Cá Muối Cứu Thế

Chương 101: Thần linh giáng thế



 

 

“Cậu khẳng định chứ? Một số lượng lớn yêu quái cát đang tiếp cận Thành Đá Quý? Phía đội ngũ phụ trách quan sát đánh giá cũng chưa truyền tin về…”

Đường Giác gặp lại Tô Quân lâu ngày mới xuất hiện, chưa kịp vui mừng đã nghe thấy một tin tức khiến anh không kịp ứng phó.

“Lập tức bảo tất cả mọi người trở về phòng thủ bảo vệ.” Tô Quân kiên định nói với Đường Giác: “Yêu quái cát tấn công thành, bên trong thành không đủ người, hậu quả khó mà gánh nổi.”

“Nhưng nếu bây giờ thu quân…” Đường Giác lưỡng lự: “Tô Quân, làm sao cậu cảm ứng được yêu quái cát?”

“Tôi không có cách nào sử dụng sức mạnh đá quý, cậu liền không còn tin tôi sao?” Tô Quân phẫy quạt, nói thẳng: “Lúc trước chiếm được lợi ích từ chỗ thiên thạch, tôi đã giấu giếm một ít. Tôi có thể cảm ứng được yêu quái cát, vì vậy đoán trước được trận tập kích của chúng.”

Đường Giác lập tức nhìn Vân Thiển sau lưng Tô Quân: “Cậu nói là…”

Vân Thiển bày ra dáng vẻ “Tôi chẳng nghe thấy gì hết.”

Tô Quân thúc giục: “Thời gian không còn nhiều, nếu cậu còn xem tôi là bạn, hãy tin lời tôi. Tôi sẽ không làm chuyện bất lợi cho Thành Đá Quý.”

Đường Giác cân nhắc chốc lát, nghiến răng dặn dò thuộc hạ thông báo toàn thành phòng ngự, đồng thời lệnh tất cả Bảo thạch sư bên ngoài gấp rút lui về Thành Đá Quý bằng tốc độ nhanh nhất. Bản thân Đường Giác cũng bắt tay bố trí phòng thủ thành trì.

Nơi này chỉ còn lại hai người Vân Thiển và Tô Quân.

Tô Quân nói: “Bây giờ chúng ta tới chỗ thiên thạch. Thời điểm thành trì bắt đầu phòng thủ, bên phía lực lượng phòng ngự sẽ được điều chuyển, không cần sự cho phép của Thành chủ nữa.”

Vân Thiển đang trên đường đi hỏi anh: “Tại sao không nói cho ngài Thành chủ chính Văn Tư Thành phát hiện yêu quái cát có ý đồ tấn công Thành Đá Quý?”

“Vậy tiếp theo phải giải thích phương thức liên hệ giữa cô và Văn Tư Thành thế nào. Bên trong Thành Đá Quý chỉ có một mình đá bổn mệnh của Đường Giác có thể truyền tin tầm xa, khoảng cách cũng có giới hạn.” Tô Quân trả lời nói: “Giải thích quá phiền phức, Đường Giác tin ta, huống chi điều ta nói là sự thật.”

Vân Thiển sử dụng sức mạnh đá quý giảm trọng lượng của xe lăn, như vậy có thể đẩy nhanh tốc độ một chút.

Cô hỏi: “Ngài không lo tôi nói dối ư?”

Tô Quân chỉ cười, nói ra ba chữ: “Ta tin cô.”

Phía trước là sân viện đặt thiên thạch, ánh sáng vẫn chiếu rọi như cũ. Trước khi đến nơi, Vân Thiển nói: “Lần đầu tiên thấy tôi, ngài còn rất ghét tôi, không ngờ bây giờ lại nói ra ba chữ này.”

Tô Quân khẽ nói: “Ghét sao… Ban đầu ta cũng tưởng là thế.”

Nếu ghét thật, với tính cách khi đó của anh, anh chắc chắn sẽ không cứu Vân Thiển bị yêu quái cát bao vây.

“Chuyện kế tiếp chỉ cần một mình ta, cô không thể chịu đựng được sức mạnh phát ra bên ngoài của thiên thạch.”

Tô Quân bảo Vân Thiển đi gia nhập đội ngũ phòng thủ Thành Đá Quý.

Vân Thiển cũng không định ở lại. Lúc rời đi, cô hỏi: “Ngài có nắm chắc thu phục được thiên thạch không?”

