Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 1 - Chương 13: Tiệc ngày xuân (2)



Tiếngkèn lanh lảnh vang vọng toàn bộ sân bóng, Tiêu Lịch vọt lên, cầm gậy đánh bóngtrong tay. Theo một đường vòng cung, quả bóng Pô-lô nho nhỏ bay lên, rơi vàogiữa sân.

TạChiêu Anh dẫn đầu chạy ào vào sân bóng, chỉ thấy bóng người màu đỏ thấp thoáng,bụi bay mù mịt, anh ta đã dẫn cầu tới cầu môn đội đối phương. Mấy người trongđội cũng cấp tốc giục ngựa đuổi theo.

Trênkhán đài bùng lên tiếng hò reo nhiệt tình, ngay cả những cô gái rụt rè nhấtcũng đã nhảy nhót hoan hô.

Mặc dùĐông Tề thượng văn, nhưng Pô-lô vẫn là môn thể thao được các quý tộc yêu thích,mỗi khi tới những ngày lễ trọng đại đều có rất nhiều cuộc đấu Pô-lô. Nhữngchàng trai trẻ tuổi đổ mồ hôi, sôi nước mắt bôn ba trên sân bóng, các cô nươngxuân tâm nhộn nhạo, ở bên cạnh hò hét cổ vũ, vẫy khăn tay, hormone bùng nổ, đâylà một màn mà cổ kim nội ngoại các quan lại thời phong kiến nhìn đã quen.

Tôi làmột trong số ít người còn yên lặng đứng cạnh sân.

Cuộcđấu trên sân bóng vô cùng kịch liệt. Trong cát vàng cuồn cuộn, tiếng hò héthưng phấn và tiếng vó ngựa dồn dập vang trời, người ngựa xông lên, truy đuổi,tiếng bóng và gậy đập vào nhau phát ra những âm thanh thanh thúy.

Mặc dùđang hoa cả mắt, tôi vẫn chăm chú nhìn theo bóng của Tạ Chiêu Anh. Hiện giờnhìn anh ta có vẻ vẫn cầm cự được, nhưng đội đỏ mà anh ta dẫn đầu rõ ràng đangrơi vào tình thế không thuận lợi. Tiêu Lịch dẫn theo đội vàng đã tới gần cầumôn của đội đỏ, hai đội người ngựa xông vào nhau như hai dòng nước xiết, dângtrào từng đợt sóng.

Thânảnh Tạ Chiêu Anh lúc ẩn lúc hiện trong đám người, tôi không nhịn được mà nắmlấy lan can, vươn người ra ngoài nhìn ngó xung quanh. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấymột người mặc áo đỏ bị ngã ngựa, tôi sợ đến mức hít vào một ngụm khí lạnh. Mộtlát sau nhìn rõ đó là người khác, trái tim mới tạm thời quay về chỗ cũ.

“Đangnhìn ai vậy?” Không biết Tạ Chiêu Kha đi tới bên cạnh tôi từ lúc nào.

“Nhìnnhị ca chứ ai!”

TạChiêu Kha vẫn dùng vẻ mặt thần tiên bí hiểm như trước, nhàn nhạt nói: “Nóichung đều sẽ thua thôi.”

Tronglòng tôi đã ấm ách khó chịu nhiều ngày, cuối cùng giờ không nhịn được nữa: “Cólẽ vậy. Nhưng muội cho rằng, có rất ít người có thể hưởng thụ cả đời thắng lợivà vinh quang mà người khác dâng tặng.”

Nụ cườicủa Tạ Chiêu Kha cứng đờ: “Đến giờ ta mới biết cái miệng của muội lại lanh lợinhư thế.”

Tôicũng cười nhạt: “Muội còn rất nhiều điều mà mọi người không biết.”

Đôi mắtlạnh lùng của Tạ Chiêu Kha nhìn chằm chằm vào tôi: “Sau khi khỏi bệnh, muộithật sự đã thay đổi quá nhiều.”

Tôicười rạng rỡ: “Tỷ, từ một kẻ ngốc trở lại thành một người bình thường, chỉriêng sự thay đổi này đã là một biến hóa long trời lở đất rồi.”

TạChiêu Kha cười cười: “Muội còn biến từ một đứa trẻ thành một thiếu nữ nữa.”

