Búp Bê Bắc Kinh

Chương 51: Hỗn độn



Những tò mò của tôi với Bạc Hà đã nguội đi nhanh chóng, thế vào đó là sự bất mãn. Tôi khó chịu nhất bởi chuyện thiếu hiểu nhau, khi không nói ra, khiến cho việc nói chuyện với anh trở nên mệt mỏi. Ngày lại ngày, anh cứ như một bó năng lượng, cùng với cái ba lô Polo giả to tướng trên vai và giày New Balance dưới chân, chạy tới chạy lui như trên đống lửa, như thể anh là người đàn ông bận rộn nhất thế giới. Điều tôi cần là một tình yêu thầm lặng và bền vững, và tôi không chắc đó là điều anh có thể cho tôi. 

*** 

Đêm Giáng sinh, Bạc Hà và tôi đi dọc Đại lộ Tràng An. 

“Hay ta lập một ban nhạc đi,” anh bảo. 

“Chúng ta gọi nó là gì?” Tôi hỏi. 

“Anh chưa biết.” 

“Gọi là Thỏ Điện được không?” 

“Thỏ Điện, Thỏ Gỗ. Hay gọi ban nhạc của chúng ta là Thỏ Gỗ?” Bạc Hà đáp. 

Tôi vui sướng, âm thanh nghe mới tuyệt làm sao! Ban nhạc Thỏ Gỗ. Tôi cứ nhắc lại cái tên. “Ôi! Thỏ Gỗ!” 

“Xin chào các bạn. Chúng tôi là ban Thỏ Gỗ. Bài đầu tiên chúng tôi sẽ chơi chính là ‘Thỏ Gỗ’.” Bạc Hà làm bộ chơi guitar trong không khí. “Được rồi, bài tếp theo là ‘Thỏ con’!” Anh vẫy tay và nhảy vòng quanh. “Bài thứ ba, sẽ là ‘Thỏ’!” Chúng tôi cười phá ra, quên hết mọi sự. 

Khi đến rạp, bộ phim chúng tôi định xem đã chiếu được hai mươi phút. Vé xem khá đắt và Bạc Hà lưỡng lự chừng năm phút. Tôi nhìn anh, không nói gì, nhưng nghĩ thầm, “Chúng tôi sẽ chia tay nếu anh không mua vé hoặc kiếm cớ để không mua.” 

“Anh thấy cùng đường rồi,” anh nói khi rút tiền ra. Chúng tôi phấn khởi lao vào trong rạp, dò dẫm trong bóng tối tìm những chỗ ngồi phía trước. Phim đầu tiên là một phim nội đã chiếu được hơn một nửa, thế là chúng tôi chỉ ngồi thưởng thức không khí của rạp hơn là xem phim. Phim thứ hai là một phim gay cấn rất nổi của năm 2000, ngập tràn trong cảm giác âm u rờn rợn với những bối cảnh tuyệt vời: lò mổ, ống hơi nước dưới hầm, cột trụ, đường xe lửa… Tôi thấy mê ngay. 

Chúng tôi chẳng biết đi đâu sau khi hết phim. Đã năm giờ sáng, chúng tôi mệt mỏi nhưng lại không có tiền để thuê một phòng. Không ai trong chúng tôi có thể về nhà người kia bởi vì các bậc cha mẹ truyền thống, cổ hủ. 

“Em lạnh,” tôi bảo với Bạc Hà. “Chúng mình làm gì bây giờ? Về đâu? Chúng mình không thể đứng đây được.” 

“Sao không về nhà anh? Anh bảo mẹ rằng đây là bạn làm cùng và sáng nay bọn mình phải làm việc cùng nhau. Em có thể ngủ trên sofa. Em thấy sao?” 

“Cũng được.” 

Chúng tôi đứng trong giá rét chờ chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày đưa đến nhà anh. Bạc Hà và mẹ ngủ trên cái giường trong phòng của anh, và tôi nằm trên sofa phòng khách. Trước khi nằm xuống, tôi phải dọn bớt báo chí và những thứ linh tinh khác. Anh ném cho tôi một cái chăn bẩn thỉu, tôi trùm lên và ngủ. Lúc sau, tôi cảm thấy có ai đang đứng trước mặt, nhưng tôi quá mệt để mà mở mắt ra. Tôi đoán là mẹ anh. Tám giờ, Bạc Hà đánh thức tôi dậy. Mẹ anh đưa cho anh hai mươi tệ để chúng tôi uống tạm sữa đậu và ăn gan nướng ở quán. Rồi chúng tôi vội vã tới văn phòng, bấm thẻ của mình rồi bò vào bàn gà gật trước khi những người khác đến làm.