Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1552: Trò chơi mạo hiểm (20)



Ninh Thư đến trung tâm thương mại, sau đó gọi điện cho Cung Phù báo địa điểm.

Tiện thể nói luôn cách thức trao đổi.

Cung Dung nhìn dòng người qua lại trong trung tâm thương mại lung linh có đủ hãng hàng hiệu, ánh mắt phức tạp: “Tại sao phải đến trung tâm thương mại nhà tôi?”

“Nếu như xảy ra chuyện gì, bên tổn thất đương nhiên là các anh.”

Khu thương mại này trên danh nghĩa là sản nghiệp của Cung gia, nếu như xảy ra chuyện dùng vũ khí đánh nhau hay đấu súng gì đó, tổn thất cũng thuộc về Cung gia.

Ở địa bàn nhà mình, khẳng định có nhiều băn khoăn.

Cung Dung đột nhiên cười một tiếng: “Thật ra cô cũng có thể được coi là một nhân tài, sao lại sử dụng mấy biện pháp quỷ quái này thuận tay thế chứ?”

Ninh Thư cười híp mắt nói: “Cảm ơn đã khen.”

“Cung gia chúng ta không tổn thất nổi.” Cung Dung ngạo nghễ nói.

Ninh Thư lắc lắc ngón trỏ: “No, no, sau khi anh bị bắt cóc, không phải, là anh theo tôi ra ngoài chơi một vòng, em gái anh giữa lúc lâm nguy tiếp quản tập đoàn.”

“Trong tập đoàn khẳng định có người không phục, chỉ cần em gái anh làm sai bất cứ chuyện gì, đều sẽ bị người ta nắm thóp. Em gái anh không dám.”

Ninh Thư thanh thản ngồi trên ghế dài, “Nếu như không du lịch vòng quanh thế giới với tôi, kế hoạch của anh hẳn là chậm rãi đưa em gái anh lên làm người khống chế tập đoàn.”

Dùng quãng đời còn lại của mình để củng cố vương vị em gái thật vững chắc.

Thế nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, Hứa Hân tham gia trò chơi dâng linh hồn lên.

Ninh Thư tận khả năng muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này quan trọng nhất là mẹ nguyên chủ, coi như những cái khác đều hoàn thành thì cũng chỉ đạt nhiều nhất là 50% tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.

Vẫn bị coi là nhiệm vụ thất bại.

Ninh Thư làm nhiều thứ như vậy, tất cả đều vì mẹ nguyên chủ.

Cung Dung híp mắt, che khuất sóng mắt chuyển động, yên tĩnh ngồi cạnh Ninh Thư.

Hai người không nói gì, bầu không khí bình thản, chưa phải nghiêm trọng, cũng không phải nhẹ nhàng.

Ninh Thư đột nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao anh lại luôn giả thành nữ, là vì bệnh của anh sao?”

Cung Dung không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Ninh Thư nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ rưỡi, con nhóc kia đang làm gì?

Trước đó Ninh Thư có nói qua không được gọi cảnh sát, nếu không sẽ lập tức kích nổ bom giấu trong trung tâm thương mại.

Bom cái gì chỉ để doạ người thôi.

Cung Phù khoan thai đến muộn, trang phục đoan trang, vô cùng có khí thế.

Phía sau cô có mấy người to cao vạm vỡ, Ninh Thư dùng tinh thần lực quét qua, phát hiện bên hông bọn họ có súng.

Có hai người đàn ông đỡ một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt.

Ninh Thư nhận ra khuôn mặt trong trí nhớ, lập tức sử dụng tinh thần lực xem xét bệnh tình mẹ nguyên chủ.

Hai quả thận của mẹ Hứa Hân đều là màu vàng đất, màu sắc vẩn đục, nhìn cứ như tảng đá chứ không phải máu thịt.

Ninh Thư đứng lên vẫy tay: “Bên này, bên này…”

Cho dù là Cung Dung cũng nhịn không được giật khoé miệng, bộ dạng này trông giống trao đổi con tin hả?

Giống dáng vẻ chờ bạn thân cùng đi mua sắm thì có.

Cung Phù đầu tiên nhìn anh trai mình, sau đó nhìn đến đầu tóc đã qua chỉnh sửa của anh trai mình, nhịn không được nhíu mày, ánh mắt nhìn Ninh Thư không có ý tốt.

Cung Phù đi tới, Ninh Thư kéo Cung Dung đứng lên đón.

“Anh cô hoàn hảo không chút tổn hại nhé.” Ninh Thư giao Cung Dung cho Cung Phù, sau đó kéo mẹ Hứa từ trong tay hai vệ sĩ cao to vạm vỡ qua.

“Mẹ.” Ninh Thư đỡ mẹ Hứa, mẹ Hứa sắc mặt tái nhợt miễn cưỡng cười một tiếng với Ninh Thư.

Ninh Thư ngồi xuống cõng mẹ Hứa, nhìn thấy ánh sáng loé lên, có dao đâm về phía cô.

