Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1542: Trò chơi mạo hiểm (10)



Thuyền dây đằng nổi trên mặt nước, lềnh bềnh theo sóng.

Cô nhóc da nâu cẩn thận bò lên thuyền, thuyền chấp chới, chìm xuống một ít.

“Cô lên thử xem.” Cô nhóc vươn tay với Ninh Thư.

Ninh Thư bò lên, thuyền lại chìm xuống thêm, có nước tràn lên.

Nhưng cũng may làm đủ lớn, diện tích chịu lực lớn, không chìm.

Cô nhóc da nâu rất vui vẻ, cầm mái chèo đơn sơ bắt đầu chèo.

Ninh Thư ngồi một bên, cô nhóc da nâu ngồi một bên, hai người giữ cân bằng cho thuyền.

Thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển về phía trước.

Ninh Thư đặt tay vào trong nước, phóng ra lực Hỏa Dương, một con rồng to bằng cánh tay bơi xuống đáy thuyền, nâng đỡ thuyền, nhân tiện đẩy thuyền đi về trước.

Ninh Thư lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đây là thành quả mấy ngày tu luyện của cô, có thể có một con rồng nhỏ cũng là tốt rồi.

Lại nói lực Hỏa Dương vốn tương khắc với nước, không biết hoả long có thể kiên trì bao lâu.

“Ơ……” Cô nhóc hơi ngạc nhiên, cảm giác chèo thuyền không còn tốn sức nữa.

“Sao tôi có cảm giác tốc độ nhanh hơn nhiều?” Cô nhóc da nâu nhịn không được hỏi Ninh Thư, nó hoài nghi đây là ảo giác của mình, vì quá muốn rời đi nên mới sinh ra.

Ninh Thư nói: “Chắc đang xuôi dòng.”

“Có lẽ vậy.” Cô nhóc ngồi xổm xuống, với tay vào trong nước, cảm thụ tốc độ và phương hướng của nước.

“Đừng với tay vào trong biển, nơi này khác với vùng nước ngọt, bên trong chứa rất nhiều giống loài nguy hiểm, mau bỏ tay lên.” Ninh Thư nói.

Cô nhóc vẫn chưa cảm nhận được gì, từ nhỏ lớn lên ở biển nên cũng có chút kinh nghiệm, nhưng khi nghe lời Ninh Thư nói thì đã nhanh chóng rụt tay về.

Con thuyền nhỏ vô cùng đơn sơ không nhanh không chậm bơi về trước, dần bỏ hòn đảo lại phía sau.

Quay đầu lại nhìn, hòn đảo nhỏ đi nhiều.

Cô nhóc thở ra một hơi dài, “Cuối cùng cũng thoát.”

Ninh Thư cong khóe miệng không nói gì, bây giờ nói vậy thì còn hơi sớm.

Ban đêm trên biển rất lạnh, đặc biệt nửa người còn đang ngâm trong nước.

Mặc dù đang là mùa hè nhưng cũng có chút chịu không nổi.

Điều khiến Ninh Thư tương đối kinh ngạc là cô và cô nhóc kia đã chạy trốn một ngày rồi, đối phương lại vẫn chưa có động tĩnh gì, không hề tới ngăn cản bọn họ.

Hòn đảo kia đã biến thành một chấm đen bé tí, đã cách rất xa, tại sao đối phương còn chưa ra tay, để yên cho họ rời đi?

Hay là cảm thấy bọn họ không sống sót trong biển được?

Cô nhóc da nâu đặt mái chèo lên thuyền, nói: “Buổi tối chúng ta không cần chèo, không thấy gì sẽ rất nguy hiểm.”

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời chỉ có nửa vầng trăng, không có sao, làm cô không phân biệt được phương hướng.

Ninh Thư đưa tay vào trong nước, thu hồi tiểu hoả long.

Đi suốt một ngày, lực lượng tiểu hỏa long hao tổn không ít, so với trước đó thì nhỏ đi nhiều.

Ninh Thư ngồi xếp bằng dưới đất, dưới mông đều là nước, nước tràn lên từ khe hở của dây đằng.

Cứ có cảm giác như đang ngâm mình trong nước……

Nếu cứ vậy về đến nhà, Ninh Thư cảm thấy mông mình khẳng định bị ngâm đến trắng bệch

Cô nhóc da nâu hơi mệt, dựa vào người Ninh Thư, ậm ờ nói: “Tôi ngủ trước, đợi lát nữa tôi đổi với cô.”

Ninh Thư ừ một tiếng, bắt đầu tu luyện.

Tu luyện trên biển nên tiến độ có hơi chậm, bốn phía đều là nước, lực Hỏa Dương ít đi nhiều.

Hơn nữa trời còn đang tối.

Nhưng dù lực Hỏa Dương thiếu cũng vẫn cuồn cuộn không ngừng, linh khí ở vị diện hiện đại mới thật sự thiếu đến đau lòng.

