Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1604: Hệ thống giao dịch (15)



Edit: EE

Y Tình tự nhiên biết chuyện Trác Triệt Nhiên và đích nữ Tuyên Bình Hầu từ hôn.

Ánh mắt nhiều người nhìn cô ta rất kỳ quái, đều nói là vì cô ta nên hai người mới từ hôn.

Áp lực trong lòng Y Tình cũng lớn. (Má nói thật tui thấy mẻ nữ chính này đã làm tiểu tam còn ra vẻ trong trắng)

Y Tình không thể làm lơ những người đó được.

Ninh Thư không để ý mấy nói: “Chuyện tình cảm ta tự rõ, dù ta gả qua thì qua ngày cũng không tốt được.”

Y Tình không biết đối phương thật sự không để ý hay chỉ giả bộ.

Đổi lại là mình, bị đoạt vị hôn phu, chắc chắn sẽ rút súng giết người.

Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Y Tình, Ninh Thư nói: “Trác Triệt Nhiên lén uy hiếp ta, hắn nói, dù ta có gả qua cũng chỉ là một thế tử phi hữu danh vô thực.”

“Có đôi khi ta cảm thấy gả qua như vậy cũng không tồi, thế tử phi thân phận cao quý, cẩm y ngọc thực.”

“Hơn nữa, thế tử phải để người mình thích làm tiểu thiếp, tuyệt.”

Y Tình: ……

Y Tình có hơi không nhìn thấu đích nữ phủ Tuyên Bình Hầu này.

Rốt cuộc cô ta tức giận hay không tức giận?

“Uống trà đi, trà sắp lạnh rồi.” Ninh Thư nâng tách trà lên bảo Y Tình.

Y Tình gật gật đầu, nâng tách mời Ninh Thư.

Hồng Lăng ở cạnh nhìn chằm chằm Ninh Thư, tay cầm kiếm bên hông.

Chỉ sợ Ninh Thư sẽ làm gì Y Tình.

“Hồng Lăng, ngươi ra ngoài đi.” Y Tình bảo Hồng Lăng.

“Tiểu thư.” Hồng Lăng không tán thành, không chịu ra ngoài.

Y Tình nhíu chặt mày, “Ngươi ra ngoài trước, chủ tử ngươi nói, ngươi theo ta nên tất cả phải nghe ta.”

Hồng Lăng thấy Y Tình tức giận, chỉ có thể ra ngoài.

Ninh Thư cười nói: “Thế tử thật tốt với ngươi, còn phái ở bên bảo hộ ngươi.”

Vẻ mặt Y Tình chua xót, “Ngươi cũng thấy đấy, nàng chung quy vẫn là người của thế tử, không nghe lời.”

Ninh Thư chống cằm, ngón tay vói vào chén trà, nhấp nước, viết hai chữ ‘tự do’.

“Vậy cũng là do thế tử điện hạ coi trọng ngươi, người khác còn chưa chắc được như vậy.” Ninh Thư một bên viết một bên nói.

Y Tình có chút không hiểu Ninh Thư có ý gì, theo lý thuyết, bây giờ hai người các cô vẫn là tình địch.

Trong lòng Y Tình ngổn ngang, nếu không có quân đoàn, Trác Triệt Nhiên đối xử vậy với cô cũng sẽ không có gì cần nói, dù sao là kẻ yếu được cường giả che chở, phụ thuộc vào cường giả.

Nhưng trong tay cô có quân đoàn, đồ trong tay quân đoàn đủ cho một hồi chính biến, huyết tẩy hoàng cung.

Có tự tin và thực lực, Y Tình lại không quá thích cảm giác bị người khống chế.

Y Tình không có tiếp lời Ninh Thư, ho một tiếng, “Thân thể hơi không thoải mái, ta đi trước.”

Ninh Thư gật đầu, nhìn theo bóng Y Tình.

“Tiểu thư, sao người lại khách khí với nàng ta như vậy?” Miệng Liên Kiều chu cao.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta mắng nàng ta hả, có một số việc, không chỉ đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy đâu.”

Ninh Thư xuống tầng, ngồi lên kiệu về phủ Tuyên Bình Hầu.

Rửa mặt chải đầu một chút, Ninh Thư lại đi mát xa cho lão thái quân.

“Tổ mẫu, biểu ca bị bệnh, cô cô có biết không?” Ninh Thư hỏi lão thái quân.

“Cha con viết thư nói rồi.” Lão thái quân nhìn Ninh Thư xoa chân mình, “Biểu ca con bị bệnh cũng không biết khi nào mới khỏi, con không đi thăm nó sao?”

Ninh Thư lắc đầu, “Nam nữ khác biệt, cháu gái vừa mới từ hôn, không thích hợp gặp biểu ca.”

“Tổ mẫu, biểu ca là cháu yêu của cô cô, chắc chắn bây giờ đang lòng nóng như lửa đốt, để biểu ca trở về thì sao?”

Có người ngoài Cố Phồn Lũ ở, phủ Tuyên Bình Hầu không thể xây dựng rầm rộ, trong lúc sửa lại từ đường sẽ lộ ra nhiều đồ chói mắt.

