Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1498: Thần thú giãy giụa (20)



Ninh Thư vẫy vẫy tay, "Không cần đi theo làm tùy tùng hầu hạ, hai ta làm giao dịch, lại tìm một nơi bí ẩn, để ta luyện đan."

"Được."

"Xem thời gian, thì Ngọc Lưu Li sắp về tới, ta đi trước." Ninh Thư nhoáng lên ra khỏi thư phòng của Ngọc Hùng Phi.

Ninh Thư vừa về tới phòng mình, thì ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện, không phải đối phó với tiểu cầu trong ý thức hải, mà là tu luyện phun nạp linh khí.

Chờ đến khi ăn được dưỡng thần đan, đem linh hồn uẩn dưỡng hảo, lại chậm rãi đấu với ngoạn ý này.

Ninh Thư tu luyện một trận, thì nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, còn có thanh âm khó chịu của Ngọc Lưu Li, "Khổng Lâm, mở cửa."

Ninh Thư từ trên giường bước xuống, mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt lạnh của Ngọc Lưu Li.

"Từ học viện trở về sao không chào hỏi ta lấy một tiếng, ngươi có biết ta đã đi tìm ngươi khắp nơi trong học viện hay không." Ngọc Lưu Li rất bất mãn.

"Ngươi không muốn trở thành thần thú khế ước của ta, ta đầy liền thành toàn cho ngươi." Ngọc Lưu Li buồn bực nói.

Trong lòng Ninh Thư nhảy dựng, không phải Ngọc Lưu Li muốn mạt sát nàng sao.

Không phải nha, hiện tại thực lực của Ngọc Lưu Li thực nhược, lại còn đang có người muốn ám sát nàng ta, sao có thể ngay lúc này mạt sát nàng.

Ngọc Lưu Li rất là tức giận, sinh khi vì Ninh Thư làm lơ nàng, thậm chí đến một câu chào hỏi cũng không có.

Ngọc Lưu Li cảm giác tôn nghiêm của chính mình đang chịu chà đạp, càng chán ghét Ninh Thư làm thú khế ước của nàng, xem nhẹ nàng như thế.

Loại hành vi này cùng với phản bội có khác gì nhau.

Ngọc Lưu Li muốn thần thú khế ước, có thể cùng sống tốt với nhau, có thể biết trong lòng nàng muốn cái gì, một thần thú biết săn sóc.

Chứ không phải như thế này.

"Thân thể ta có điểm không thoải mái, cho nên mới trở về trước."

Ninh Thư giải thích.

"Thân thể ngươi không thoải mái, ngươi phải về trước, ngươi không thể đến nói với ta một tiếng sao, ngươi như vậy căn bản là không để ta vào trong mắt." Ngọc Lưu Li càng thêm sinh khí.

"Chỉ khổng tước này đúng là giống như Lưu nhi nói, trong lòng mang ý xấu, hiện tại thực lực của Lưu nhi còn yếu, trấn không được hắn." Ngọc Lưu Li nghe thấy một đạo thanh âm trầm thấp trong đầu mình.

"Để sư phụ ra trấn hắn giúp Lưu nhi." Ấn Thiên nói.

Ngay sau đó giữa mày Ngọc Lưu Li bay ra một luồng khói trắng, một nam tử phong hoa tuyệt đại xuất hiện.

Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ khí áp trong căn phòng đều trở nên rất thấp.

Ninh Thư nhìn tên nam nhân đột nhiên xuất hiện này, vẻ mặt cảnh giác, "Ngươi là ai?"

Ấn Thiên ở thể linh hồn, phỏng chừng mới thức tỉnh được một đoạn thời gian, linh hồn còn có chút đơn bạc.

Nhưng cũng có thể thấy rõ mặt của người nam nhân này, tà phi nhập tấn, khí phách vô song.

Đã từng là một nam nhân rất cường đại.

Nhưng hiện tại linh hồn loãng đến không bằng một góc linh hồn của nàng đâu.

"Khổng tước nho nhỏ, cư nhiên đối đãi với đệ tử của bản tôn như thế." Ấn Thiên mở miệng nói, cách nói chuyện rất cường thế, hai chân hắn huyền phù, trên người trút xuống khí thế cường đại.

Ninh Thư mặt không biểu tình, "Chỉ là một kẻ đã chết, đừng ra đây lắc lư."

Biểu tình Ấn Thiên như nứt ra, khí thế trên người càng thêm cường thịnh, khí thế này hướng về phía Ninh Thư như muốn 'dời non lấp biển'.

"Cái gì mà đệ tử hay không đệ tử, không biết ngươi từ đâu lấy ra con yêu nghiệt này, yêu nghiệt muốn lừa gạt chủ tử ta, nằm mơ đi."

Ninh Thư điều động Hỏa Dương Lực từ trong đan điền, đôi tay kết ấn, kết ra một phù chú kim sắc, đánh về phía Ấn Thiên.

Phù chú hóa thành một đạo hào quang, trong nháy mắt chui vào trong thân thể Ấn Thiên.

Hồn thể Ấn Thiên bốc ra khói đen, rốt cuộc cũng là người đã tu luyện thành thần, thoáng chốc Ấn Thiên liền giải quyết được phù chú.

Nhưng hồn thể của hắn cũng trở nên thực trong suốt.

