Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1746: Quân Hôn Cháy Bỏng 23



Thực sự tốc độ gõ phím và kỹ năng của Tiểu Cửu không khác game thủ chuyên nghiệp là mấy.

Chỉ có điều Tiểu Cửu bận làm nhiệm vụ, không thể trở thành game thủ chân chính được.

Ninh Thư lau súng, im lặng không nói.

“AAA…” Đột nhiên vang lên tiếng phụ nữ la hét chói tai, tê tâm liệt phế, Ninh Thư vừa nghe liền biết hơn phân nửa tiếng kêu này là của Ngô Tiêm Nhu.

Tiểu Cửu gập laptop lại: “Cái lông gì vậy?”

Lão Nhị nói: “Mắt cá chân của Ngô tiểu thư bị thương, chắc đội trưởng đang băng bó cho cô ấy.”

Chỉ băng bó thôi mà kêu như lợn bị chọc tiết vậy?

Trong đội bỗng xuất hiện một mỹ nữ nũng nịu ủy mị khiến ai nấy đều xấu hổ, gượng gạo.

Đến rắm cũng không dám thả.

Qua một lúc liền thấy Tống Dật đỡ Ngô Tiêm Nhu về lều vải, cũng may Tống Dật còn chú ý đến vết thương nên không trực tiếp ôm Ngô Tiêm Nhu.

Ngô Tiêm Nhu nhảy lò cò một chân, nhảy đến nỗi đầu đầy mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận.

Bất quá trông vẻ mặt không được vui cho lắm, hiển nhiên là có ý kiến đối với Tống Dật.

Advertisement

Ngô Tiêm Nhu phi thường bất mãn, khó chịu, chân cô ta đau như vậy, hắn làm bạn trai lại không ôm an ủi một cái?

Bây giờ là thời điểm tốt nhất để đàn ông thể hiện, ấy thế mà Tống Dật lại mềm oặt, chẳng đụng tay làm gì, thật khiến người ta dễ nổi cáu.

Ngô Tiêm Nhu là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đặc biệt phải hoàn hảo trong chuyện tình cảm, ảo tưởng về mối tình lãng mạn diễn ra trong hiện thực.

Anh chỉ có thể yêu mỗi mình tôi, chỉ có thể nhìn mỗi mình tôi, chỉ có thể đối xử tốt với mình tôi, yêu thương tôi, cưng chiều tôi,… vĩnh viễn không được thay đổi tâm ý.

Tuy nhiên có một thứ duy nhất trên thế gian không bao giờ thay đổi theo thời gian, đó chính là “Bất kỳ sự vật, sự việc nào cũng sẽ thay đổi, huống chi lòng người còn phức tạp như vậy.”

Thất tình lục dục, vui sướng đau buồn, … Làm sao chắc chắn không thay đổi?

Tống Dật mang Ngô Tiêm Nhu về lều vải xong, sau đó trở lại nói với đám người Ninh Thư: “Khả năng chúng ta sẽ có thêm nhiệm vụ mới, ngoài việc đả kích bọn khủng bố, cấp trên còn muốn càn quét, đồng thời chấn nhiếp bọn chúng.”

*Chấn nhiếp: khiến ai đó kinh hãi, khủng hoảng.

Ninh Thư chỉ ồ lên một tiếng, chấn nhiếp sao, nếu vậy sẽ không có người dám tùy tiện bắt cóc, nổ súng bắn công dân bay ra nước ngoài nữa.

“Xem tình hình này, hẳn sẽ có một trận đột kích.” Tống Dật nói, tiếp đó nhìn Ninh Thư: “Tôi còn một việc muốn nhờ cô.”

Ninh Thư gật đầu: “Anh cứ nói.”

“Ở đây đa số đều là đàn ông con trai nên không tiện, phiền cô chăm sóc, để tâm tới Ngô Tiêm Nhu giùm tôi với.” Tống Dật nói tiếp: “Nếu việc này làm cô khó xử thì thôi vậy.”

“Khó xử gì chứ? Tôi chỉ thắc mắc tại sao cô ta không về nước cùng với công nhân dầu mỏ mà còn ở lại làm gì?”

“Cô ấy không nguyện ý.” Tống Dật có chút bực bội gãi đầu: “Lát nữa tôi còn phải tìm di thể Lão Tứ mang trở về.”

Mang di thể Chu Nghĩa trở về? Việc này không dễ, dù sao cũng biến đổi hoàn toàn, hơn nữa nơi ấy còn nhiều người chết như vậy…

Ninh Thư nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ anh không thể nói với cô ta một câu sao, chuyện này cô ta sai rành rành.”

Tống Dật thấy cả đội đều nhìn mình chằm chằm, nói: “Trong lòng tôi tự có quyết định.”

Cả đội: …

Nói một câu “em sai rồi” khó thế sao?

Vô lí thật sự, vẻ mặt mỗi đội viên đều khó coi như nuốt phải ruồi.

Ninh Thư nói: “Tôi muốn đi tìm di thể Chu Nghĩa, không thể chiếu cố Ngô Tiêm Nhu được.”

Những người khác nhao nhao lắc đầu: “Chúng ta đều là lão đại gia, làm sao có thể chiếu cố một nữ hài tử?”

Khuôn mặt Tống Dật xoắn xuýt lại, cuối cùng thở dài bất lực.

Ninh Thư đối với việc này chỉ có hai chữ “Đáng đời”.

Cái gì cũng không nỡ vứt bỏ, làm nhân kẹp bánh quy cũng đáng đời lắm.

