Búp Bê Bắc Kinh

Chương 52: Khúc hoang tưởng bô-hê-miêng



Tôi chỉ là một anh chàng khốn khổ chẳng được ai yêu/(anh ta chỉ là anh nhà nghèo khốn khổ) 

- Queen - 

Ngắt một nắm cỏ dại và bước đi lặng lẽ, chẳng mỏi mệt cũng chẳng đau buồn. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, đã quên hết mọi phiền lụy thế gian. 

Như cọng cỏ mùa thu, xao động bởi ngọn gió bất kỳ, chẳng buồn cũng chẳng vui. Gió lặng rồi cỏ lại xanh tươi, chỉ rũ xuống lúc màn đêm kéo tới. 

- Tử Dư - 

Bạc Hà cùng tôi đi xem buổi tập của anh ban nhạc nữ alternative. Họ đang trong quá trình sắp xếp lại và muốn tôi làm tay bass của họ. Họ không biết nhiều về kỹ thuật để nói, nhưng đã biểu diễn nhiều và được đón nhận nhiệt tình. Họ cũng như tôi đều chẳng muốn thừa nhận rằng chính giới tính đã khiến họ được nổi tiếng hơn cái mà âm nhạc của họ xứng đáng được nhận. Bạc Hà đi xe buýt tới đó cùng tôi, vì một lần nữa chẳng ai có tiền. Tôi biết anh đói, thế là tôi mang theo ít mì ăn liền. Trời có tuyết. Mặt đất cứng và lạnh. 

Phần lớn các cô gái trong ban là học sinh trung học. Tôi đọc lời bài hát của họ, vài từ ngữ nghe quen thuộc lạ lùng. Tôi ngờ rằng đó là bản tiếng Trung những bài hát của một nhà soạn lời nước ngoài nổi tiếng. Tay trống, Hoàng Mạn Mạn, có mái tóc nhuộm vàng. Cái từ yêu thích của cô ta là “Cứt,” và cô nói luôn miệng. Cô ca sĩ chính thì cho tôi xem đôi giày mới làm từ da rắn hồng, có mũi nhọn. Trong khi chúng tôi tập, Bạc Hà nằm dài ra một cái ghế lặng lẽ đọc quyển truyện thiếu nhi chúng tôi mua vài hôm trước. Đó là quyển sách lý tưởng của chúng tôi, vì mỗi lần mở ra lại phát hiện ra những điều trước đó chưa thấy. Thế có nghĩa, về mặt nào đó, đó không phải là một quyển sách dễ đọc – mỗi lần đọc bạn lại được những dấu hiệu tưởng tượng mới. 

Lúc sau có một anh chàng đến, đó là người tình nguyện dạy Mạn Mạn chơi guitar. Họ nhìn nhau lơi lả và luôn miệng đùa cợt. Mỗi khi Mạn Mạn chơi sai một nốt, cô ta lại bảo, “Cái này anh chưa dạy!” 

“Không phải anh chưa dạy, mà là anh chưa cấu cho em một cái.” 

“Cứt…” 

Sau buổi tập, chúng tôi đi xe buýt về nhà. Đám con gái cũng lên xe đó, bảo rằng họ đến Tây Đơn mua giày. Tôi đi cùng Hoàng Mạn Mạn và nói chuyện dọc đường. Cô ta nhắc đến G, bảo rằng cậu ta chẳng đẹp trai, ăn mặc thì chẳng ra sao. Tôi ngắt lời cô và bảo không ai được nói gì không hay về G trước mặt tôi. Tôi cảm thấy tim mình bắt đầu nhói lên. 

*** 

Tôi lại mơ tới trường học. 

Trong giấc mơ, tôi mặc một cái váy màu trắng, lo âu nói cùng chủ nhiệm lớp và thầy hiệu trưởng, “Xin thầy. Xin thầy cho em được học lớp mười hai.” Họ chẳng động lòng, và tôi sắp òa lên khóc như một đứa trẻ bị lợi dụng. Muốn nói mà không được, tôi thở hổn hển, giọng nói khàn đục. Tôi sợ rằng mình sẽ chết trong cuộc đấu tranh tuyệt vọng này. Sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi cố gạt ra khỏi tâm trí mọi ký ức về nhà trường. 

Lúc ra toilet, tôi đi ngang cái gương lớn trong phòng khách, và thoáng thấy khuôn mặt mình run rẩy trong gương. “Trước đây trông mình đâu có thế,” tôi nghĩ. 

Tôi vào giường nằm lại, trong khi vô số ảo ảnh tràn qua tâm trí, tất cả đều từ quá khứ: một nụ cười vội vã; một tâm trạng đóng băng; gió, hoa, đuôi sóc, mặt trời, độ ẩm của mùa hè. Tất cả hợp lại thành những mảnh sáng chắp vá, không thể nắm bắt. 

