Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 64: Ai sẽ đón em về nhà?





Tháng một, cuối mùa đông tàn.

Cát Diệp chống cằm ngắm nhìn cảnh tượng Đế Thiết Thành đang ngồi bên một cụ bà và nhờ bà dạy cách đan len.

Anh kiên nhẫn lắng nghe bà giảng giải từng bước một, tay cũng vụng về thực hành. Trông dáng vẻ của anh bây giờ thật giản dị, điềm đạm, lại vô cùng lễ phép, Cát Diệp thoáng có ý muốn chạy lại ôm anh.

Có ông lão nọ từ tiến đến, cười hiền với cô:

"Qua đây hát cho các ông nghe mấy bài dân ca nhé cháu?"

Cát Diệp gật đầu dạ vâng, trước khi quay bước, cô ngoảnh về sau nhìn anh thêm một chút. Tình cờ Đế Thiết Thành cũng đưa mắt dõi theo cô.

Anh mỉm cười ôn nhu, làm cô đột nhiên thấy xốn xang trong lòng.

"Mọi người chỉ bảo anh xã của cháu nhé. Anh chỉ khéo chăm vợ thôi, chứ những việc khác thì còn vụng về lắm ạ." Cát Diệp nói lớn.

Người cao tuổi trong phòng cùng nhau cười ồ lên, tấm tắc chép miệng:

"Lũ trẻ thời nay đáng yêu gớm nhỉ."

Họ vỗ đùi, rôm rả trò chuyện, chỉ có mình Đế Thiết Thành là đang ôm gương mặt đỏ ửng mà ngượng ngùng.

Đế Thiết Thành không nghe nhầm, bảo bối Cát Diệp vừa cất giọng gọi một tiếng "anh xã" ngọt lịm như rót mật vào tai.

Như vậy vẫn tính là kết hôn chưa chính thức rồi phải không?

Nghĩ vậy, anh càng có động lực học đan len để tự tay tặng cô một chiếc khăn quàng cổ, cứ thế mải miết cho tới tận lúc hoàng hôn tắt nắng.

Cả hai như mọi khi, sau một chiều dài làm từ thiện ở viện dưỡng lão thì cũng nắm tay nhau trở về nhà.

Tuyết vẫn rắc thành bức màn trắng giữa không trung. Những bông tuyết cuối đông nhỏ nhỏ xinh xinh mà lạnh ướt, khẽ chạm nhẹ lên mái tóc cô thiếu nữ mười chín.

Cát Diệp rụt cô vào chiếc áo lông vũ ấm áp, hơi thở cô in thành từng vệt khói dài. Đế Thiết Thành đan tay cô, đút vào trong túi áo mình.

Anh mở cửa xe cho cô vào trước tránh rét.

"Em có muốn một chút chocolate nóng không?" Đế Thiết Thành hỏi.

Cát Diệp khẽ "ừm" trong họng, môi đang tê tái lạnh nên tạm chưa thể nói chuyện.

Sau đó cô nhìn theo bóng anh chạy đến cửa hàng tiện lợi, trầm ngâm nghĩ ngợi vài điều vẩn vơ.

Khi Đế Thiết Thành quay lại, anh khẽ áp ly đồ uống lên đôi má đỏ của Cát Diệp như trêu đùa, rồi đưa cho cô thưởng thức.

Cát Diệp cầm chặt ly thêm vài giây để cảm nhận nhiệt độ của chocolate nóng. Sau đó cô đưa tay mình nắm lấy đôi bàn tay lớn của nam nhân.

Da thịt anh lạnh buốt như đá, thân nhiệt ổn định nhưng riêng bàn tay lại quanh năm vương hàn khí. Cát Diệp nắm tay anh mỗi ngày, cảm tưởng anh giống như một con quỷ cô đơn và luôn thiếu thốn hơi ấm tình thương.

"Em nghe nói đàn ông có bàn tay lạnh thường rất vô tình." cô mân mê ngón tay thon dài của anh.

"Vô tình yêu em đúng chứ?" anh hôn lên mu bàn tay ấm áp của cô như nâng niu một ngọn lửa nhỏ.

"Nhưng tôi vẫn còn hơi lạnh, em sưởi ấm cho tôi nhé?"

"Chỗ nào?"

"Chỗ này này." Đế Thiết Thành chỉ lên môi mình.

Biết anh có ý muốn được âu yếm, Cát Diệp cũng chiều lòng anh.

Đế Thiết Thành thấy nụ hôn hôm nay có vị chocolate ngòn ngọt.