Tôicười, thẳng thắn nói rõ với cô ấy: “Tỷ, nếu tỷ lo lắng muội có tâm tư gì vớiTống tiên sinh, vậy không cần thiết đâu. Đối với muội mà nói, Tống tiên sinhchỉ là môt người thầy tốt, một người bạn hiền thôi.”

TạChiêu Kha hoài nghi nhìn tôi.

Tôinhún vai: “Có câu nói rằng: người phụ nữ ngu xuẩn đối phó với phụ nữ, người phụnữ thông minh đối phó với đàn ông.”

Gươngmặt Tạ Chiêu Kha rốt cuộc cũng đỏ lên.

Tôi nóimột câu cuối cùng: “Không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng, ngoanngoãn, phục tùng, có lẽ tỷ có thể thay đổi một phương pháp khác.”

Ánh mắtsắc bén của Tạ Chiêu Kha dừng lại trên mặt tôi một lúc lâu, sau đó mới có vẻyên tâm hơn một chút. Cô ấy tao nhã quay đầu nhìn về phía sân bóng.

Khánphòng đột nhiên bùng lên một trận hoan hô, tôi vội vàng hướng ánh mắt tìm kiếm.Vừa rồi, khi đang nói chuyện, quả bóng đã bị người ta đánh từ trong đám hỗnloạn ra. Tạ Chiêu Anh ghìm ngựa lại trước tiên, rời khỏi đám đông, giơ gậy đậpmột cái, quả bóng bay thẳng về phía cầu môn của đối phương.

Tiếngvó ngựa rền vang như sấm, mặt đất rung chuyển.

Một cầuthủ đội vàng vọt tới trước ngăn bóng lại. Tạ Chiêu Anh thân thủ mạnh mẽ, tiếnsát theo. Tôi chỉ nhìn thấy bụi bay mù mịt dưới móng ngựa, đột nhiên, một quảbóng nhỏ màu đen từ dưới móng ngựa bay ra, chiếu thẳng vào cầu môn.

Trênkhán đài bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, cùng tiếng chiêng lanhlảnh. Lúc này tôi mới hồi phục tinh thần, Tạ Chiêu Anh vừa mới ghi một bàn.

Trongsân, Tạ Chiêu Anh điều khiển ngựa xoay quanh, ánh mắt lập tức tìm thấy tôi. Khóemôi anh ta cong lên thành một nụ cười, vẫy vẫy tay với tôi. Các cô nương trênkhán đài đều phát ra tiếng cảm thán say mê.

“Nhị carất yêu thương muội.” Tạ Chiêu Kha sâu kín mở miệng: “Tính cách của nhị ca cùngta và đại ca không hợp, ở nhà luôn là một người đặc biệt nhất, khi còn bé cònkhông sao, đến khi trưởng thành liền có chút bất hòa. Không ngờ hai người lạihợp như thế.”

Tôikhông nói gì.

Vẻ mặtTạ Chiêu Anh tự nhiên ngồi trên ngựa, nắm chặt dây cương. Bọn họ đều đã đổ mồhôi đầy người, quần áo ướt nhẹp dán chặt trên lưng. Ánh mắt tôi nhìn thẳng vàothắt lưng anh ta, cảm thấy có chút may mắn vì nơi đó không bị ướt đến.

Gươngmặt Tiêu Lịch chợt thoáng qua một tia thất vọng, sắp xếp lại đội hình, tiếncông lần thứ hai. Lần này đổi thành Hàn vương tôn dẫn đầu, Tạ Chiêu Anh ở phíasau phòng thủ. Tôi thoáng yên tâm, như vậy Tạ Chiêu Anh sẽ thoải mái hơn nhiều.

Gã tiểuvương gia hồ ly kia nhìn có vẻ là một kẻ gối thêu hoa (chỉnhững người chỉ có mẽ bề ngoài mà không có tài năng, học thức), khôngngờ khi chơi bóng cũng có chút mạnh mẽ, khí thế. Ngựa anh ta cười không giậmchân lung tung, quay về phương hướng rất chính xác, anh ta cũng thừa dịp hỗnloạn đánh quả bóng kia ra khỏi đám người tầng tầng lớp lớp, đội viên khác lậptức xông lên tiếp ứng, bóng bay thẳng về phía cầu môn.

Tôi reohò: “Nhị ca, đánh cho bọn họ về…” Chữ “vườn” bị Tạ Chiêu Kha chặn lại trongmiệng.