Không biết Tống Dật nói gì với Ngô Tiêm Nhu, chỉ thấy Ngô Tiêm Nhu nổi giận đùng đùng đi lên máy bay trực thăng, xem vẻ muốn bay về nước.

Ninh Thư im lặng nhíu mày.

Tình yêu phải dựa trên sự bình đẳng.

Coi thường phụ nữ, coi phụ nữ là thứ ăn bám, phụ thuộc, đây không phải bình đẳng.

Ngưỡng mộ phụ nữ, coi phụ nữ là bảo vật trân quý, luôn vâng lời phụ nữ bất chấp đúng sai, đây cũng không phải bình đẳng.

Trong mối quan hệ bình đẳng, ta có quyền nói chuyện ngang hàng với đối phương, cùng có nghĩa vụ và trách nhiệm đối với xã hội, bình đẳng trong việc hưởng thụ phúc lợi và có quyền cạnh tranh công bằng.

Đã làm mọt gạo lại còn muốn người khác sủng mình lên trời, tôi mặc dù có nhiều khuyết điểm nhưng ít ra vẫn có đàn ông tốt yêu tôi?

Luôn mong mỏi miếng bánh từ trên trời rơi xuống..

Ninh Thư và Tống Dật xuất phát đi tìm di thể Chu Nghĩa.

Trở lại nơi này, phòng ốc trước đó không còn nữa, chỉ sót lại một đống phế tích cùng tro bụi.


Muốn tìm ra di thể Chu Nghĩa kể cũng khó.

Cũng may chính phủ nơi đó đã điều động máy xúc tới đào đống đổ nát đang chôn vùi hài cốt lên.

Ninh Thư ngồi ăn lương khô cách đấy không xa, vừa uống nước vừa nhìn tro bụi phủ đầy trời.

Ở thế giới này, cô không thể sử dụng Thủy pháp tắc.

Thật muốn khua ngón tay một chút liền có nước để uống.

Tống Dật ngồi bên cạnh Ninh Thư, miệng nhai miếng bánh qui khô không khốc, cả người vẫn chìm trong trạng thái hoảng hốt.

Ninh Thư lười quan tâm hắn, nhét lương khô thừa vào balo, phủi tay.

Tống Dật thấy Ninh Thư không ăn nữa, cũng cất bánh qui đi, uống một ngụm nước, nói với Ninh Thư: “Tôi tính chia tay với Ngô Tiêm Nhu.”

Ninh Thư thoáng sửng sốt: “Vì sao?”

“Chẳng qua tôi thấy bản thân không được như Ngô Tiêm Nhu mong muốn.” Tống Dật nói.

Ninh Thư cười nhếch mép: “Anh không làm được đâu, nếu tôi nói tốt về Ngô Tiêm Nhu, cam đoan anh lại hồi tâm chuyển ý.”

“Nếu tôi chúc phúc cho hai người, toàn bộ đội viên chúc phúc cho hai người, anh sẽ lập tức nắm lấy tay Ngô Tiêm Nhu, cùng nhau chạy như điên tới chân trời mới.”

Tống Dật: …

“Cô cứ như vậy sẽ không có bạn đâu.”

Ninh Thư trợn mắt nói: “Cho nên anh nói với tôi làm quái gì? Đối với chuyện của anh với Ngô Tiêm Nhu, tôi đây không tham dự, không tán thành, không có ý kiến.”

Tống Dật yên lặng không nói, nhìn dáng vẻ của cô đúng thật là giống “không tán thành”.

“Bên này đào được một cỗ thi thể.”

Dựa vào những mảnh quần áo sót lại có thể nhìn ra đây là Chu Nghĩa, chân anh ta bị tường nện đứt, tay ôm đầu, da trên người bị sóng nhiệt thiêu đến biến dạng hoàn toàn.

Thảm quá.

Mặc dù không đến mức hài cốt không còn nhưng bộ dạng này cũng quá mức dọa người rồi, nhìn như bị lột đi một lớp da vậy.

Khi chuyển di thể Chu Nghĩa ra bên ngoài, thân xác anh ta đã lạnh lẽo cứng ngắc.

Ninh Thư lấy kim khâu từ trong balo – loại kim khâu thô to như mũi kim câu cá, lặng lẽ nối lại mảnh chân bị tường nện đứt cho Chu Nghĩa.

Nếu người nhà Chu Nghĩa mà nhìn thấy anh ta trong bộ dạng này, chắc hẳn sẽ khó chịu tới mức nghẹt thở.

Sắc mặt Tống Dật thay đổi, cởi áo khoác rằn ri trên người phủ lên di thể Chu Nghĩa.

“Lão Tứ, tôi mãi mãi không quên cậu.” Tống Dật gỡ mũ lính từ trên đầu xuống.

Ninh Thư nhìn khe hở giữa tàn chi, trong lòng chua xót khó chịu.

Hy vọng Lão Tứ kiếp sau trở thành người được bảo vệ thay vì bảo vệ người.

Tính ra Chu Nghĩa còn chưa đến 30 tuổi.

Sau khi vá tứ chi lại hoàn chỉnh, Ninh Thư cũng cởi áo khoác của mình ra, bao bọc thi thể Chu Nghĩa lại, đặt lên máy bay trực thăng, trở về căn cứ tạm thời của bộ đội.

Ngoại trừ Chu Nghĩa còn có rất nhiều bộ đội đặc chủng, lính bắn tỉa cũng hi sinh, từng dãy thi thể xếp chung một chỗ…