Tuyết ngoài trời vẫn rơi, không gian trong xe lại thật ấm áp. Nhìn những bông tuyết nhạt màu, trong lòng Cát Diệp chợt dậy lên một linh cảm lạ lùng rằng sắp có biến cố lớn xảy ra.

Cô kéo áo ngỏ ý muốn về nhà nghỉ ngơi, Đế Thiết Thành không nghĩ nhiều, bắt đầu đạp ga rời khỏi viện dưỡng lão.

Hôm nay là cuối tuần, anh hăng hái chuẩn bị nước ấm trong bồn tắm, đốt nến thơm, bật nhạc Jazz, lòng khấp khởi mong chờ một buổi hâm nóng tình cảm thật lãng mạn.

"Lại đây để anh tắm cho em." Đế Thiết Thành dụ dỗ.

Cát Diệp bước ra từ phòng thay đồ, trên người đang diện một bộ váy dạ ấm áp và khoác thêm chiếc măng tô, môi điểm chút son đỏ.

"Để lúc khác được không? Tùng Chi vừa hẹn em đi chơi mất rồi." Cát Diệp chỉ tay vào chiếc điện thoại đang hiển thị đoạn tin nhắn rủ rê của cô bạn thân.

Nghe vậy anh không còn cách nào khác, đành lủi thủi giúp cô buộc dây giày.

"Đi chơi vui vẻ. Khi nào xong thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đón em về."

"Vâng, em chờ Đế Thiếu." Cát Diệp hôn chào tạm biệt anh.

Anh nấn ná níu tay cô lại thêm một chút, áp mặt vào mái tóc cô, rồi sau đó mới lưu luyến để cô đi khỏi.

Tùng Chi đón Cát Diệp ngay trước sảnh, nắm tay kéo cô ngồi vào trong xe.

"Cậu hút thuốc à? Sao trên người cậu lại có mùi khói thuốc thế?"

Nghe Cát Diệp chun mũi hỏi, Tùng Chi thoáng bối rối, lắc đầu phủ nhận:

"Không, chắc do tôi vừa đi qua vài người hút thuốc nên mới bị khói ám vào áo thôi."

Cát Diệp thả một ánh nhìn nghi hoặc nhưng cũng không soi xét lâu, cô thắt dây an toàn cùng bạn thân đi tới nhà hàng dùng bữa tối.

Hai cô gái cũng nhau ăn uống và chuyện trò vui vẻ, Tùng Chi bá vai cô rồi rủ rê:

"Làm chút rượu cho đậm vị cuộc sống nào."

Cô liền gạt đi ngay:

"Haha. Tửu lượng tôi không tốt, giờ mà uống thì về nhà sẽ không được yên ổn với ngài Đế đâu."

"Lo xa làm gì. Hắn chẳng phải cũng là con sâu rượu hay sao? Cậu có vẻ vì nghe lời hắn mà bỏ bê tôi rồi." Tùng Chi mếu máo.

Cát Diệp lưỡng lự, nhìn xuống mặt đồng hồ rồi lại nhìn lên cô bạn thân. Sau một hồi, cô tặc lưỡi:

"Tôi thua cậu rồi, chỉ một ly thôi đó."

Nghe vậy, Tùng Chi liền hớn hở rót rượu. Cát Diệp có chút ham vui nên cũng thoải mái nhâm nhi hương vị cay nồng, cô lơ đãng, lỡ uống quá chén nên chưa đầy 15 phút đã thấy cơ thể không được ổn.

"Anh, Diệp Diệp muốn về nhà rồi." đó là dòng tin nhắn cuối cùng cô gửi cho Đế Thiết Thành trước khi hai mi mắt nặng trĩu khép lại và chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Tùng Chi chống cằm nhìn bạn mình say xỉn, đợi một lát rồi lặng lẽ đỡ Cát Diệp, đưa ra khỏi nhà hàng.

Con đường khuya vắng lặng. Ánh đèn vàng vọt rọi xuống càng làm không gian thêm cô quạnh. Tuyết trên trời vẫn rơi lạnh lẽo, gió vẫn rít, trời vẫn ảm đạm.

Bước chân Tùng Chi dừng lại, một nhóm người mặc đồng phục đen kín đáo đang ngáng đường cô.

"Biết điều thì đừng manh động. Chúng tôi là người của ngài ấy. Cô hiểu mình cần làm gì rồi chứ?"

...oOo...

Đế Thiết Thành sau khi nhận được tin nhắn, chắc chắn không để cô phải đợi lâu.