Lúc trước đưa Cố Phồn Lũ về phủ Tuyên Bình Hầu, là để đặt Cố Phồn Lũ dưới mí mắt, miễn cho hắn mưu tính gì đó với Trác Triệt Nhiên.

Lão thái quân cũng đau đầu, “Nhưng lỡ đường xá xa xôi bệnh tình nặng thêm thì làm sao bây giờ?”

Hiện tại Cố Phồn Lũ là một củ khoai lang phỏng tay, để lại trong phủ sợ xảy ra chuyện, Cố gia sẽ tìm phủ Tuyên Bình Hầu liều mạng.

Nhưng nếu đưa Cố Phồn Lũ đi, nửa đường xảy ra vấn đề, Cố gia lại oán bọn họ đuổi một người bệnh nặng đi, đường xá xóc nảy làm tăng bệnh gây chết người.

Làm thế nào cũng mẹ nó hố cha.

Tốt bụng thu lưu, nhưng hai nhà lại kết thù.

Ninh Thư ấn huyệt vị lão thái quân, nói: “Biểu ca là người phương nam, chưa từng sống ở phương bắc, tự nhiên không thể thích ứng khí hậu phương bắc, chờ về rồi, thân thể tự nhiên sẽ tốt.”

“Để cô cô tới đón người về là được.” Ninh Thư nhẹ nhàng nói.

Lão thái quân gật đầu, “Cái này để cha con làm đi, không cần bóp nữa, ta đi ngủ một lát.”

Ninh Thư hầu hạ lão thái quân đi ngủ, ở cạnh đợi một hồi, chờ lão thái quân ngủ xong mới lấy ngân châm ra, thay bà châm vào huyệt vị.

Tuổi lớn, thân thể sẽ có đủ loại bệnh.

Ninh Thư thu ngân châm, lúc đi nhân tiện đóng cửa lại.

Liên Kiều canh ở cửa nhanh chóng tới quạt cho Ninh Thư.

“Tiểu thư mau lau mồ hôi.” Liên Kiều cầm khăn lau mồ hôi cho Ninh Thư.

Thời tiết nóng bức, lão thái quân tuổi lớn, trong phòng không để băng.

Ninh Thư thấy trán Liên Kiều toàn mồ hôi, “Ngươi cũng lau đi, đứng ở ngoài rất nóng.”

“Nô tỳ không có việc gì.”

Ra khỏi viện của lão thái quân, Ninh Thư lại tới chỗ Vinh Quốc Phu nhân.

Vinh Quốc Phu nhân tức giận nói: “Chạy qua lại mà con cũng không chê mệt, tổ mẫu con ngủ rồi?”

Ninh Thư cười nói: “Tổ mẫu ngủ rồi, mẹ, mẹ đang trách con gái không xoa bóp cho mẹ à, vậy để con xoa.”

“Được rồi, con cũng mệt rồi, con hiếu kính tổ mẫu, sao ta trách được.” Vinh Quốc Phu nhân sai người bưng nước ô mai cho Ninh Thư.

Ninh Thư uống nước ô mai, sau đó hỏi: “Mẹ, gần đây cha đang vội việc gì?”

“Trúc Như, những việc này không tới phiên nữ tử hậu viện chúng ta nhọc lòng.” Vinh Quốc Phu nhân sâu xa nói.

Ninh Thư buông chén nước ô mai xuống, cười nói: “Mẹ, con lo lắng cho phủ Tuyên Bình Hầu, con sinh ra trong phủ Tuyên Bình Hầu, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực.”

“Con sẽ không làm ra chuyện gì quá trớn, cũng không muốn rời khỏi hậu viện.”

“Con đã không thể vì gia tộc kết thân với phủ Tín Vương, làm phủ Tuyên Bình Hầu mất mặt.” Ninh Thư chân thành tha thiết nói.

“Nha đầu chết tiệt kia, nói gì đấy.” Vinh Quốc Phu nhân chọc trán Ninh Thư, “Đừng ỷ vào mình có vài phần khôn lỏi mà tung tăng nhảy nhót, trên đời này không có ai thật sự ngu ngốc.”

“Cha con cũng không phải kẻ ngu.”

Ninh Thư xoa trán mình, “Tuân lời mẫu thân dạy bảo, vậy cha gần đây đang làm gì, mãi không thấy bóng.”

“Cha con à, ta cũng không biết.”

Ninh Thư: ……

Thật là.

Ninh Thư ra khỏi viện Vinh Quốc Phu nhân, sắc mặt có chút khó coi, thở dài một hơi trong lòng, Vinh Quốc Phu nhân dù sao cũng vì tốt cho cô.

Phủ Tuyên Bình Hầu không thiếu một đứa con gái, Vinh Quốc Phu nhân hi vọng cô yên ổn, bình an.

Ninh Thư đi tới trước cửa từ đường, cánh cửa vào từ đường có vẻ rất cũ nát, thật khó tưởng tượng bên trong lại là vô cùng nhiều vàng.

Chờ Cố Phồn Lũ đi rồi, thế nào cũng phải để Tuyên Bình Hầu sửa từ đường.

Người cổ đại đặt chữ hiếu lên trước, từ đường tổ tiên xây, sao có thể hủy đi.

Nơi đặt bài vị có đầy vàng, ngầm giấu đi cũng có thể hưởng thụ vinh hoa được.