Lúc nàytôi mới nhìn thấy Triệu hoàng hậu đang cười tủm tỉm nhìn về phía chúng tôi. Vẻmặt Tạ phu nhân giống như “có con gái thế này không có còn hơn”. Tất cả các bácgái trung niên đều đang ngồi dưới mái che nắng, chỉ có những cô nàng trẻ tuổinhư chúng tôi mới đứng bên mép khán đài, dưới ánh mặt trời gáy gắt, vừa nhảynhót, vừa reo hò. Thật là, bà ấy cũng không phải lần đầu tiên biết cái thói xấunày của tôi.

Chợtnghe một cô gái kêu to: “Nhị điện hạ cướp được bóng rồi!”

Dáng vẻnhã nhặn của Tiêu Lịch đã hoàn toàn biến mất, đội của anh ta chia ra kèm chặtđội Tạ Chiêu Anh, để anh ta có đủ thời gian dẫn bóng phá vỡ phòng thủ, cuốicùng cũng vào một bàn.

Trêngương mặt Tạ Chiêu Anh vẫn mỉm cười, Úc Chính Huân ở bên cạnh nói gì đó với anhta, anh ta gật đầu.

Tiếpđó, trận đấu phát triển theo chiều hướng gay cấn. Tiêu Lịch dẫn theo đội vàngcấp tốc ngăn cản và vượt qua, liên tiếp ghi ba bàn, lật lại tỉ số. Tạ Chiêu Anhlùi về phòng thủ tuyến sau, Úc Chính Huân đi đầu, dùng tốc độ sét đánh khôngkịp bưng tai giành lại hai bàn. Mà Tiêu Lịch dường như nhất quyết so cao thấpvới Tạ Chiêu Anh, mang theo bóng ép tới, giằng co với Tạ Chiêu Anh.

Triệuhoàng hậu đã đứng lên, kích động nhìn về phía trước. Dưới ánh mắt trời khôngtính là quá nóng của tháng Tư, mồ hôi của Tạ Chiêu Anh và Tiêu Lịch đều rơixuống sân bóng như mưa.Tình hình dường như rất căng thẳng. Thành viên hai độicũng phát hiện bầu không khí kỳ lạ, vây quanh nhưng không nhúng tay. Chỉ thấyhai con ngựa của Tạ Chiêu Anh và Tiêu Lịch quấn vào nhau, một người đánh trúngbóng, một người dùng gậy ngăn lại. Hai con tuấn mã ngang sức ngang tai thở phìphò, nôn nóng hí vang.

Thể lựccủa Tạ Chiêu Anh có vẻ đã không chống đỡ được nữa. Dựa theo ước đoán của tôi,hai mươi phút trước đã là cực hạn của anh ta rồi, anh ta có thể kiên trì đượcđến lúc này đã là một khảo nghiệm cho trái tim yếu đuối của tôi.

TiêuLịch đột nhiên bọc đánh từ bên cạnh, Tạ Chiêu Anh phản ứng nhạy bén lập tứcngăn lại. Thân thể anh ta lung lay trên ngựa, trong chớp mắt đã ngồi thẳng trởlại.

Tráitim tôi vọt thẳng lên cổ họng.

Phíasân đấu tách ra một khe hở, tôi nhìn thấy gương mặt có chút tái nhợt của anh tavà một ánh mắt.

Tôi lậptức quay sang Tạ Chiêu Kha, giọng nói suy yếu: “Tam tỷ… Đầu muội choáng vángquá…”

Nóixong, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.

“TiểuHoa!” Tạ Chiêu Kha bị dọa đến mức hoảng hốt kêu to.

Nhữngngười trên khán đài bị kinh động, ồn ào chạy tới vây quanh.

“Saovậy? Làm sao vậy?”

“Hìnhnhư bị cảm nắng rồi.”

“Maubấm huyện Nhân Trung.”

Mẹ nó.Tôi sợ đau. Tôi lập tức rên lên hai tiếng tỏ vẻ tôi còn chưa hoàn toàn hôn mê.

Tháigiám và cung nữ ba chân bốn cẳng nâng tôi lên. Bị cảm nắng trong ánh mặt trờitháng Tư cũng chẳng phải chuyện gì đẹp mặt, nhưng hiện giờ tôi là thiên kimtiểu thư quý tộc, thân phận cho phép tôi yếu đuối một chút.

“TiểuHoa…” Giọng nói chờ mong đã lâu cuối cùng cũng vang lên.