Anh ngồi vào xe, cẩn thận mang theo một chiếc áo khoác ấm và găng tay cho Cát Diệp. Chiếc xe lăn bánh dọc trên đường cao tốc, rẽ xuống con phố vắng heo hút.

Đêm đông, hiếm có ai muốn ra ngoài nên lúc này chỉ có mình chiếc ô tô đen tuyền của anh là đang lăn bánh đều đều.

Vài phút lặng lẽ trôi, phía sau Đế Thiết Thành có thêm ba xe xuất hiện.

Thoạt đầu anh không mấy để ý. Nhưng dù có đi bao nhiêu khúc cua, tăng tốc bao nhiêu lần thì khi nhìn lên gương chiếu hậu, bóng dáng của chúng vẫn thấp thoáng ẩn hiện trong màn đêm, giữ nguyên khoảng cách vừa đủ với anh.

Một tia linh cảm xấu chợt lóe lên trong trực giác nhạy bén. Đế Thiết Thành đạp ga, đột ngột bẻ lái sang con đường hẹp bên phải. Và đúng như dự đoán, chúng cũng lập tức bám sát theo sau.

Tay nắm vô lăng, anh hít sâu, sắc mặt vẫn còn bình tĩnh. Điều anh cần làm bây giờ là cắt đuôi chúng nhanh nhất có thể.

Xe nối nhau lao vút trong gió, động cơ nổ liên hồi, chúng chăm chăm nhằm vào anh như sẵn sàng tự hủy trong một vụ tai nạn thương tâm.

Đèn pha ô tô rẽ bóng tối mịt mùng, Đế Thiết Thành rút điện thoại khỏi túi quần, đảo mắt liên hồi vì vừa phải quan sát hướng đi phía trước, lại không thể không nhìn về lũ người đang đuổi theo sau mình.

Chúng ngày càng đẩy nhanh tốc độ, anh hiểu rằng sự an nguy hiện chỉ còn tinh bằng giây. Nhưng điều anh quan tâm nhất bây giờ lại không phải tính mạng mình.

"Xin lỗi em. Có lẽ tôi sẽ đến đón em hơi muộn một chút."

Đoạn ghi âm vừa được gửi đến Cát Diệp, một viên đạn từ phía sau liền vút bay trong không trung, bắn nổ một bên lốp xe Đế Thiết Thành. Mặt đường tóe lửa vì ma sát quá mạnh. Xe anh rung lắc dữ dội, nghiêng hẳn về một bên, rồi hoàn toàn dừng lại.

Đế Thiết Thành chau mày, vội mở cửa xe tháo chạy vào con hẻm nhỏ cách đó vài mét. Trên người anh không có vũ khí, còn chúng thì ngược lại.

Chúng lập tức bước xuống và đuổi theo anh, bộ đồng phục đen huyền bí che kín toàn bộ diện mạo. Nòng súng của chúng cũng đặc biệt u ám như vậy.

Chúng là ai? Có mục đích gì? Anh chưa thể đoán ra được.

Một viên kẹo đồng tiếp tục bay về phía anh. Đế Thiết Thành kịp thời nghiêng nhẹ người để tránh đạn, tuy nhiên tay áo đã bị rách một đường.

Tình thế ngày càng gấp gáp và nguy kịch. Tiếng súng nổ cách vài giây lại vang lên, cùng với đó là âm thanh chói tai của đạn bắn trượt vào tường.

Khúc cua phía trước sẽ dẫn Đế Thiết Thành về lại nơi xe bị bắn thủng lốp. Điều anh cần làm bây giờ là tăng tốc để cướp được ô tô của chúng rồi đạp ga thoát thân.

Kế hoạch ấy nhanh chóng nảy số trong đầu anh. Thế nhưng anh lại không ngờ được rằng ngay lúc mình vừa đặt chân tới ngã rẽ ấy, đã có người đứng bên góc khuất đợi chờ chạm mặt.

Dưới ánh trăng xanh ảm đạm, diện mạo của hắn khiến anh ngỡ ngàng. Bước chân vô thức dừng lại, mắt mở to, môi anh run lên và hoàn toàn không thốt thành lời.

Đoàng! Tiếng súng xé toạc màn đêm đen.

Máu anh nhuộm đỏ nền tuyết trắng.

"Mày không được chết... Đế Thiết Thành... Nếu mày chết... Ai sẽ là người đón em về nhà?"

Anh cắn răng tự nhủ thầm rồi bất lực ngã gục xuống mặt đất lạnh lẽo.