Ninh Thư tránh dao, lấy ra một đồ vật có nút bấm, nếu cô nhấn cái nút này là khu thương mại sẽ nổ tung luôn.

Sắc mặt Cung Phù biến đổi, cắn răng nói: “Giết cô ta.”

Ninh Thư vận khí đan điền cõng mẹ Hứa chạy, đến ven đường liền dừng lại bắt taxi.

Ninh Thư nhanh chóng đưa mẹ Hứa lên xe taxi.

Sau đó đóng cửa xe.

“Hứa Hân cứu tôi…” Cung Dung chạy nhanh đến chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư vội vàng nói: “Lái xe, nhanh lái xe.”

“Hắn đang gọi cô?” Lái xe hơi nghi hoặc hỏi.

Ninh Thư lạnh lùng, “Tôi không biết hắn.” Cung Dung chạy rất nhanh, có điều thân thể run lên một cái, hình như là trúng đạn.

Hẳn là có người gắn ống giảm thanh, muốn bắn chết Cung Dung.

Có điều chuyện này thì liên quan gì đến cô?

“Hứa Hân, người phụ nữ chết tiệt, mau cứu tôi.” Cung Dung ôm cánh tay đuổi theo xe.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Lái xe, chúng tôi đang rất gấp, làm phiền anh nhanh lên một chút.”

“Cô không nghe có người đang gọi cô sao?” Lái xe xoắn xuýt hỏi.

Ninh Thư lắc đầu, “Là ảo giác của anh thôi, tôi không nghe thấy gì cả.”

Lái xe nhìn qua gương thấy vẻ mặt chính khí lẫm liệt của Ninh Thư, im lặng.

Lái xe giẫm chân ga, tăng tốc độ, rất nhanh đã bỏ xa Cung Dung.

Cung Dung: …

Mẹ, người phụ nữ này thật đúng là tàn nhẫn.

Cung Dung đầu váng mắt hoa, máu tươi từ miệng vết thương vẫn liên tục chảy ra, chỉ có thể chạy không ngừng.

Đột nhiên có một cánh tay duỗi tới kéo tay hắn, nhân tiện bịt kín miệng của hắn.

Trái tim Cung Dung nhảy lên từng nhịp.

Ninh Thư phóng ra tinh thần lực, nhìn xem trên người Cung Dung có thiết bị định vị gì không.

Sau đó khiêng Cung Dung, chạy.

Cung Dung mất máu chóng mặt: …

Giày vò như vậy, máu hắn sắp chảy hết rồi.

Ninh Thư đến một khách sạn nhỏ, nơi này rất vắng vẻ, không giống khách sạn trước đó, xung quanh không có tới một cái đèn đường.

Ninh Thư vào nhà, mẹ Hứa đang ngồi trên giường, nhìn thấy Ninh Thư trở về thì thở dài một hơi, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

Ninh Thư ném Cung Dung lên giường một cách thô bạo, vừa vặn đè phải cánh tay bị thương, Cung Dung đau đến suýt không màng hình tượng gào lên.

“Nhẹ tay chút.” Ngoại hình Cung Dung xuất chúng, mẹ Hứa có chút đau lòng.

Ninh Thư xuống lầu mua ít vật dụng y tế, chuẩn bị gắp đạn trong tay Cung Dung ra.

Cung Dung yếu như gà, trúng đạn như mất nửa cái mạng, lúc Ninh Thư mua đồ trở về, Cung Dung đã ngất.

Mặt không còn chút máu.

Mẹ Hứa hỏi: “Hắn không sao chứ?”

Phụ nữ thật đúng là thích lừa mình dối người, hắn mất nhiều máu như vậy, sao có thể không vấn đề gì.

Ninh Thư xé ga giường trói Cung Dung lại, đề phòng hắn giãy giụa.

Sau đó trực tiếp lột tất, cuộn thành cục nhét vào miệng Cung Dung.

Lát nữa chắc sẽ đau, làm vậy để hắn không mở miệng kêu được.

Mẹ Hứa: …

Đây là con mình!?

Ninh Thư dùng cồn khử độc kẹp gắp, phóng xuất tinh thần lực xem xét tình trạng tay của Cung Dung.

Tinh thần lực quả là tiện lợi.

“Mẹ, giúp con giữ tay này của hắn lại.” Ninh Thư nói với mẹ Hứa.

Mẹ Hứa có chút chột dạ: “Hân Hân, hay là chúng ta đưa hắn đi bệnh viện đi.”

Ninh Thư cười ha ha: “Mẹ, tin con đi, không sao đâu.”

Ninh Thư tìm chuẩn xác vị trí đạn, dùng kẹp với vào gắp ra.

Đụng phải vết thương, Cung Dung đau đến tỉnh lại, dùng sức giãy giụa, mồ hôi đầm đìa, gân xanh nổi lên trên mặt, trên cổ, trông dữ tợn kinh khủng.

Ninh Thư kẹp đạn, gắp ra ngoài.