Trongtiếng hô ngạc nhiên của mọi người, Tạ Chiêu Anh giục ngựa chạy đến, sau đó giậtlấy tôi từ trong tay một cung nữ, hô trời hô đất: “Tiểu Hoa, muội làm sao vậy!Lại phát bệnh hay sao? Ca ca tới rồi, muội mau tỉnh lại đi!”

Ngườinày sức lực không biết kiềm chế, nắm tôi phát đau, không choáng cũng bị túm chođau đến hôn mê. Tôi đành phải dùng hơi thở yếu ớt còn sót lại nói: “Muội… Ca…”Sau đó, hai mắt tôi trợn ngược, tỏ vẻ tôi đã hoàn toàn ngất đi.

TạChiêu Anh dùng một tay ôm tôi lên ngựa: “Ta đưa Tiểu Hoa tới chỗ đại phu.”

Triệuhoàng hậu lo lắng nói: “Không có việc gì chưa? Còn trẻ mà đã bệnh gì?”

Tạ phunhân cũng rất bực bội: “Đúng vậy, bệnh gì chứ?”

Tôidùng sức lực toàn thân để nghẹn cười, kết quả lại dọa tới Tạ Chiêu Kha. Cô ấysợ hãi hô lên: “A! Muội ấy đang động kinh!”

Lời vừanói ra, những người vây xem vù một tiếp lập tức lùi lại. Tạ Chiêu Anh mượn cơhội mang theo tôi đột phá vòng vây.

Vừa rờikhỏi đám người, tôi lập tức mở mắt.

“Vếtthương của ca…”

Bỗngnhiên, một người mặc trang phục thái giám cưỡi ngựa lại đây, hạ giọng nói: “Tôntiên sinh phân phó tại hạ tiếp ứng công tử, mời đi theo tại hạ.”

TạChiêu Anh không nói một lời. Sân bóng Pô-lô vốn ở bên ngoài hoàng cung, ngườikia đưa chúng tôi tới một căn nhà dân hẻo lánh, bên trong ùa ra mấy người đànông, vừa thấy Tạ Chiêu Anh, lập tức vui vẻ nói: “Công tử tới rồi!”

TạChiêu Anh xoay người xuống ngựa, chân mềm nhũn, thân thể nặng nề khuỵu xuống.Tôi vội vàng ôm lấy anh ta quỳ trên mặt đất, vươn tay sờ đến thắt lưng anh ta,nhận ra nơi đó đã ướt đẫm.

Tôi chỉcảm thấy trái tim như bị vật gì đó đâm mạnh một cái, nước mắt trào ra, ôm chặtanh ta: “Nhị ca! Nhị ca!”

“Tứtiểu thư đừng hoảng sợ.” Một văn sĩ trung niên nói: “Hiện giờ trị thương chocông tử mới là chuyện khẩn cấp.”

Tôithoáng bình tĩnh lại một chút. Những người khác vội vàng tiến lên đưa Tạ ChiêuAnh vào nhà. Trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ, Tạ Chiêu Anh được nhẹ nhàng đặtxuống giường, văn sĩ trung niên kia lập tức bắt mạch cho anh ta.

Tôi vộivàng la lên: “Vết thương trên lưng nhị ca rách ra rồi, phải cẩm máu cho nhị catrước!”

Mộtngười đàn ông cao lớn, cường tráng nói với tôi: “Tứ tiểu thư yên tâm, chúng tasẽ chăm sóc tốt cho công tử. Ngài tới sát vách chờ một lát đi.”

Tôi tứcgiận: “Tôi cũng biết y thuật!”

“Ở đâyđã có Tôn tiên sinh, xin ngài yên tâm.”

“Đây làca ca của ta!”

Ông chúhọ Tôn lên tiếng: “Vậy làm phiền tứ tiểu thư giúp một tay.”

Tôi launước mắt trên mặt, trừng mắt nhìn gã cao lớn kia. Thế nhưng tới khi ông chú cởiy phục của Tạ Chiêu Anh ra, tôi vừa nhìn, đôi mắt lại không thấy rõ nữa.

Vếtthương vừa đóng vảy đã nứt ra hoàn toàn, máu thịt mơ hồ, nửa người nhuộm đỏ.Tôi thật sự không hiểu bị thương nặng như vậy, anh ta làm thế nào cầm cự được.

Tôntiên sinh nói: “Độc không phát, chỉ là vết thương nứt ra thôi. Thật may mắn.”

