Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1506: Thần thú giãy giụa (28)



Ngọc Lưu Li hoảng sợ nhìn Ninh Thư, không ngừng lùi về sau, định ra ngoài cửa.

Ngọc Lưu Li thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao con khổng tước này không đau?

Đây là cách duy nhất để cô ta trừng phạt Khổng Lâm, nếu còn không dùng được thì cô ta chẳng có thủ đoạn gì có thể chèn ép khổng tước nữa.

“Khổng Lâm, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi… Ngươi không thể dĩ hạ phạm thượng như thế.” Ngọc Lưu Li ngoài mạnh trong yếu hô.

Ngọc Lưu Li luôn không sợ trời không sợ đất, mặc dù đối mặt với tình huống này nhưng vẫn cứng cổ, vẻ mặt ngạo nghễ.

Ninh Thư đặt mạnh tách trà xuống bàn, nước trà bên trong sánh ra.

Trong lòng Ngọc Lưu Li nhảy dựng, rõ ràng khế ước còn tồn tại, cô ta có thể cảm giác được, nhưng tại sao không làm gì được Khổng Lâm?

“Quỳ xuống.” Ninh Thư quát lên một tiếng, Ngọc Lưu Li bị dọa đến mức thân thể run lên.

“Ta…” Ngọc Lưu Li vừa muốn nói, thân thể lại mất khống chế quỳ xuống, bịch một tiếng, đầu gối đập mạnh xuống đất.

Ngọc Lưu Li đau đến da mặt nhăn nhúm, biểu tình khó hiểu, không rõ tại sao mình lại quỳ trước Khổng Lâm.

Ngọc Lưu Li đầy mặt khuất nhục, cô ta là Ngọc Lưu Li, lạy trời lạy đất nhưng không lạy người.

Ngọc Lưu Li bò lên, “Khổng Lâm, ngươi đã làm gì ta?”

Ninh Thư chậm rì rì châm trà, “Ta có bảo ngươi đứng lên chưa, quỳ xuống.”

Ngọc Lưu Li lại bịch một tiếng quỳ trên đất, đầu gối chạm mạnh vào sàn nhà, Ngọc Lưu Li đau đến trắng bệch mặt mày.

“Ngươi…” Ngọc Lưu Li ngẩng đầu, dùng ánh mắt khuất nhục cừu hận nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư buông ấm trà, nhìn Ngọc Lưu Li đang quỳ.

Khế ước chủ tớ, chủ càng cường đại thì lực lượng khống chế cũng càng cường đại.

Lực lượng Ninh Thư dùng để khống chế Ngọc Lưu Li tuyệt đối mạnh hơn khi Ngọc Lưu Li khống chế Ninh Thư.

Ngọc Lưu Li muốn đứng lên, lại phát hiện mình không khống chế được thân thể, nhịn không được hơi đổi sắc mặt, “Ngươi làm gì ta?”

Đến thân thể cô ta còn không thể khống chế, nếu bảo cô ta tự sát thì còn kinh khủng thế nào.

Ninh Thư ăn điểm tâm, “Chỉ là chuyện mà ngươi đã làm với ta thôi.”

“Khổng Lâm, ngươi muốn phản chủ sao?” Ngọc Lưu Li thực sự có hơi sợ, sắc mặt hơi đổi, nhưng ngay sau đó lại ngơ ngác nhìn Ninh Thư.

“Ngươi… Ngươi.” Ngọc Lưu Li vô cùng kinh sợ nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Xem ra ngươi đoán được rồi, chúng ta có khế ước chủ tớ, có điều hiện tại ta là chủ, ngươi là tớ.”

“Chuyện này không có khả năng, không có khả năng.” Sắc mặt Ngọc Lưu Li tái nhợt, “Ta không giải trừ khế ước thì ngươi sao có thể thoát khỏi khế ước được, ta không tin.”

Ninh Thư ừm một tiếng, “Thử một chút là biết.”

“A…” Ngọc Lưu Li ôm đầu, đau đến lăn lộn trên đất, khuôn mặt dữ tợn, “Đau quá đau quá…”

Ninh Thư đã thề rồi, nếu có cơ hội sẽ cho Ngọc Lưu Li nếm thử cảm giác linh hồn bị xé rách là thế nào.

Ninh Thư vừa nghe Ngọc Lưu Li kêu rên, vừa uống trà, cứ như đang ngắm cảnh không bằng.

Cả người Ngọc Lưu Li đổ mồ hôi đầm đìa, thống khổ vô cùng, nhưng Ngọc Lưu Li là người kiên cường, không mở miệng xin Ninh Thư tha.

Cắn răng nói: “Khổng Lâm, chúng ta không chết không ngừng.”

“Được, không chết không ngừng thì không chết không ngừng, dù sao một ý nghĩ của ta cũng có thể giết ngươi.”

Ninh Thư bình tĩnh nói.

“Lúc trước, lúc trước ta nên giết ngươi mới đúng.” Ngọc Lưu Li rất hối hận khi đã lưu lại con khổng tước này.

Hắn vẫn luôn không cam lòng.

