Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp thầy giáo tại gia



Ngườihiện đại trở về cổ đại, thật ra không hề có một cuộc sống đậm chất thơ đang chờđón họ.

Đầutiên là trong sinh hoạt có rất nhiều chuyện không tiện. Ví dụ như, không cóđiện thoại, không có hố xí tự hoại, không có internet. Nhất là thứ cuối cùng,đối với một sinh viên mà nói, chuyện này đúng là đòi mạng.

Còn cómột việc khiến người ta sống không bằng chết, chính là sống mà phải chịu giàyvò, ví dụ như, ngồi tù.

Cuộcsống nơi khuê phòng thời xưa đối với một cô gái hiện đại mà nói, cũng tươngđương với ngồi trong trại giam. Tờ mờ sáng đã phải thức dậy, rửa mặt, chải đầu,thay quần áo xong phải tới chỗ cha mẹ thỉnh an, ăn điểm tâm xong lại trở vềphòng mình, không đọc sách thì cũng đánh đàn, thêu một đôi uyên ương. Nóichung, nếu không phát sinh chuyện gì bất khả kháng thì không thể ra khỏi cửa.

Mấyngày đầu, Tạ phu nhân và mấy người khác còn cảm thấy có chút mới mẻ với tôi, sẽđến thăm tôi, trò chuyện với tôi. Tôi cũng thuận tiện hiểu thêm về thế giớinày. Lâu ngày, Tạ phu nhân trở về từ đường tiếp tục chép kinh Phật, chị dâucũng bận rộn chuyện riêng.

Tôibuồn chán đến chết đi được, trong phòng cũng không có gì để tiêu khiển đành gọiVân Hương dẫn đường đi tìm chị ba, Chiêu Kha.

TạChiêu Kha ở tại Trích Nguyệt Các, rất có tính hình tượng. Cô ấy như một vầngtrăng sáng trên trời, không biết tương lai sẽ là ai hái được.

TríchNguyệt Các rộng lớn hơn Dưỡng Tâm Các của tôi một chút, cũng khí thế hơn. Tôicòn chưa bước vào đã nghe thấy một tiếng đàn sáo êm tai. Thì ra Tạ gia đặc biệtmời người tới dạy Tạ Chiêu Kha âm luật, ca múa.

Nhahoàn của Tạ Chiêu Kha, Bảo Bình, nhìn thấy tôi, lặng lẽ đi tới: “Tứ tiểu thư,tam tiểu thư còn phải luyện một lúc nữa mới được nghỉ.”

Tôihỏi: “Mỗi ngày tỷ ấy đều phải luyện à?”

BảoBình nói: “Tam tiểu thư không có lúc nào rảnh rỗi, phải học thi từ ca phú sửkinh, phải biết cầm kỳ thư họa, nữ công cũng không thể lơ là.”

Tôi sairồi, tôi vẫn cho rằng chỉ có phụ nữ đi làm thời hiện đại mới là khổ cực nhất,không chỉ phải kiếm tiền, sinh con mà ngay cả bóng đèn cũng phải tự mình thay,lại không biết rằng tài nữ thời cổ đại cũng không dễ làm, tất cả các kỹ năngđều phải học, hơn nữa còn dùng để lấy lòng một người đàn ông còn chưa biết mặtmũi thế nào.

TạChiêu Kha đang gảy đàn. Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy trắng, áo ngoài màu xanhnhạt, tóc đen vấn cao, lộ ra cần cổ trắng muốt thon dài, toàn thân thanh lệ,mềm mại như một nụ hoa sen.

Là chịem cùng một nhà, vì sao lại có sự cách biệt một trời một vực như thế? Nghe nóiTạ nhị phu nhân khi còn sống cũng vô cùng xinh đẹp, động lòng người mà.

Tôithấy cô ấy vô cùng chăm chú, không tiện đi quấy rầy, đành phải mang theo VânHương trở về.

Tôi hỏiVân Hương: “Đi đâu mới tìm được vài quyển sách để đọc?”

VânHương nhìn tôi như nhìn quái vật.

“Sao vậy?”