Quảthật may mắn. Tôi thả lỏng, đặt mông ngồi xuống ghế.

Tôntiên sinh nhiều kinh nghiệm, nhanh nhẹn xử lý vết thương cho Tạ Chiêu Anh, bôimột loại thuốc màu xanh lục không mùi, sau đó băng bó lại cẩn thận. Tôi ngồikhông bên cạnh mở to mắt nhìn.

Tôntiên sinh nói với tôi: “Còn phải làm phiền tứ tiểu thư để ý đến công tử, vếtthương này của công tử chưa chờ đủ mười ngày là không thể tiếp tục lộn xộnnữa.”

Tôichâm chọc: “Ai rỗi hơi thích tự hành hạ chính mình chứ? Chỉ là bên trên khôngbuông tha cho nhị ca thôi.”

Tôntiên sinh cười: “Tiểu thư yên tâm, trải qua chuyện này, bọn họ sẽ không tiếptục hành động nhanh như vậy đâu.”

Tôi nửatin nửa ngờ, lại hỏi: “Nhị ca ở lại đây dưỡng thương hay quay về Tạ gia?”

Tôntiên sinh nói: “Đương nhiên phải về Tạ gia. Chúng ta đã chuẩn bị xe, chờ côngtử tỉnh lại để Khiết Luân đưa hai vị trở về.”

Gã caolớn kia chắp tay với tôi.

Tôinhìn quanh gian nhà. Ở đây sạch sẽ ngăn nắp, gia cụ nửa mới nửa cũ, những vậtdụng hàng ngày không thiếu thứ gì, ai bước vào cũng đều cho rằng đây chỉ là mộthộ gia đình bình thường.

Tiếpứng chúng tôi có tất cả năm người, tiểu thái giám đã đi, ngoại trừ Tôn tiênsinh và gã cao lớn Khiết Luân kia, còn có một thiếu niên mặt mày tuấn tú, mộtngười đàn ông đứng tuổi dáng người cao lớn, có vẻ phong sương và một thanh niênmặc đồ đen dáng người gầy gò, ánh mắt sắc bén.

Hiệngiờ, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đang hướng về phía tôi, tôi sợ hãi mỉm cười,gật đầu với bọn họ.

Tôntiên sinh giới thiệu từng người cho tôi: “Đây là Nguyễn Tinh, vị này là tướngquân Lý Tùng Linh, vị này là Đường Tầm thiếu hiệp.”

Tướngquân, thiếu hiệp, vừa có triều đình cao, lại có giang hồ xa? Tôi cung kính cúichào bọn họ. Cậu em Nguyễn Tinh và Lý tướng quân đều cúi người đáp lễ, chỉ cóĐường Tầm thiếu hiệp là vẫn đứng thờ ơ.

Tôi tỉmỉ quan sát anh ta. Thành thật mà nói, tôi luôn cảm thấy trang phục này của anhta nhìn rất quen mắt, nghĩ ngược nghĩ xuôi, đột nhiên nhận ra. Không phải giốngcủa bạn học Lưu Diệp trong “một chiếc bánh bao phát sinh thảm án” đấy sao? Tôikhông khỏi phì cười một tiếng.

“Thấyta như thế này muội sung sướng lắm sao?” Tạ Chiêu Anh yếu ớt hừ một tiếng.

Tôimừng rỡ: “Nhị ca tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?”

TạChiêu Anh mở mắt ra: “Không phải chỉ chảy một ít máu thôi sao.”

Tôntiên sinh tiến lại đây: “Công tử, ngài tỉnh là tốt rồi.”

TạChiêu Anh nhìn thấy ông ấy thì rất vui vẻ: “Tôn tiên sinh, mọi người đều tớirồi.”

“Chúngta đã tới từ lâu. Cổng thành bị tra xét rất nghiêm, chúng ta chia ra đi vào,coi như thuận lợi.” Tôn tiên sinh có vẻ vô cùng cung kính với Tạ Chiêu Anh.

NguyễnTinh từ bên ngoài trở về, nói: “Không có người, hiện giờ có thể di chuyển rồi.”

KhiếtLuân và Lý tướng quân dìu Tạ Chiêu Anh ra ngoài, vị Đường đồng chí giống LưuDiệp kia đã không thấy tăm hơi đâu, có lẽ ra ngoài trông chừng. Còn Tôn tiênsinh thì ngăn tôi lại.