Hối hận, thật hối hận…

Ngọc Lưu Li đau đến lăn lộn khắp nơi, cuối cùng thống khổ nói: “Ấn Thiên, cứu ta.”

Ấn đường Ngọc Linh Lung hiện ra một luồng khói, Ấn Thiên xuất hiện.

Linh hồn Ấn Thiên so với lúc trước đã ngưng đọng hơn không ít, xem ra trong khoảng thời gian này, Ngọc Linh Lung làm rất nhiều vì Ấn Thiên.

Ấn Thiên nhìn Ngọc Lưu Li đau đến sắc mặt dữ tợn, muốn duỗi tay đỡ Ngọc Lưu Li, nhưng tay hắn lại xuyên qua thân thể Ngọc Lưu Li.

Ấn Thiên nhìn về phía Ninh Thư, mày xéo thẳng lên tóc mai, cực có uy thế, “Giải trừ khế ước nhanh.”

Ninh Thư buông tay, “Ngươi nói giải trừ thì phải giải trừ chắc.”

“Ngàn năm trước không có ai dám nói với bản tôn như vậy đâu.” Ấn Thiên lạnh lùng nói, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư một hơi uống cạn trà trong chén, buông chén rồi nói: “Là người ngàn năm trước mà bây giờ còn hiện hồn ra oai, thật không thú vị.”

“Uy danh ngàn năm trước còn ma nào nhớ.”

Ninh Thư dừng trừng phạt Ngọc Lưu Li, Ngọc Lưu Li nằm trên đất, suy yếu vô cùng.

Ấn Thiên vội vàng hỏi Ngọc Lưu Li: “Ngươi có sao không?”

Ngọc Lưu Li hơi thở mong manh, nói: “Hắn nghịch chuyển khế ước.”

Ấn Thiên nhíu mày, chưa nghe qua chuyện nghịch chuyển khế ước bao giờ.

Hiện tại Ngọc Lưu Li rất yếu, chỉ cần một ý nghĩ, Ngọc Lưu Li sẽ có khả năng tan thành mây khói.

Ấn Thiên hiện tại còn phải dựa vào Ngọc Lưu Li, nếu Ngọc Lưu Li xảy ra chuyện gì, hắn cũng chuyện.

Mặc kệ về công hay về tư, Ấn Thiên đều phải cứu Ngọc Lưu Li.

Ấn Thiên nhìn về phía Ninh Thư, trầm giọng hỏi: “Điều kiện để giải trừ khế ước là gì?”

Ninh Thư buông tay, “Ta không muốn gì cả, tạm thời ta không muốn giải trừ khế ước.”

“Mà ngươi cũng không có thứ ta muốn.” Ninh Thư không hề muốn lấy thứ gì trên người Ngọc Lưu Li.

Ngọc Lưu Li cũng không có thứ cô cần, vô dục vô cầu.

“Ngươi muốn gì ta đều có thể cho, bao gồm công pháp tu luyện của linh thú hay đan phương nổi danh hiếm…” Ấn Thiên trầm mặt nói.

Ninh Thư thần sắc đạm nhiên, “Những thứ ngươi nói ta đều không cần.”

“Lúc trước Ngọc Lưu Li đối xử với ta thế nào, bây giờ ta đòi lại hết là xong.”

Ninh Thư tâm vừa động, Ngọc Lưu Li tức khắc kêu rên ra tiếng, lại bắt đầu đau.

Ngọc Lưu Li ôm đầu, gân xanh trên trán nổi lên.

Ngọc Lưu Li đập mạnh đầu mình xuống đất, cứ như làm vậy là có thể giảm bớt thống khổ khi linh hồn bị xé rách.

Ấn Thiên nhanh chóng dùng tay đỡ trán Ngọc Lưu Li, nhưng Ấn Thiên không có thật thể, đầu Ngọc Lưu Li xuyên qua tay hắn, bịch bịch bịch nện trên mặt đất.

Rất nhanh đầu Ngọc Lưu Li đã máu thịt be bét, trên sàn đều là vết máu.

Ấn Thiên nhìn đến nôn nóng, vội vàng định trụ Ngọc Lưu Li.

Cơ mà vì sử dụng lực lượng nên linh hồn Ấn Thiên lại trở nên trong suốt hơn tí.

Ngọc Lưu Li rất thống khổ, cực kì thống khổ, đau đến mức không có sức kêu nữa.

Chỉ rên rỉ nhỏ, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.

Ninh Thư huỷ bỏ trừng phạt, thân thể căng chặt của Ngọc Lưu Li lập tức xụi lơ trên đất, cứ như đã chết.

Ấn Thiên kiểm tra Ngọc Lưu Li, quay đầu âm trầm nói với Ninh Thư: “Ngươi cũng thật ngoan độc.”

“Tra tấn người như vậy hay lắm à?”

Ninh Thư gật đầu, “Rất hay, trách thì trách Ngọc Lưu Li lúc trước luôn thích trừng phạt ta, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của người khác quả thật rất sướng.”

Cùng là một chuyện, Ngọc Lưu Li làm thì không sai, đến cô lại là ngoan độc.

Được rồi, cô ngoan độc đó, cô tình nguyện làm một người ngoan độc.