Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1641: Tôi trung thành với em (21)



Editor: EE

Ninh Thư nhàm chán chống cằm, bảo 2333: “Mi giúp ta soạn một bản báo cáo đi, báo cáo chuyện này.”

2333 nói: “Lãng phí một phiếu quyền hạn. Về sau nếu cô gặp phải chuyện không thể xử lý sẽ không thể báo cáo.”

Ninh Thư nói: “Trong lòng tôi không yên tâm, cứ báo cáo đi, hết phiếu quyền hạn thì đến lúc đó đòi Mai Tử Khanh.”

“Nhỡ Mai Tử Khanh không có thì sao?” 2333 hỏi.

“Vậy cho cô ấy nợ, nhất định phải có.” Ninh Thư chống cằm, xuyên qua cửa sổ nhìn Lal và Dao găm Mục trên đường.

Hai người mua một ít đồ vật nhỏ ở tiệm nhỏ ven đường.

“Nhỡ cô ấy cứ dây dưa không trả cô, trong lúc đó cô gặp phải chuyện không thể giải quyết thì làm sao?” 2333 lại hỏi.

Ninh Thư ngẫm nghĩ nói: “Hình như mi không muốn để ta giúp Mai Tử Khanh?”

“Bởi vì căn bản không có đường sống.” 2333 nói thẳng, “Quân tử chi giao nhạt như nước.”

Ninh Thư ồ một tiếng, “Vẫn báo cáo đi, trước qua một cửa này rồi nói.”

“Báo cáo hai lần sẽ gây chú ý.” Ninh Thư nói.

2333 không chút để ý nói: “Tôi nên viết báo cáo thế nào?”

Ninh Thư chuyển mắt, “Thì nói có người muốn đổi trắng thay đen.”

2333: “Ồ!”

Một lát sau, 2333 nộp báo cáo lên, nói với Ninh Thư: “Hết phiếu quyền hạn.”

“Hết thì thôi, chắc chắn sẽ còn phát.” Ninh Thư không để ý lắm nói.

Ninh Thư vừa uống trà, vừa ăn hạt dưa, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, còn vận hành Tuyệt Thế Võ Công.

Làm tất cả, so easy!

Nói thật, Ninh Thư có chút không dám tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, sợ thân thể mình biến thành một cái hố đen, bởi vì đan điền đang ngày càng sâu thẳm.

Như một vũ trụ bao la, tu luyện rồi cuối cùng nộp mạng luôn.

Có chút sợ.

Ninh Thư cảm thấy yếu ớt.

Tất cả mọi chuyện đều phải tự mình tìm hiểu.

Ninh Thư bảo 2333: “Hỏi hệ thống Mai Tử Khanh xem bây giờ cô ấy thế nào?”

2333 nói: “Có thể đừng hỏi thường xuyên như vậy không, cứ nói chuyện như vậy lãng phí năng lượng hệ thống.”

“Hơn nữa hỏi thì hỏi nhưng hệ thống đối phương không nhất định sẽ trả lời, thôi đi.” 2333 nói, “Hai giờ trước cô đã hỏi rồi.”

“Tôi thay cô gặp hệ thống đối phương bị xem thường bao nhiêu.” Ngữ khí 2333 rất oan ức.

Ninh Thư giật khóe miệng, “Hình như mi cũng đâu khách khí với người ta đâu, có khi vì thế nên hệ thống người ta không thích mi ấy, EQ thấp quá.”

Là người đều thích nghe lời hay, vừa mới gặp đã không khách khí, lòng người ta không thoải mái nên mới dỗi mi.

“Mi đi học hỏi đi, về sau nhiệm vụ giả ta tiếp xúc sẽ càng nhiều hơn, mi như vậy làm ta cảm thấy tương lai sẽ rất đen tối.” Ninh Thư có chút bất đắc dĩ nói.

Nếu ở vị diện hiện đại còn đỡ, chỉ cần một chiếc điện thoại là có thể biết tình huống đối phương, nhưng vị diện hiện tại này không phát triển công nghệ thông tin, muốn biết tình huống đối phương chỉ có thể thông qua hệ thống với nhau.

2333 như này, Ninh Thư cảm thấy rất khó xử.

“Có phải mi không muốn làm hệ thống của ta không, nên mới tùy ý với chuyện của ta như vậy?” Ninh Thư chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

2333 lập tức nói: “Tôi chưa từng nghĩ vậy, chúng ta đã bị cột chặt vào nhau, tổn hại lợi ích của cô cũng là tổn hại lợi ích của tôi, tôi sẽ không ngu đến thế.”

Ninh Thư: “Ờ!”

