bị giết, muội phát hiện ra thịt nó vô cùng tươi ngon. Do đó muộimới đặc biệt chọn mấy con gà cho uống nước trà để làm đồ ăn, vậy mới làm rađược món ăn tuyệt thế, lưu danh thiên cổ: trà thủy kê.”

TạChiêu Anh bĩu môi, vùi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau đó,tôi thường xuyên đụng mặt Tạ Chiêu Anh trong Tạ gia. Anh ta dường như không cóviệc gì làm, đợi chết già ở trong nhà, hai vị bô lão nhà họ Tạ có vẻ cũng đãkhông còn chút hy vọng nào với anh ta, nên cũng không can thiệp nhiều.

Một lầnđi ngang qua hòn giả sơn trong hoa viên, tôi chợt nghe thấy giọng nói èo uộtcủa anh ta: “Liên Nhi, nàng biết không, nếu nàng là gió, ta chính là cát. Nàngvà ta, mãi mãi bên nhau…”

Lờithoại như quả bom Hy-đro kia nổ bùm một cái, hất bay tôi tới tận sao DiêmVương.

Đạikhái là tôi đã phát ra âm thanh gì đó, một tiểu nha hoàn cúi đầu chạy ra, nhanhnhư chớp đã không thấy đâu nữa. Tôi nhớ hình như cô ấy là nha hoàn của Tạ phunhân. Đươc lắm, Tạ Chiêu Anh, dám tới tận chỗ bà bô để ăn vụng.

Bênnày, Tạ Chiêu Anh sửa sang lại quần áo, bình tĩnh, ung dung đi ra từ sau hòngiả sơn, nhìn thấy tôi, ra vẻ Trái Đất tròn chúng ta lại gặp nhau: “Tứ muội,muội cũng tới hoa viên dạo chơi đấy à?”

“Đúngvậy.” Tôi cười khẩy: “Ánh trăng mê người thế này, lại là cái gì chọc người ta,trằn trọc khó ngủ?”

Ánh mặttrời mùa đông ấm áp soi sáng hai chúng tôi. Tạ Chiêu Anh cười đến mức rung độnglòng người.