Tô Quân nói: “Sáu phần.”

Vân Thiển gật đầu: “Hơn một nửa, không tệ rồi.”

Tô Quân cười hỏi: “Cô không lo lắng ta sẽ chết sao?”

Vân Thiển ngạc nhiên nhìn anh. Anh là phân thân thần linh đấy, làm sao có thể ngoẻo được.

Cô nói một cách quả quyết: “Không chết được, ngài không thể nào chết.”

Tiếng nói vừa dứt, thanh niên trước mặt lộ ra vẻ kinh ngạc hơn cả cô, lập tức nở nụ cười hoàn toàn khác với trước kia: “Phải, ta sẽ không chết.”

Vân Thiển vẫy tay: “Yên tâm, tôi sẽ cầu xin thần linh thay ngài, nói không chừng ngài ấy sẽ tới giúp ngài một tay.”

Tô Quân nghĩ Vân Thiển đang nói đùa, nhưng Vân Thiển lại nghiêm túc cầu nguyện. Đọc xong lời mở đầu, cô nói thầm trong lòng: “Ngài thần linh tôn kính ơi, thế giới tận thế tôi đang ở có một người đàn ông tên là Tô Quân. Anh ta gặp phải khó khăn, có khả năng sẽ chết… Đúng rồi, anh ta có liên quan đến ngài, là Kiêu ngạo của ngài đấy!”

Lời cầu nguyện kết thúc, cô tìm được Đường Giác, gia nhập đội ngũ thủ thành trong đêm.

Dân cư Thành Đá Quý đang ở nơi lánh nạn, Bảo thạch sư lục tục chạy về, ai nấy đều căng mình cảnh giác đứng chờ trên tường thành.



Một giờ trôi qua, không thấy bóng dáng yêu quái cát.

Hai giờ trôi qua, đội ngũ thăm dò phía trước vẫn không phát hiện bất cứ yêu quái cát nào đến gần.

Ba bốn giờ sau… người trên tường thành không nhịn được than thở: “Thành chủ, có thật yêu quái cát sẽ tấn công không? Đội ngũ thăm dò không có bất cứ phát hiện nào, ngài lấy được tin tức này từ đâu?”

Đường Giác sẽ chỉ lộ ra vẻ mặt do dự trước mặt Thiết Kính Lôi và Tô Quân, trước mặt Bảo thạch sư và dân trong thành, vẻ mặt của anh vẫn luôn mang theo nụ cười kiên định.

Anh nói: “Đừng nên buông lỏng, người đó nói yêu quái cát phát động tấn công thì chắc chắn yêu quái cát sẽ phát động tấn công. Tất cả tiếp tục duy trì cảnh giác!”

Đồng hồ đeo tay Vân Thiển rung lên, Văn Tư Thành nói yêu quái cát càng ngày càng gần.

Lúc này, sức chú ý của nhóm Bảo thạch sư Thành Đá Quý đã buông lỏng không ít, bắt buộc phải khiến bọn họ tập trung sự chú ý lần nữa.

Vân Thiển đột ngột chỉ đằng trước, rống to: “Đó là cái gì? Yêu quái cát sao?”

Sức chú ý của tất cả Bảo thạch sư tập trung cao độ. Lúc bọn họ nhìn về phía Vân Thiển chỉ, tường thành rung chuyển dữ dội. Mọi người cúi đầu nhìn, phần cát hơi khác với cát xám ngưng tụ thành từng con yêu quái cát, chẳng biết từ khi nào chúng nó đã xuyên thủng hai lớp kết giới bảo vệ của Thành Đá Quý, đến lớp kết giới cuối cùng, điên cuồng tấn công tường thành.

Vân Thiển: “?”e b o ok t ru y e n . v n

Chẳng phải nói yêu quái cát càng ngày càng gần sao, này rõ ràng đã đến rồi mà!

Văn Tư Thành trố mắt nhìn yêu quái cát nhảy liên tục vào một hố cát, giây kết tiếp đã biến mất không thấy đâu. Thứ này biết dịch chuyển tức thời sao?

Thành Đá Quý bị tấn công kịp thời phản ứng, đẩy yêu quái cát dưới tường thành lui về sau, ép bọn chúng ra ngoài lớp kết giới bên trong.

Đường Giác nghĩ mà rùng mình: “Vân Thiển, may nhờ thị lực cô tốt.”