“Tiểuthư, người… người biết chữ từ khi nào vậy?”

Lúc nàytôi mới nhớ ra Tạ Chiêu Hoa điên điên khùng khùng cả chục năm, đương nhiênkhông thể biết chữ. Tôi đành phải bừa bãi mượn năng lực quỷ thần, nói: “Đạikhái là ông Trời thương hại, để tôi khôi phục thần trí, cũng bù lại những thiếusót cho tôi.”

VânHương thật dễ lừa, ngay lập tức đã tin, đưa tôi tới Tàng Thư Các của Tạ phủ.

Tạ giathuộc dòng dõi thư hương thế gia, có rất nhiều loại sách phong phú, phân loạisắp xếp chỉnh tề. Trên giá sách không có lấy một hạt bụi, còn xông hương chốngmọt.

Tôiđuổi Vân Hương ra ngoài, tự mình thong thả đi qua các dãy giá sách, rất nhanhđã tìm được quyển “Đại Tề giang sơn chí”, vô cùng hứng khởi ngồi luôn trên sàngỗ, mở sách ra đọc.

Hiện naythiên hạ chia làm bốn phần, Tề quốc ở phía Đông, vì vậy mới lấy danh xưng làĐông Tề. Đông Tề, phía Đông giáp Huyền Hải, phía Bắc giáp Liêu, phía Tây giápTần. Rất xa ở phía Tây còn có Ly quốc không giáp biên giới. Đây là một thế giớixa lạ trong không gian song song.

Bốnquốc gia nối liền với nhau bởi một dòng sông tên gọi Hồng Hà, Hồng Hà chảy vàođịa phận Đông Tề chính là sông Bích Lạc. Hai bên bờ Hồng Hà cảnh đẹp như tranhvẽ, tập trung vô số nơi du ngoạn, hưởng tuần trăng mật, an dưỡng. Trên sách sửĐông Tề, hàng nghìn năm qua đã xuất hiện cực kỳ nhiều thanh niên ưu tú, cácphát minh cống hiến cho khoa học kỹ thuật cũng ùn ùn như nước chảy. Đại khái làvì gần sông, nhân dân ăn nhiều cá nên trí thông minh phát triển.

Sự uyhiếp lớn nhất đối với Đông Tề là nước Liêu ở phía Bắc, đau đầu giống như ngườitriều Tống mỗi khi nhắc tới Liêu quốc, Tây Hạ vậy. Bọn họ là dân tộc du mục,mùa đông ngày ngày gặp tuyết tai, mùa xuân năm sau sẽ xuống phía Nam đánh cướp,ngay cả vợ con người ta cũng muốn giành, đúng là nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.Đông Tề hiện nay không thấy xuất hiện một Hán Vũ Đế, tôi đoán chừng trong triềucũng đang chủ chiến, chủ hòa, cãi nhau hỗn loạn.

Tôinghe Vân Hương nói, sức khỏe hoàng đế không tốt, thái tử đã chết. Cha tôi là tháiphó, là sư phó của thái tử, thái tử đã chết, giờ không biết ông ấy đang làm cáigì. Thật ra, nhìn toàn bộ Tạ gia, giống như một gia đình hết sức bình thườngtrong giới thượng lưu, có vẻ như không liên quanh nhiều lắm tới tranh đấu chốncung đình.

Còntôi, chỉ việc ở lại nơi yên bình này, an toàn tu thân dưỡng tính, đợi ngàythượng tiên đuổi tôi về với nguyên thần là được.

“Làai?” Phía sau có người hỏi.

Tôigiật mình, quay phắt đầu lại.

Mộtchàng trai đứng trong chỗ khuất, nho sam màu xanh nhạt rộng lớn nhẹ buôngxuống, ánh mặt trời bao quanh đường viền của một thân thể thon dài.

“Cô làai?” Anh ta lại hỏi.

Tôiđứng lên, nói: “Tôi là Tạ Chiêu Hoa.”

“Cô làtứ tiểu thư của Tạ gia?”

Tôi gậtđầu.