Ông chúnày chắc chắn có vài phần bụng dạ đen tối, cười rộ lên rất giống bí thư khoacủa tôi trước kia, mỗi lần phát biểu cuối kỳ đều cười đến mức khiến người tasởn tóc gáy: “Các bạn sinh viên! Phải biết quý trọng cơ hội lần này. Cuộc thicuối kỳ lần này nhà trường thắt chặt kỷ luật, trọng điểm bắt những sinh viêngian lận thi cử, một khi sa lưới lập tức đuổi học. Các bạn sinh viên phải biếtquý trọng nhé!” Sau đó, tôi đều rất bực bội, đuổi học là cơ hội rất đáng quýtrọng sao?

Tôntiên sinh nói với tôi: “Trở về còn phiền tứ tiểu thư chăm sóc nhiều hơn. Cònnữa, chuyện hôm nay, nếu ta đoán không sai, đêm nay sẽ có người trong cung tớithăm ngài. Đến lúc đó tiểu thư phải chuẩn bị chu đáo nhé.”

Bộ nãotôi vận động, rồi tôi cười rộ lên: “Hơn nữa người đến hẳn là nhị hoàng tử.”

Sự thậtchứng minh tôi thật sự băng tuyết thông minh, độc nhất vô nhị, được trời ưu ái,vân vân và vân vân. Buổi tối, khi cơm nước xong xuôi, chợt nghe có người truyềnbáo, nói là nhị hoàng tử tự mình tới hỏi thăm.

Tôiuống một chút thuốc khô nóng, gương mặt bắt đầu nóng đỏ lên, giọng nói cũng trởnên khàn khàn, sau đó vắt chiếc khăn ướt đặt lên trán, nửa sống nửa chết nằmtrên giường rên rỉ.

VânHương ca ngợi: “Thật giống!”

Bênngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng Tạ thái phó nói: “Điện hạ,chính là ở đây.”

Nam nữkhác biệt, Tiêu Lịch không tiện tiến vào, chỉ đứng ở cửa hỏi.

“Tứtiểu thư thân thể đã khỏe hơn chưa?”

Tôiđáp: “Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều rồi.”

“Ta dẫntheo ngự y tới xem bệnh cho tiểu thư. Hy vọng tiểu thư sớm ngày bình phục.”

Tôinói: “Đa tạ điện hạ quan tâm.”

“Saukhi tiểu thư khỏe hơn, mời tiểu thư tiến cung trò chuyện với hoàng hậu nươngnương nhiều hơn.”

“Nhấtđịnh, nhất định như vậy.”

Tôi vốnđịnh nịnh bợ gọi một tiếng tỷ phu, nhưng có nhiều người ngoài đang ở đây, tôicũng không tiện mở miệng.

Thằngnhóc Tiêu Lịch này đến đây mục đích chính là để gặp tỷ tỷ Tạ Chiêu Kha của tôi,trò chuyện một lúc lập tức tìm lý do bỏ đi, có người nói cha chúng tôi đã bàytiệc tiếp đãi hắn, đại khái là bảo Tạ Chiêu Kha ở bên cạnh đánh đàn.

Ngự ykiểm tra cho tôi một lúc lâu, cuối cùng kết luận tôi bị thiếu máu sinh ra cảmnắng. Tạ phu nhân đến thăm tôi vài lần, còn sai người đun vài nồi canh hàmlượng ca-lo và protein cao cho tôi, tất cả đều bị tôi lặng lẽ đưa tới chỗ TạChiêu Anh.

Vàingày sau đó đều yên ả trôi qua.

Mấy cơnmưa hạ xuống, không biết đã có bao nhiêu cánh hoa rơi trong mộng, mỗi ngày tôiđều chán muốn chết ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời. Đôi chim én xây mộttổ ấm trên cây trúc trên lầu các của tôi, suốt ngày ân ân ái ái gây dựng hạnhphúc gia đình. Tôi dạy Vân Hương hát: chim én nhỏ, mặc áo hoa, ngày xuân baytới nơi này.

Thậtra, mùa xuân đã qua hơn một nửa.

Tôingạc nhiên phát hiện ra, tôi tới thế giới này đã nửa năm. Nửa năm, sáu tháng,hơn một trăm tám mươi ngày.

Mà tôi,đã bao nhiêu ngày không còn nghĩ tới Trương Tử Việt?

Nhấtthời, tôi có chút ngẩn ngơ.