Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1678: Tín ngưỡng của tôi (5)



Edit: Đam

Beta: EE

Trong xe, trên mặt đất đều là khăn giấy thấm máu, trông rất ghê rợn.

Đầu Ninh Thư choáng váng, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Mẹ Ninh dạy bảo Ninh Vinh, “Sao lại động tay với em gái như thế, nó là em gái con, phải nhường em chút chứ.”

“Con yêu sớm thì yêu sớm đi, còn lấy em con ra trút giận, con lại đánh em mình vì một đứa con gái bên ngoài hả?”

Ninh Vinh: “Ơ…. Đây là hai chuyện khác nhau mà ạ, nó lắm miệng, con dạy lại nó, không liên quan gì tới bạn gái ngoài kia cả.”

Muốn đánh thật thì cũng không cần phải dùng loại gối không có tí lực công kích nào thế này chứ.

“Mẹ thấy đều giống nhau cả, con còn muốn gánh tội thay.”

Ninh Vinh nhìn Ninh Thư đến xanh cả mặt, “Em gái, vô cùng xin lỗi, em không sao chứ, mau đến bệnh viện đi thôi.”

“Em…” Ninh Thư còn chưa nói xong, một tiếng nổ đã cắt ngang câu nói của cô.

Xe bị một lực mạnh đâm về phía lan can cầu vượt, cả chiếc xe bay lên, sau đó đập mạnh xuống đường.

Ầm một tiếng, cả thế giới đều chìm vào im lặng.

Bên tai Ninh Thư là những tiếng tí tách, không biết là máu hay là xăng.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Ninh Thư cảm thấy mình sắp chết, rất nhanh sẽ chết.

Có tiếng người nói chuyện bên cạnh, Ninh Thư kêu lên trong lòng, “Cứu cháu, cứu mẹ cháu, cứu người nhà của cháu với.”

“Không có dấu hiệu của sự sống.”

“Chân bị kẹt rồi, chỉ có thể cưa đi.”

“Đứa bé này còn thở.”

“…..”

Ninh Thư cảm thấy mình đã chết, nhất định đã chết, bởi vì cô rất lạnh rất lạnh rất lạnh.

Bên tai truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân từ xa tới gần, có người gọi tên cô, “Ninh Thư, Ninh Thư…”

Giọng nói mơ hồ ngày càng rõ ràng, “Còn không mau dậy đi, dậy đi nào.”

“Đồ lười con còn không dậy nữa thì anh con sẽ không chở con đến trường được đâu.” Giọng nói kia bắt đầu dông dài bên tai.

Ninh Thư muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt cứ như là bị dính lại với nhau, thế nào cũng không mở ra được.

“Con bị làm sao vậy, bị bệnh rồi à.” Một bàn tay đặt lên trán cô, “Phát sốt rồi.”

“Bố nó ơi, con gái bị bệnh rồi, mau đưa nó đến bệnh viện đi.” Tiếng bước chân ngày càng xa.

Ninh Thư giãy giụa, muốn mở mắt ra nhưng không tài nào mở nổi.

Không muốn đi bệnh viện, mơ một giấc thật dài, trong mơ, cả nhà cô đều gặp tai nạn chết thảm trên đường đến bệnh viện.

Một giấc mơ thật dài.

“Ninh Thư, mau tỉnh lại, tỉnh lại.” Giọng nói của 2333 vang lên trong đầu.

Lại có người vỗ vào mặt cô, “Ôi, tỉnh rồi.”

Ninh Thư mở to mắt, lọt vào mắt cô là khuôn mặt của Mai Tử Khanh, Mai Tử Khanh thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng tỉnh.”

Cô mờ mịt sờ mặt mình, ướt đẫm, cô khóc sao?

“Cô cứ khóc suốt, tôi gọi mà cô không tỉnh, còn khóc hoài.” 2333 nói với Ninh Thư, “Không sao chứ.”

“Đồ vô dụng, chỉ là bị dẫn ra tâm ma thôi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Ninh Thư quay đầu nhìn về phía người nói.

Sao người này lại ở đây, đứng bên cạnh xem trò hề của người khác thoải mái lắm à?

Nhưng hắn đến đây làm gì?

Ninh Thư lau nước mắt, đứng lên.

“Tôi gọi mà cô không tỉnh, nên mới gọi bạn cô đến, nhân tiện gọi hắn đến đây luôn.”

Ninh Thư cũng không phải là Ninh Thư nhỏ bị tước hết tất cả trong giấc mơ, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.

2333 nói gọi đến là gọi đến thật, hơn nữa hắn đã thật sự đứng ở đây, mà cô căn bản không có phương thức liên lạc với người này.

2333 liên hệ với hắn thế nào vậy.