Anh tađi đến, chắp tay cúi chào tôi: “Tại hạ Tống Tử Kính, đã quấy rầy tiểu thư, mongtiểu thư thứ tội.”

A, cáitên này tôi đã nghe qua. Là gia sư mà trong phủ mời tới để dạy học cho “QuáchPhù” và hai cậu anh họ họ Mã. Vân Hương từng mơ màng nhắc đến với tôi.

Thắtlưng thầy giáo Tống thẳng lên, nhưng đầu vẫn cúi thấp, giống như trên mặt tôicó thứ gì đó không nên có.

Tôi tòmò vươn người tới trước nhìn anh ta.

Tống TửKính hơn hai mươi tuổi, da trắng nõn, đôi lông mày thon dài thanh tú, đôi mắtphượng hơi nhếch lên trên, mũi rất thẳng, môi đầy đặn, thật là một thư sinh nhãnhặn tuấn tú. Hơn nữa, bị tôi nhìn chằm chằm bất nhã như vậy cũng bình tĩnh,ung dung, đúng là quân tử một phương, nhân phẩm đầy mình.

Lúc nàytôi mới lùi về sau một bước, nói: “Tống tiên sinh dạy bọn nhỏ cực khổ rồi. Tiênsinh đã tan lớp rồi sao?”

Tống TửKính khom lưng: “Vâng. Tới tìm vài quyển sách.”

“Vậythật khéo, tôi cũng đến tìm sách để đọc nhưng không quen, tiên sinh có biếttiểu thuyết, bút ký để chỗ nào không?”

“Cáigì?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, nghe không hiểu.

Tôi vộivàng sửa lại: “Nếu không, truyền kỳ cố sự, quỷ thần truyện ký cũng được.”

Tống TửKính lại kinh ngạc nhìn tôi. Lúc này tôi mới nghĩ ra, con gái thời xưa nếukhông lén đọc “Mẫu Đơn Đình” thì nên thuộc lòng “Liệt Nữ Truyện”, đọc tạp văndị sự như tôi dường như cũng không tốt lắm.

Thếnhưng Tống Tử Kính chỉ nhìn tôi một lát, sau đó lại cúi đầu, vươn một tay ra:“Tứ tiểu thư, mời đi bên này.”

Thânhình anh ta thon dài, cử chỉ tao nhã, có hương trà nhàn nhạt trên người.

Anh tađưa tôi lên tầng trên. Trên tầng đơn giản, nhỏ nhắn, ánh sáng tràn ngập, xungquanh có những giá sách thấp. Tôi nhìn không chớp mắt, trên đây đúng là rấtnhiều tiểu thuyết truyền kỳ, ca từ hí khúc vân vân.

Tôi vuivẻ chọn vài quyển, ôm vào trong lòng, gật đầu cảm ơn anh ta.

Anh takhách sáo cười đáp lại tôi: “Tứ tiểu thư không cần khách khí.”

Tôibịch bịch chạy xuống lầu, bỗng nhiên đứng lại, ngẩng đầu hỏi anh ta: “Tiên sinhgiảng bài, tôi có thể đi nghe không?”

Tống TửKính sửng sốt một chút rồi nói: “Đương nhiên có thể.”

Tôinói: “Vậy ngày mai tôi tới.”

VânHương biết tôi gặp Tống Tử Kính, gương mặt lập tức ửng hồng.

Tôicười: “Tống tiên sinh này đúng là nhân vật ngọc thụ lâm phong. Nhưng tôi khônghiểu, vì sao anh ta không đi thi tuyển công danh mà lại đến đây dạy học cho trẻcon?”