Hiển nhiên anh đã quên bẵng chuyện trước kiaVăn Tư Thành nói Vân Thiển không thấy đường, hoặc nghĩ rằng mắt Vân Thiển đã khôi phục bình thường.

Vân Thiển nhìn sang Đường Giác. Giờ phút này, ngay cả Đường Giác trông như thế nào cô cũng chẳng thấy rõ, chỉ gật đầu nói: “Cũng được, tốt hơn người bình thường một chút.”

Cô nhìn về hướng thiên thạch trong thành, bên đó vẫn không có động tĩnh gì, không biết tiến độ Tô Quân thế nào.

Đồng thời, cô cũng nói nhỏ trong lòng: “Hi vọng lần này thần linh đáng tin một chút, chớ nên mang danh thần linh mà làm ra hành vi giống như loài người.”



Lời cầu nguyện hóa thành quả cầu ánh sáng mà sinh linh thế giới tận thế không nhìn thấy, bay thoăn thoắt giữa dòng sông ánh sáng, đến một nhánh sông nào đó lại chảy vào thần điện của những thần linh khác nhau.

Giới đang tu luyện. Sau ngày hôm đó, ngài bị Thần Bóng Tối cấm túc một khoảng thời gian, vẫn luôn ở trong điện, không thể rời đi. Cấm chế của Thần Bóng Tối bày ra khiến ngài không thể thăm dò tin tức ngoài thần điện, ngay cả Sông tín ngưỡng chảy qua các thần điện cũng bị ngăn lại.

Trong thần điện chỉ có Vương Lâm, Đen to con và Trắng bé nhỏ ở ngọn núi phía sau thần điện làm bạn với ngài.

Trải qua khoảng thời gian tu luyện vứt bỏ tạp niệm, Giới đã hiểu ra một vài chuyện. Bây giờ, ngài rất khẳng định Thần Bóng Tối có chuyện đang giấu ngài. Sau hôm đó, ngài nhận ra tín ngưỡng thật sự của Vương Lâm vẫn là Thần Bóng Tối. Ngài vốn nghĩ Vương Lâm là thần bộc mà Thần Bóng Tối phái tới chăm sóc ngài, nhưng bây giờ xem ra là thần bộc tới giám sát ngài mới đúng.

Ngài cố gắng biểu hiện không để ý tình hình ở thế giới nhỏ, chỉ tập trung muốn thu hồi phân thân. Biểu hiện này lọt vào mắt Vương Lâm, sau khi được báo cáo, quả nhiên cấm chế có chỗ nới lỏng.

Hôm nay Sông tín ngưỡng đã có thể tự do chảy vào thần điện.

Giới nhìn thấy hai quả cầu nhảy ra, khỏi cần nhìn cũng biết chắc chắn là tới từ tín đồ bại não không đáng tin cậy của ngài.

Quả cầu thứ nhất tới từ vài tháng trước ở thế giới tận thế.

Tín đồ bảo ngài giúp đỡ một chút, nói thẳng cho cô biết nhân tố tận thế, nếu có thể thì tiện tay giải quyết nhân tố tận thế để cô trở về nhà đối diện với nguy hiểm tại thế giới hiện thực càng tốt.

Giới mặt không cảm xúc ném quả cầu về lại Sông tín ngưỡng, loại cầu nguyện này hoàn toàn không cần hồi đáp.

Quả cầu thứ hai tới cách đây không lâu.

Giới duy trì khuôn mặt lạnh tanh lắng nghe lời thỉnh cầu của tín đồ, bảo ngài đi cứu tên đàn ông nào đó. Chết thì chết, liên quan gì ngài, nhưng khi nghe đến câu “Anh ta có liên quan đến ngài, là Kiêu ngạo của ngài đấy”, biểu cảm của Giới thoắt vỡ vụn.

Rốt cuộc Vân Thiển là ai, là máy dò phân thân của ngài sao?

Mỗi lần đi thế giới mới đều có thể gặp chính xác một phân thân của ngài, tốc độ tìm kiếm phân thân còn nhanh hơn bản thân ngài nữa…

Còn về việc vì sao Vân Thiển biết chuyện ngài có phân thân, Giới nghĩ chỉ cần đầu óc Vân Thiển không có vấn đề, nhìn thấy đám người Tống Hành Chỉ, Ô Tề Hải, Văn Nhân Du là đã có thể lờ mờ đoán được.