2333 có quan hệ cá nhân gì với người này?

Nhưng ngoài miệng Ninh Thư vẫn nói: “Cảm ơn, tôi không sao, cảm ơn mọi người.”

Giáo y đại thúc quay người rời đi, Ninh Thư vốn muốn gọi hắn lại, dù gì thì, tuy không biết tại sao, nhưng cứ mời hắn một tách trà đã.

Nhưng người kia đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.

Ninh Thư cũng bỏ qua luôn.

Mai Tử Khanh hỏi Ninh Thư: “Cô bị làm sao vậy?”

“Tôi cũng không biết bị sao nữa.” Bỏ đi tất cả sức mạnh được thêm vào, cô chỉ là một người bình thường.

Khát vọng muốn được người khác cứu vớt, khát vọng được ông trời rủ lòng thương.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

Sự yếu đuối và bất lực trong lòng đều bị phóng to lên vô hạn.

“Không thì tôi mời cô uống chút gì đó đi, trạng thái cô trông không tốt lắm, rất sa sút.” Mai Tử Khanh nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu, đi theo sau Mai Tử Khanh, cô trông thấy linh hồn mỏng manh của mình, linh hồn đang rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Luân hồi sẽ phải chịu đựng đau đớn vô hạn.

Tới tửu lâu, Mai Tử Khanh gọi cho Ninh Thư một ly nước trái cây, “Uống đi, một ly này mất tới hai mươi điểm công đức đó, nếu không phải trông cô muốn chết không muốn sống thế này thì tôi cũng không nỡ cho cô uống đâu.”

“Ồ, cảm ơn.” Ninh Thư uống nước, hỏi Mai Tử Khanh: “Cô từng gặp tình trạng này chưa?”

“Tình huống tẩu hỏa nhập ma ấy hả, có thì có, nhưng tôi ngừng được ngay, còn cô thì khóc mãi, gọi thế nào cũng không dậy.”

Ninh Thư ừng ực ừng ực uống nước trái cây, không nói gì.

Ninh Thư nhìn tay mình, ngón tay thon dài tái nhợt do linh hồn suy yếu, không thấy một chút sinh khí nào, trắng bệch.

Cảm thấy quá mất sức.

Ninh Thư nằm úp sấp trên bàn, hỏi Mai Tử Khanh: “Nếu cô không có sức mạnh, không có gì hết thì sẽ có cảm giác gì?”

“Chắc là sống không bằng chết, sức mạnh cho chúng ta cảm giác an toàn, đương nhiên chỉ cần tâm lý đủ mạnh là có thể làm lại từ đầu, chỉ cần còn sống thì còn nhiều khả năng.” Mai Tử Khanh nói, “Cô đừng ủ rũ, chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm.”

Vốn dĩ nội tâm của cô đã yếu ớt, sợ hãi việc mình yếu đuối.

Ninh Thư cười: “Trải qua chuyện này, tôi lại càng thêm kiên định với con đường hiện tại.”

Thật sự lớn mạnh lên, vì bản thân, khi gặp chuyện sẽ không sợ hãi, không hoảng hốt nữa.

Tựa như kiếm tiền là vì một lúc nào đó trong tương lai sẽ cần đến vậy, vì xin tiền ông nội bà nội mà vứt bỏ tất cả tôn nghiêm.

Nỗ lực để mạnh lên cũng như vậy.

Sinh linh nào cũng có mặt yếu ớt, dù đã có một quỹ tích được định trước rồi, nhưng quỹ tích này có thể bị thay đổi bằng thực lực cường đại.

Cái thiện cao nhất là như nước, nước tốt cho vạn vật lại không tranh giành, còn cái ác của con người cũng chỉ là một dòng chảy.

Nước bồi dưỡng vạn vật, là thiện, trong lòng là nhân từ.

Không cầu phổ độ chúng sinh, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy.

Trong mơ, cô là một người thường yếu ớt, chỉ một biến cố nhỏ như cái đinh cũng đã đủ để khiến vận mệnh cô đổi khác rồi.

Mất đi áo giáp sức mạnh, cô chỉ còn là một đứa nhỏ bất lực co ro, sợ hãi, mờ mịt, chỉ biết gửi gắm lòng tin vào sức mạnh không biết có thật sự tồn tại hay không, hằng mong nó có thể thay đổi được vận mệnh của mình.

Sợ hãi, chảy máu, thống khổ, cầu xin, gào khóc.

“Cô đang nghĩ gì vậy, tình trạng của cô như thế này rất không ổn, tạm thời đừng làm nhiệm vụ.” Mai Tử Khanh quơ quơ tay trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư hoàn hồn, gật đầu, “Tạm thời sẽ nghỉ ngơi giữ sức.”