VânHương là một nhân viên tình báo rất tốt, cô ấy nói cho tôi biết: “Tống tiênsinh vốn là một trong những đại tài tử của Đông Tề chúng ta, bao nhiêu người vìmuốn tiên sinh làm con rể mà đạp hỏng cửa nhà. Danh tiếng này nha, đã truyềntới phủ quốc cữu ở kinh thành, khiến cho tiểu thư Triệu gia động lòng. Nghe nóiTriệu tiểu thư kia vừa béo lại vừa xấu, vừa lười lại vừa ngốc, nhưng sống chếtvẫn phải gả cho Tống tiên sinh, Quốc cữu gia không thể làm gì khác, đành tớicửa cầu thân. Nhưng Tống tiên sinh là ai, tiên sinh mới không thèm nhìn đếnTriệu tiểu thư ấy, lập tức từ chối. Việc này không biết ai truyền ra ngoài, aiai cũng biết chuyện cười của Triệu tiểu thư. Quốc cữu gia ghi thù trong lòng,sau này Tống tiên sinh lên kinh đi thi, ông ta thu mua giám khảo, nhất địnhkhông cho Tống tiên sinh thi đỗ. Lúc đầu Tống tiên sinh còn không phục, liêntục thi bốn năm, nhưng lần nào cũng trượt. Đến năm thứ năm, tiên sinh thẳngthắn không vào trường thi, ở ngay bên ngoài tường thành viết văn. Lão gia nhàchúng ta đã ngưỡng mộ tài học của tiên sinh từ lâu, sau khi nghe nói đã chạytới tường thành, cứu tiên sinh ra từ trong tay quan binh, sắp xếp tiên sinh dạyhọc trong phủ.”

Cô ấynói một mạch, tôi vội vàng đưa trà cho cô ấy: “Vậy quốc cữu gia kia hãm hại vănnhân sĩ tử, hoàng đế không biết sao?”

VânHương nuốt một ngụm trà xuống, hạ giọng nói: “Thân thể hoàng đế không tốt,dưỡng bệnh trong thâm cung, quốc gia đại sự đều do Lý thừa tướng và quốc cữugia định đoạt. Những chuyện này đều do nô tỳ nghe lão gia và đại thiếu gia nóichuyện khi đến thư phòng giúp đỡ trong lễ mừng năm mới.”

Khôngngờ Tống Tử Kính nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn thế kia mà cũng thật cứng rắn.

Tôibỗng nói: “Nói vậy, Tống tiên sinh vẫn chưa lấy vợ?”

VânHương đỏ mặt nói: “Tiên sinh… Tiên sinh tuy không nhận cuộc hôn nhân kia, nhưnggiờ náo loạn như thế, còn… còn ai dám muốn tiên sinh làm… làm con rể nha? Aichẳng sợ quốc cữu gia.”

Tống TửKính đáng thương, chẳng trách tôi quấy rối như thế mà lông mày không thèmnhướng lên một cái, có lẽ đã sợ sinh vật phái nữ rồi.

Ngàyhôm sau, khi thỉnh an Tạ phu nhân, tôi nói muốn tới lớp nghe giảng một chút. Tạphu nhân ban đầu rất kinh ngạc khi biết tôi biết chữ, sau đó vui vẻ đến mứckhông để đâu cho hết.

Lớp họccủa Tạ gia được mở cho những bọn trẻ trong nhà và thân thích tới đọc sách,ngoại trừ tiểu thư “Quách Phù”, Tạ Linh Quyên, và hai anh em họ Mã bên ngoại,còn có mấy đứa trẻ sàn sàn tuổi nhau.

Bạn nhỏTạ Linh Quyên thấy tôi tới, đầu tiên rất ngạc nhiên, sau đó rất mất hứng, cuốicùng lại có chút sợ hãi. Đại khái là anh cả đã trách mắng con bé, cuối cùngcũng biết tôi là bề trên, không thể thô lỗ với tôi như trước đây. Đúng là trẻ nhỏdễ dạy.

Hôm nayTống Tử Kính mặc một bộ trường sam màu trắng, toát ra vẻ uyên bác, mộc mạcthanh nhã, không dính một hạt bụi. Tôi theo tập tục hành lễ với anh ta, anh tanhẹ gật đầu, đặc biệt ung dung. Tôi ngồi xuống cuối cùng, phía sau một đám đầunhỏ.

Hômnay, trước tiên là kiểm tra bài học hôm qua, bạn nhỏ Tạ Linh Quyên tuy nhânphẩm có vấn đề nhưng ngược lại học hành rất tốt, có vẻ anh cả gia giáo rấtnghiêm. Có mấy đứa trẻ lười biếng không làm bài, bây giờ không có bài để nộp.