Ngọc Lưu Li ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, hướng Ninh Thư hét giận dữ: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Yêu nghiệt này không biết từ nơi nào toát ra, muốn tổn thương ngươi, hiện tại ta liền đánh cho hắn hồn phi phách tán." Ninh Thư vừa nói chuyện, đôi tay vừa kết ấn, ngón tay tung bay thật mau, đều có tàn ảnh.

Ninh Thư búng tay về phía Ấn Thiên, phù chú hóa thành hào quang bắn thẳng về phía Ấn Thiên.

Hiện tại Ấn Thiên còn là hồn thể, rất nhiều chiêu thức không thể sử dụng được, hơn nữa phù chú của Ninh Thư vốn dĩ nhắm vào linh hồn.

Lại còn có thêm Hỏa Dương Lực phụ trợ, đối với linh hồn gây ra tổn thương rất lớn.

Hồn thể Ấn Thiên cơ hồ trong suốt, một lần nữa lại chui vào giữa mày Ngọc Lưu Li, biến mất.

"Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?" Ấn Thiên đột nhiên đâm vào ý thức hải của Ngọc Lưu Li, khiến Ngọc Lưu Li rất khó chịu.

Càng làm cho Ngọc Lưu Li khó chịu hơn là, Ấn Thiên ra tới để giúp nàng ngăn chặn chỉ khổng tước không biết nghe lời này, ngược lại linh hồn bị đánh cho suy yếu.

Hiện tại Ấn Thiên trong ý thức hải của nàng đã lâm vào ngủ say.

Ninh Thư buông tay hỏi: "Ta là đang giúp ngươi nha, để một linh hồn như vậy tiến vào trong thân thể của ngươi, chờ đến khi hắn cường đại rồi, khả năng là sẽ cướp đi thân thể này, linh hồn của ngươi cũng sẽ bị hắn cắn nuốt."

"Ngươi nói hươu nói vượn." Ngọc Lưu Li không tin Ấn Thiên là người như vậy, hơn nữa nàng gặp vấn đề về tu luyện, Ấn Thiên đều sẽ nhất nhất chỉ dẫn cho nàng.

Hơn nữa, Ấn Thiên còn là cao thủ luyện đan, biết rất nhiều đan phương ngưu bức trước kia.

Ngọc Lưu Li cười lạnh một tiếng, "Ta thấy, người luôn đối với ta có mưu đồ gây rối chính là ngươi."

"Tê tê......" Ninh Thư che đầu lại, lại đầu tu luyện.

Đột nhiên như có người lấy cây búa tạp nát linh hồn của nàng.

Dùng búa tạp, dùng bạo lực xé rách.

Quá đau.

Ninh Thư chống tường, "Điều ta nói đều là sự thật, chờ đến khi bị thân thể người này cường đại rồi, hắn sẽ chiếm làm của riêng."

"Câm miệng." Ngọc Lưu Li quát lớn một tiếng, "Ngươi có biết không, hắn đối với ta mà nói, quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, dạy cho ta biết rất nhiều thứ."

"Hiện tại vì ngươi, mà hắn lâm vào ngủ say." Ngọc Lưu Li đạp đổ cửa phòng mà đi, "Hảo hảo tỉnh táo lại cho ta."

Ninh Thư ngồi dưới đất, mặt đều vặn vẹo, ha hả cười một tiếng, ít nhất hiện tại Ấn Thiên đã lâm vào ngủ say.

Muốn thế Ngọc Lưu Li xuất đầu, nếu là Ấn Thiên của một ngàn năm trước còn có khả năng, hiện tại chỉ là một sợi u hồn, có điểm khó khăn.

Bằng không uổng công nàng đã từng làm pháp sư bắt quỷ, Huyết Liệp sư rồi.

Nhưng mà Ấn Thiên xác thực có bản lĩnh, nếu là một linh hồn bình thường, một chút như vậy thôi đã hồn phi phách tán, chính là Ấn Thiên còn có thể chui vào trong ý thức hải của Ngọc Lưu Li.

Ninh Thư ôm đầu, vô cùng đau đớn.

Ngọc Lưu Li là sinh khí thật, nên mới ném Ninh Thư một mình thống khổ trong phòng.

Ninh Thư đau đến mức ý thức mơ hồ, cảm giác linh hồn muốn bắn ra khỏi thân thể.

Ninh Thư ngừng lại ý nghĩ, nếu linh hồn thật sự bị bắn ra khỏi thân thể, vậy nhiệm vụ liền kết thúc.

Ninh Thư cắn răng, tận lực thả lỏng, nằm ở trên giường, thầm mặc niệm Thanh Tâm Chú.

Chịu đựng một đêm, buổi sáng lúc Ninh Thư mở mắt ra, phát hiện đầu óc mình là một mảnh hỗn độn mờ mịt.

Chỉ cần nàng hơi nhớ lại sự tình kia một chút, đầu sẽ thống khổ tựa như tạc nứt ra.

Linh hồn lại một lần nữa bị chấn động.

Cả người Ninh Thư nặng nề đến nỗi không nhấc người lên được.

Ninh Thư dứt khoát nằm ở trên giường lười động đậy nhúc nhích.

Thời điểm ra tay với Ấn Thiên, Ninh Thư đã nghĩ tới hậu quả này.

Ấn Thiên lâm vào ngủ say, tính ra là dùng tới Thất Thương đấu pháp, hại người hại mình.

Nhưng mà dường như thái độ của Ngọc Lưu Li đối với Ấn Thiên thực vi diệu, chẳng lẽ hai người này đã 'sát ra ái hỏa hoa' (chà sát/va chạm mà bắn ra tia lửa tình yêu).