Ngày hôm sau, Ninh Thư lại hỏi 2333: “Bên kia có tin gì không?”

“Hệ thống đối phương không gửi tin gì cả.” 2333 nói.

Ninh Thư nhíu mày, sao lại chẳng có chút tin tức nào, đừng nói hai người này song túc song phi rồi nhé.

Nếu không phải thì chính là ân ái triền miên.

Thiêu chết quân có bồ, o(▼皿▼メ;)o,

Phục vụ bê đồ ăn sáng lên, thuận tiện bảo Ninh Thư: “Quý khách, phiền bổ sung tiền phòng.”

Ninh Thư: ……

“Người lúc trước không đưa tiền à?” Mai Tử Khanh phất tay một cái đủ cho cô ở mười ngày nửa tháng.

Chẳng lẽ Mai Tử Khanh không đưa tiền, thế thì quá mơ màng rồi.

“Có, nhưng hình như là vũ khí của vị tiểu thư kia lại trở về, bảo không ở được lâu như vậy?” Phục vụ nói.

Ninh Thư: ……

“Trông như thế nào?”

“Tóc đỏ.”

Trường thương Ban!

Ninh Thư khinh thường, chắc ghi hận cô bóp nát xương tay hắn đây.

Chắc chắn Mai Tử Khanh cũng không chú ý.

Vậy mấy ngày nay đều phải trả bằng tiền mình hả.

Trong lòng Ninh Thư lạnh lẽo.

Ninh Thư trả lại phần lớn bữa sáng, bảo phục vụ: “Tôi ăn không hết nhiều như vậy, trả phòng.”

“Cái này không cho trả.”

Ninh Thư ngay cả mâm cũng liếm sạch sẽ, lúc trả phòng, chưởng quầy gảy bàn tính bùm bùm.

Ninh Thư lấy hết tiền tiết kiệm trên người ra cũng không thể lấp được chi tiêu mấy ngày nay.

Ninh Thư nhìn chằm chằm Dao găm Mục, “Có tiền không, phòng cũng có cậu ở.”

Dao găm Mục cười khặc khặc.

Ninh Thư nghĩ chắc nó muốn bắt chước tiếng cú kêu, “Cười em gái mi, có tiền không?”

“Không có.”

Lal lấy một ít tiền ra từ trong thân thể mình, Ninh Thư hỏi: “Anh lấy đâu ra vậy?”

“Tiết kiệm được, cô quên à, tiền bán thú hạch gần đây đều do tôi giữ.” Lal nói với Ninh Thư.

Lal quả là loại đàn ông ở nhà ra đường đều tốt.

Ra khỏi nhà khách, Ninh Thư mang theo hai vũ khí lắc lư trên đường phố, tìm một chỗ ngồi xuống.

Lại bắt đầu ngủ vỉa hè, xui kinh.

“Ha ha, Lal, anh hắc hóa đi, chủ nhân anh nghèo như vậy, ngay cả tiền cũng không có, anh hắc hóa đi tôi sẽ bảo vệ anh.” Dao găm Mục lại dụ dỗ Lal.

Lal nhàn nhạt nói: “Trước kia lúc tôi ở trạm thu gom cũng toàn ngủ ngoài đường.”

Dao găm Mục oán hận trừng mắt nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư khinh miệt nhìn Mục, nhóc con này còn muốn đoạt người với cô.

Ninh Thư đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, trong lòng không mấy thoải mái, có dự cảm chẳng lành.

Hỏi 2333: “Bên kia rốt cuộc có tình huống thế nào?”

“Tôi đã sử dụng phiếu quyền hạn, tôi có thể đổi thứ gì lợi hại chút không?” Ninh Thư hỏi.

2333 ừ một tiếng, “Vậy cô muốn đổi cái gì?”

Ninh Thư quả thật không biết nên đổi cái gì, nghĩ nghĩ nói: “Hay là đổi bảo vật gì không bị trận pháp ảnh hưởng?”

“Tôi xem trong thương thành có không, cô từ từ.”

Lal nhìn sắc mặt Ninh Thư, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao, trông cô hơi bồn chồn.”

“Tôi có à, đâu có, tôi chỉ……” Ninh Thư còn chưa nói xong, đã thấy lá cây ben đường bắt đầu khô héo.

Rất nhanh, lá cây liền rào rào rụng xuống.

Một cái cây mà chốc lát đã chết héo.

Này……

Ninh Thư nhìn người đi lại trên phố, một số người nhỏ tuổi và cao tuổi đều ngã xuống đất.

Ngay sau đó Ninh Thư cảm thấy có lực lượng gì đó rút đi sự sống của thân thể, muốn ép linh hồn cô rời cơ thể.