Tống TửKính này, nếu dùng một từ đang lưu hành để miêu tả, chính là một nữ vương thụ.Nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng biện pháp phạt người lại vừa nghiêm khắc vừa ác độc.Chỉ thấy anh ta nhàn nhạt nói một câu: “Ngày mai nộp bù đi.”

Mấy đứatrẻ kia thở phào nhẹ nhõm. Sau đó thầy giáo Tống lại bổ sung thêm một câu: “Tấtcả các trò chép lại bài học hôm qua năm mươi lần, ngày mai nộp bài.”

Phíadưới tiếng kêu than vang trời, mấy đứa bé không nộp bài lập tức thành cái đíchcho mọi người chỉ trích.

Hiểuchưa bọn nhóc, cái này gọi là tội liên đới, một trong những nét văn hóa tiêubiểu của xã hội phong kiến tăm tối. Thầy Tống đây cũng vì muốn tốt cho các em,sớm biết về một mặt vô nhân tính của xã hội này thôi.

Tôi giơtay. Tống Tử Kính hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tôinói: “Tiên sinh, tôi có phải nộp bài không?”

Gươngmặt Tống Tử Kính cứng đờ, không được tự nhiên mà nói: “Tứ tiểu thư mới tới,không cần.”

Tôicười thầm.

Bắt đầugiảng bài, bài giảng là chuyện cổ “Trương Hoài nằm băng”. Trương Hoài này tôi khôngbiết, Vương Tường nằm trên băng câu cá chữa bệnh cho mẹ thì tôi đã nghe từ nhỏ,cũng không khác câu chuyện Tống Tử Kính kể là mấy.

Tống TửKính giảng bài ngoài dự tính của tôi, vô cùng sinh động, dùng câu từ dễ hiểu,thỉnh thoảng lại kể về xuất xứ của những câu thành ngữ, khiến bọn nhỏ nhớ kỹ.Tôi phải nói, anh ta là một người làm công tác giáo dục không tệ.

Kể câuchuyện xong, anh ta liền gọi mấy bạn nhỏ lên phát biểu cảm tưởng. Bọn nhỏ đềubiết câu chuyện đó dạy con cái phải biết hiếu thuận với cha mẹ, chỉ có mộtthằng bé có suy nghĩ khác lạ: “Trương Hoài này thật ngu ngốc.”

Lịch sửchính là dùng những suy nghĩ khác lạ này để thúc đẩy sự tiến bộ nha. Tôi kíchđộng nhìn qua, đó là một cậu bé mười một, mười hai tuổi mặc một bộ hoa phục đỏthẫm, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, mắt sáng như sao, môi đỏ như son,giống một con búp bê bằng sứ.

Trênmặt Tống Tử Kính có ý cười, hỏi: “Tiểu Lăng, trò nói xem vì sao?”

TiểuLăng phát âm lưu loát, nói: “Trương Hoài lấy thân mình muốn tan chảy băng, aingờ băng chưa tan chảy đã chết cóng, thứ có được không bù lại được thứ đã mất.Nếu con là Trương Hoài, con sẽ phá băng, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệmsức lực.”

Tôi vàTống Tử Kính không hẹn mà cùng nhau gật đầu. Thầy Tống lại hỏi: “Còn có cáinhìn nào khác không?”

Tôicũng không biết mình đã đắc tội Tạ Linh Quyên thế nào mà con nhỏ bỗng chỉ vàotôi, nói: “Tiểu cô cô có.”

Tống TửKính cũng biết thời biết thế, nói: “Tứ tiểu thư cũng nói vài câu đi.”

Tôichưa hề có thời gian chuẩn bị, câu chuyện dễ hiểu này cũng không nói được ýnghĩa cao thâm nào. Trong nháy mắt, tôi như trở về lớp học thời đại học, bịgiáo sư gọi lên đọc thuộc tất cả các huyệt đạo trên cơ thể người, trong đầu quạbay vòng vòng, ngay cả tứ chi gọi là gì cũng quên mất.