Giới muốn hồi đáp lời cầu nguyện nhưng ngại cấm chế, mức độ có thể hồi đáp cũng giới hạn.

Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, ngài đứng dậy, áo bào trắng trên người biến thành áo giáp, tay cầm trường kiếm đi về phía sau núi.

Vương Lâm đang quét dọn mặt đất, bỗng nghe Giới nói: “Ta đi tìm Đen to con luyện tay.”

Ông ta cúi đầu căn dặn: “Lúc ngài tu luyện cũng cần chú ý nghỉ ngơi.”

Sau núi nhanh chóng truyền đến tiếng đánh nhau rất lớn.

Vương Lâm lắc đầu, lát nữa lại phải tốn không ít công sức phục hồi. Giây kế tiếp, sắc mặt ông ta chợt biến, nhắm thẳng về phía sau núi.

Như ông ta nghĩ, Đen to con và Trắng bé nhỏ nằm sấp dưới đất ngỡ ngàng nhìn ông ta. Giới nói tìm Đen to con luyện tay, nhưng lại chọc thủng một lỗ ở nơi cấm chế yếu nhất tại hậu sơn, bỏ chạy.

Vương Lâm lập tức báo việc này với Thần Bóng Tối, nhận được hồi đáp.

“Không cần để tâm, nó ở thần điện yên ắng một thế giới dài như vậy đã khó cho nó rồi.”

Vừa chạy khỏi thần điện, Giới lập tức định vị thế giới nhỏ mà Vân Thiển đang ở.

Ngài xé rách không gian, giáng xuống trước mặt Tô Quân, vẻ mặt kỳ lạ.

Từ khí tức cảm ứng được, Kiêu ngạo là phân thân có thực lực mạnh nhất trong tất cả phân thân hiện nay của ngài. Nhưng nhìn bộ dạng này, xem ra Kiêu ngạo sống cũng chẳng tốt lắm, rõ ràng là con ma bệnh ngồi xe lăn, mặt mày trắng bệch ho ra máu.

Tốc độ dòng chảy thời gian của Thần giới và thế giới nhỏ khác nhau. Thời điểm Giới xuất hiện, Tô Quân đã chiến đấu với thiên thạch được nửa đường. Lúc đang tập trung sức lực, đầu anh bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều đoạn ký ức không thuộc về anh.

Giới giống như một chiếc WIFI di động, nhiệt tình đưa Tô Quân tiến vào Internet công cộng phân thân, cùng chia sẻ cảnh tượng tự động tải lên đám mây và những cảm xúc lúc phân thân dao động biên độ lớn.

Đa phần những cảnh tượng này tương đối kích thích.

Tô Quân suýt nữa không chống nổi đòn tấn công quyết định của thiên thạch.

Giống như một học sinh giỏi đang nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi cực kỳ quan trọng, bỗng có người ở bên cạnh chiếu một bộ phim màu đa chiều, chứa đầy đủ thể nghiệm và cảm giác cơ thể, mà nhân vật chính bộ phim đó là anh và đối tượng anh thích.

Cũng may ý chí Tô Quân vững vàng, không chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Dù vậy, anh cũng vô cùng phản cảm với bản thể quấy phá mình.

Giới vừa xuất hiện, Tô Quân đã biết mình là một trong những phân thân của ngài. Khi thực lực phân thân đạt đến mức độ nhất định, chỉ cần bản thể xuất hiện, phân thân sẽ lập tức có cảm giác này.

Anh không thể chấp nhận được việc mình thành thục chững chạc như vậy, vì sao bản thể… lại là cái thứ này?

Quá nhiều thông tin lướt qua đầu anh, hóa ra Vân Thiển đã quen biết những phân thân khác.

Cô chăm sóc anh cũng không phải vì thích anh, mà là nể mặt bản thể hoặc là những phân thân khác sao?

Giới hơi hất hàm dưới, mắt vàng híp lại, lên giọng một cách khí thế: “Kiêu ngạo, đã đến lúc ngươi trở về bản thể rồi, đừng làm những chuyện vô ích nữa.”

Tô Quân hờ hững liếc mắt nhìn ngài, rồi lại tiếp tục cuộc chiến với thiên thạch.

Từ ánh mắt khinh bỉ của anh, Giới nhận ra ba chữ.

“Dựa vào ngươi?”

Giới: “…”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giới: ĐM vì sao, vì sao phân thân của ta đều không bình thường vậy?!

 

------oOo------