Tôi thà từ bỏ tất cả ký ức để tâm tư biến thành một khoảng hư vô trắng muốt, ngọt ngào. Màu trắng đem đến cho tôi cảm giác bình yên, thanh thản, phẳng lặng, nuôi dưỡng mạch máu tôi, cho tới khi tất cả hóa ra màu vàng lấp lánh. 

“Chúng tôi thiếu đồng điệu. Trong những lúc ta ở bên nhau thì nói chuyện trên điện thoại là khi anh hạnh phúc nhất,” Bạc Hà bảo với tôi. 

Tôi nghe như sét đánh. Anh vừa nói cái điều mà tôi muốn nói. Đúng thế, anh có thể nhìn xuyên qua tôi như qua một dòng suối trong. Vì sao anh yêu tôi? Trong mắt anh, tôi có đủ mọi nhược điểm: ích kỷ, yếu ớt, không chín chắn. Vậy sao anh yêu tôi? Sao anh không tìm người nào hợp với anh hơn? 

“Em không hiểu được mình. Anh có hiểu em không?” 

“Người bên ngoài thường nhìn được rõ hơn. Cũng như đôi khi em thấy trong anh những nhược điểm mà anh không biết rằng mình có.” 

Tôi yên lặng. Đơn giản thế chăng? 

Anh vẫn đang nói, nhưng tôi không nghĩ mình còn nghe thấy gì. 

Tình yêu ư? Tình yêu là gì? Tôi không đáp nổi, không làm gì được với câu hỏi đó. Sự đồng điệu của con tim? Thật cứ như đùa. Tôi có thể chết ngất vì cười. Tôi nghĩ đến câu hỏi đó hàng ngày, và giờ đây, anh đang hỏi nó. Tôi chẳng phải người được thuê để đi cùng anh, còn anh, chẳng phải một túi tiền, vậy phải có một lý do nào đó để ở bên nhau. Là điều gì vậy? Không phải thể xác, vậy phải chăng là xúc cảm? Tôi giả tạo đến nỗi không cả biết mình đang nghĩ gì, làm sao tôi có thể mang tới cho ai một quan hệ nghiêm chỉnh đầy xúc cảm? Đó là câu hỏi của tôi, câu hỏi hóc búa của tôi. 

*** 

Vài ngày sau, tôi có điện thoại của Bạc Hà. “Em cũng đang định gọi cho anh,” tôi nói. 

Có nhiều tạp âm trong máy. 

Tôi hít thật sâu. “Em có chuyện muốn nói với anh.” 

“Này, em nói to lên. Cái điện thoại này bị sao ấy.” 

“Gọi lại cho em từ máy di động của anh.” Tôi trở nên cứng rắn. “Em chỉ nói mười phút.” 

“Hả?” Anh cười. “Không được đâu. Tháng này anh chưa trả hóa đơn điện thoại, và không vượt quá định mức được. Em có biết mười phút mất bao nhiêu tiền không?” 

Trước khi anh nói hết, tôi dập điện thoại và rút dây ra. 

Tôi đụng phải Bạc Hà trên xe buýt số 25 vào ngày hôm sau trên đường đi làm. Anh ngồi chéo phía đối diện, cách chừng dăm ba mét. Chúng tôi nhìn nhau. Sau khoảng năm phút, anh bắt đầu. “Vì sao hôm qua em dập điện thoại với anh?” anh hỏi. Tôi không đáp. 

Tôi chắc mình yêu Bạc Hà. Tôi chỉ không chắc anh có thực sự yêu tôi. Tôi chắc động cơ của anh khi đi lại với tôi chẳng tốt. Anh gọi tên những cô gái khác trong khi chúng tôi làm tình, anh không bao giờ ngừng ve vãn và tán tỉnh, anh mau chóng tìm được lý do cho những thói xấu của anh; bướng bỉnh, lạnh nhạt, tình cảm và giận dữ. Anh chẳng có mục đích gì và cái nhìn thì trống rỗng, ngay cả khi anh trao cơ thể anh cho tôi, cái con ma cà rồng ấy. Tôi học được nhiều điều, đầu óc tỉnh táo hơn khi cùng anh bước lên phía trước, nhưng những gì khám phá ra khiến tôi bị sốc, làm tôi kinh sợ, máu nóng bừng lên. Tôi quyết định cứ tiếp tục. 

Tôi không nói cho anh biết những gì tôi nghĩ. Có quá nhiều thứ anh không hiểu, và đây là cuộc chơi mà tôi nhất quyết chơi đến cùng.