Tạ LinhQuyên có ý muốn tôi xấu mặt, bật cười ra tiếng.

Nhờ cónụ cười đó mà tôi tỉnh hồn lại, mỉm cười với con bé: “Cảm tưởng thì không có,những tri thức liên quan thì có một ít. Cá chép là một trong những loại cá nướcngọt phổ biến nhất, trong “Thần nông thảo bản kinh” đã gọi cá chép là “vua củaloài cá nước ngọt”. Từ góc độ y dược mà nói, cá chép có tình bình, vị ngọt, bổtỳ vị, lợi tiểu, tiêu phù thũng, thông sữa, an thai. Đặc biệt, đầu cá chép cóchứa nhiều mỡ phốt pho, mang lại lợi ích trong việc duy trì dinh dưỡng của nãobộ, tăng cường trí nhớ. Vì vậy nói, người thông minh thích ăn đầu cá, điều nàycũng không phải không có lý.”

Tống TửKính kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, giống như tôi là người ngoài hành tinh tớithăm Trái Đất. Mấy đứa trẻ đang ngồi đây cũng sợ ngây người, nhưng tôi tin đólà vì bọn chúng nghe không hiểu những gì tôi nói.

Tạ LinhQuyên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy muốn thông minh phải ăn đầu cá sao?”

Tôi gậtđầu: “Đây cũng là một biện pháp.”

Vẻ mặtcon bé phức tạp như có chuyện cần suy nghĩ, giống như khi Shin cậu bé bút chìbiết rằng muốn có giọng nữ phải ăn ớt xanh vậy.

Tôicười hỏi Tống Tử Kính: “Không biết tiên sinh có hài lòng với đáp án này không?”

Tống TửKính cũng không làm khó tôi, nói: “Tuy đáp không đúng câu hỏi nhưng đã giúp mọingười có thêm nhiều kiến thức.”

Tôi vuivẻ ngồi xuống.

Sau khitan học, tôi theo bọn họ ra khỏi lớp, Tống Tử Kính gọi tôi lại.

“Tứtiểu thư, tiểu thư nói “Thần nông thảo bản kinh”…”

Biếtanh ta sẽ hỏi nên tôi đã nghĩ sẵn lời giải thích, lừa bịp nói: “Tôi chỉ nhớsách thuốc có ghi vậy, cũng không nhớ rõ là quyển nào, tiện miệng mới nóithôi.”

Tống TửKính cười: “Thì ra là vậy. Chỉ là, thì ra tứ tiểu thư tinh thông y lý như vậy,tại hạ không biết tiểu thư học từ khi nào?”

Nụ cườicủa anh ta thật sự là vầng trắng ló sau đám mây, như ngọc tỏa sáng, khiến tráitim nhỏ của tôi đập loạn, không khỏi cười hì hì nói: “Học được trong mơ.”

Tống TửKính kinh ngạc.

Tôicười, lại nói: “Tống tiên sinh, tôi thấy thân thể tiên sinh dường như có chútkhông tốt, có vẻ như khí huyết hư, mệt mỏi. Tôi dạy cho tiên sinh một phươngpháp tăng huyết dưỡng vị, rất thích hợp cho những người tiêu hóa kém, gầy gònhư tiên sinh. Mề gà đun hai giờ, thêm hai lượng đảng sâm, đun nửa canh giờ,thêm một con cá chép khoảng một cân và gia vị, đun nhỏ lửa thêm nửa canh giờ,sau đó uống canh cá đó. Những điều hôm nay nói phải áp dụng ngay mới được gọilà biết tiếp thu. Tiên sinh dùng thử trước đi.”

Tống TửKính tiếp tục ngẩn người. Tôi cười, vẫy vẫy tay với anh ta, xoay người nhảychân sáo ra khỏi viện.

Cònchưa đi xa đã thấy một tiên nữ được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng lónglánh đi tới. Đó là chị gái Tạ Chiêu Kha coi thường Điêu Thuyền, vượt mặt TâyThi của tôi.

TạChiêu Kha nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, cô ấy tròn mắt nhìn tôi chằm chằm,đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu lại cũng vô cùng đẹp.