Cô nhóc nói muốn thay ca cho Ninh Thư, nhưng vừa ngủ là say như chết, ngả xuống đùi Ninh Thư ngủ đến thiên hôn địa ám.

Ở trên đảo mười ngày, tinh thần mỗi người đều căng chặt, không dám thả lỏng.

Ninh Thư có chút cạn lời, nhóc này không sợ cô hạ độc thủ à, ngủ như lợn chết.

Ninh Thư tu luyện tới hửng đông mới vỗ vỗ mặt nó, “Nên dậy rồi.”

Cô nhóc da nâu đột nhiên bật dậy, cuống quít nhìn xung quanh, sau đó thở dài nhẹ nhõm.

Còn tưởng vẫn đang trên đảo chứ.

Cô nhóc có chút ngượng ngùng, “Nên đổi người rồi.”

Ninh Thư nói: “Chúng ta không có đồ ăn, cũng không có nước.”

Cô nhóc da nâu cười nói: “Chuyện này thì có gì đâu, tôi xuống bắt một con cá, chúng ta ăn cá sống.”

Cô nhóc nói rồi nhảy xuống thuyền.

Ninh Thư nhịn không được lắc lắc đầu, vào biển quá nguy hiểm, còn tưởng mình còn ở nhà à?

Lúc Ninh Thư lắc đầu, bỗng thấy một con thuyền màu trắng rất lớn đang rẽ sóng đi về phía này.

Ninh Thư đứng lên, thuyền dưới chân khẽ lay động.

Ninh Thư híp mắt nhìn con tàu kia.

Người trên thuyền khẳng định là địch.

Cô nhóc trồi lên từ mặt nước, ném một con cá lên thuyền, cá nhảy lên.

Cô nhóc lau mặt, sau đó nhìn theo ánh mắt Ninh Thư, thấy con tàu to lớn kia.

Thế là tức hưng phấn hô: “Bên này, bên này, cứu mạng……”

Ninh Thư ngồi xổm xuống, dùng tay ấn cô nhóc vào trong nước, thanh âm cô nhóc im bặt.

Ninh Thư yên lặng chờ con thuyền kia tới gần.

Cô nhóc lần nữa nhô đầu lên, ho khan hai tiếng, vội vàng phun nước trong miệng ra, hỏi Ninh Thư: “Cô làm gì vậy?”

“Đừng gọi, con thuyền kia là của tập đoàn tài trợ cho chương trình này.” Ninh Thư nói, chỉ có tập đoàn SR mới có khả năng có một con thuyền lớn tới vậy.

Cô nhóc da đen trưng bộ mặt đầy dấu chấm hỏi ra, hiển nhiên không rõ Ninh Thư nói vậy là có ý gì.

Thật ra cô nhóc là một đứa bé rất đơn thuần, không hiểu được những lắt léo trong này.

“Chẳng lẽ chúng ta không thể cầu cứu?” Cô nhóc hỏi.

Bọn họ đang chờ được cứu đấy.

Ninh Thư quay đầu lại, đã không nhìn thấy hòn đảo nữa, xung quanh là đại dương mênh mông vô bờ, không phân biệt nổi phương hướng.

Lúc cô và cô nhóc đào trốn, những người này không có động tĩnh gì.

Chờ đến khi bọn họ tưởng rằng chạy thoát rồi mới xuất hiện.

Nơi đây trước không có cửa sau càng không, có thể làm gì được.

Còn không phải mặc người bóp trong tay à.

Cô nhóc muốn bò lên thuyền, Ninh Thư nói: “Trước đừng lên, đợi lát nữa có khi gặp nguy hiểm.”

“Có thể gặp nguy hiểm gì?” Cô nhóc rất mơ màng, “Cô vẫn để cho tôi lên đi, ở trong nước thế này mới nguy hiểm, tôi cảm giác vừa có thứ gì đụng vào chân mình.”

Cô nhóc nghĩ chắc là cá, nếu là thứ nguy hiểm gì thì sao còn ở đây.

Trong lòng Ninh Thư có chút bất đắc dĩ, gật gật đầu, “Vậy lên đi.”

Con thuyền ngày càng gần, cuối cùng chạy đến ngay trước bọn họ, sóng nước nó gây ra suýt nữa ném văng con thuyền dây đằng dưới chân Ninh Thư.

Cô nhóc da nâu và Ninh Thư ngồi xổm bên trên, nắm chặt lấy dây đằng dưới chân, miễn cho lật thuyền.

Con thuyền ngừng lại, bên trên có người cầm loa nói, “Buộc dây thừng vào người, chúng tôi sẽ kéo các người lên.”

Có hai sợi dây thừng được ném xuống.

Ninh Thư nhìn lên trên, còn có người chĩa súng vào cô và cô nhóc.

Lực lượng vũ trang này……

Cô nhóc hỏi Ninh Thư: “Chúng ta có lên hay không?”

“Nhìn thấy súng không?” Ninh Thư nhấc mắt, “Sẽ bắn nhóc thành cái sàng.”