Tôigiải thích với cô ấy: “Muội ở trong viện buồn chán, mẫu thân bảo muội tới chỗTống tiên sinh nghe giảng.”

TạChiêu Kha à một tiếng: “Tống tiên sinh đi rồi sao?”

“Chưa,còn đang ở trong học đường thu dọn đồ đạc.”

Đangnói, Tống Tử Kính cũng đi ra, lễ phép chào một tiếng: “Tam tiểu thư.”

Ánh mắtTạ Chiêu Kha lập tức phát sáng, long lanh ướt át, nếu tôi là đàn ông, tôi sẽlập tức chết chìm trong sóng mắt đó. Chỉ thấy cô ấy e ấp xấu hổ, đuôi mắt khẽcười, má như phấn đào, môi anh đào hơi mím lại, hoàn toàn là dáng vẻ lộc xuânngượng ngùng nảy mầm.

“Tốngtiên sinh... Gần đây trời lạnh, ta may cho tiên sinh một chiếc áo khoác… Banđêm tiên sinh đọc sách nhớ choàng thêm.”

Ai ya,thì ra là như thế.

Tôibừng tỉnh đại ngộ, lập tức không làm bóng đèn nữa, tìm một cái cớ chuồn trước.

Trở vềDưỡng Tâm Các, Vân Hương vội vàng chào đón hỏi tôi: “Thế… Thế nào rồi ạ? Tiểuthư, hôm nay Tống tiên sinh làm gì?”

Tôithương hại xoa đầu Vân Hương: “Con gái ngoan, hiện nay tình thế nghiêm trọng,cạnh tranh gay cấn, mẹ sợ rằng con đã hy vọng vô ích rồi. Con ngoan ngoãn thuhồi tình cảm, tìm người khác đi, nhé. Nên nhớ, “Tề đại phi ngẫu”*.

*Tề đại phi ngẫu: ý nói địa vị thấp hơn, môn không đăng hộ không đối.

VânHương nửa hiểu nửa không: “Tiểu thư, có phải người lại ngốc rồi không? Tiểu thưđang nói Tống tiên sinh không tốt sao?”

Tôi lắcđầu bỏ đi.

TạChiêu Kha thích Tống Tử Kính, chuyện này không thể nghi ngờ. Vậy Tống Tử Kínhcó thích Tạ Chiêu Kha không?

Mặc kệanh ta có thích hay không, anh ta chưa có công danh, sẽ không có khả năng pháttriển với Tạ Chiêu Kha. Tạ Chiêu Kha và Tống Tử Kính tài mạo xứng đôi, Tạ giacũng không chê nghèo yêu tiền bạc, nhưng chưa chắc Tạ thái phó sẽ vì vậy mà đắctội với quốc cữu gia.

Nói tớiđây, tôi lại có cảm giác nguy cơ.

Vị đạitiên đó chỉ nói đến thời điểm thích hợp sẽ đưa tôi về, đây đúng là mấy lời vôdụng, như thế có nghĩa phải đợi đến bao giờ? Mười ngày, mười tháng, hay là mườinăm? Nếu đợi tới khi trở thành cụ già rồi mới cho tôi trở về, vậy chênh lệchthời gian giữa hai bên phải điều tiết thế nào? Nếu thật sự phải chờ lâu nhưvậy, tôi ở bên này bị Tạ gia sắp xếp cho một cuộc hôn nhân, trùm khăn voan tốngkhứ cho ai đó trước thì sao?

Dù tôikhông hy vọng được gả cho người trong lòng, Trương Tử Viêt, nhưng cũng khôngthể lấy một gã xa lạ nha.

Nghĩvậy, tôi bắt đầu để ý xung quanh, tìm cơ hội rời khỏi Tạ phủ. Cùng lắm thì xuấtgia làm ni cô, dù sao tôi đã làm ni cô tám kiếp, tương đối quen biết với Phậttổ, sẽ được chiếu cố nhiều hơn.

Cứ đắnđo suy nghĩ như thế, lễ mừng năm mới đã sắp đến.