Boss Trở Thành Chồng

Chương 647



Lúc đến cửa hàng vừa may gặp Mộ Bạch!

“Í...anh mua xong rồi?”

“Mua xong rồi.” Mặt Mộ Bạch tươi cười, tay đang cầm chặt một hộp quà trang sức nhỏ, “Các cậu cũng xong rồi chứ?”

“Xong rồi, đang tính về nhà,”

“Mình cũng chuẩn bị về, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Tô Tố một tay dắt Cảnh Thụy một tay dắt Tiểu Thất, do mấy ngày nay Tiêu Lăng luôn bận giúp Lãnh Mạc đối phó với đám người James, nên sau khi đối phó xong, công việc lại chất một đống, Tiểu Trần cũng bận, nên Tô Tố không kêu Tiểu Trần cùng qua đây. Đồ cô mua đều để ở cửa hàng, cho họ địa chỉ bảo họ gửi đến chỗ ở của Tiêu Lăng. Xe của Mộ Bạch và Tô Tố đều đậu ở bãi giữ xe, vài người họ vừa đi vừa nói chuyện, đi thang máy rất nhanh đã đến bãi giữ xe.

Bãi giữ xe khá tối, cũng khá âm u, luôn làm cho người ta có cảm giác không ổn lắm!

Cái lạnh lại đến đột ngột, làm cho con người không có chút phòng bị.

Mấy người họ vừa xuống thang máy, đột nhiên ngoài thang mấy có vài cánh tay vươn ra, mở rộng tay thì bắt Tô Tố và những người khác.

“A_”

Tô Tố bị làm cho giật mình, hốt hoảng đẩy hai đứa nhỏ ra đằng sau để bảo vệ chúng, “Các người làm gì vây?”

Mấy người đàn ông đều mặc đồng phục bảo vệ, nhưng trên mặt lại đeo khẩu trang, họ mắt nhìn nhau, ánh mắt hằn học, kéo Tô Tố đi.

“Bỏ cô ấy ra!”

Mộ Bạch đứng ra bảo vệ mấy mẹ con trong góc thang máy, nhìn quanh tình hình bãi giữ xe, chỗ này trừ mấy người này ra, không có bất kì nhân viên bảo an nào, Mộ Bạch cảnh giác bảo vệ Tô Tố và mấy đứa nhỏ, “Các ngươi là ai!”

“Không muốn chết thì tránh ra!”

“Nằm mơ!”

Mộ Bạch và mấy người đo giơ tay giơ nắm đấm lên, Tô Tố bảo vệ hai đưa con co rút trong góc thang máy, “Mộ Bạch, cậu cẩn thận!”

“Mami, mau gọi điện thoại cho daddy!”

Đúng, lúc này mau gọi điện thoại cho Tiêu Lăng!

Tô Tố hốt hoảng móc điện thoại trong túi ra, còn chưa kịp bấm số gọi, thì nghe tiếng “Bằng_”vang lên.

Tô Tố ý thức ngẩng đầu lên, thì thấy áo sơ mi trên ngực Mộ Bạch dính đầy máu tươi.

Vừa rồi, có người nổ súng, nhắm ngay ngực của Mộ Bạch.

“Mộ Bạch!”

“Cha nuôi!”

Đầu óc Tô Tố nóng bừng lên xông ngay qua đó, cô đỡ Mộ Bạch, “Mộ Bạch cậu sao rồi?”

Mộ Bạch khóe miệng trào máu, ngón tay anh động đẩy.

Tô Tố vừa nhìn thấy lòng bàn tay anh đang nắm chặt lấy hộp thổ cẩm bằng nhung.

Nước mắt Tô Tố “òa “ rơi xuống, “ Mộ Bạch cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, An Nhiên vẫn đang đợi cậu, xin cầu đừng xảy ra chuyện!”

Trước mắt Mộ Bạch tối sầm lại do đau đớn, anh rất lo lắng tình trạng hiện tại của Tô Tố, nhưng lúc này dù có lo lắng hơn cũng không có ích gì, Mộ Bạch nhanh chóng ngất đi.

“Đồ ngu, ai cho mày nổ súng, không biết như vậy sẽ làm người khác chú ý đến à!”

Một trong những người đàn ông giáo huấn một tiếng, hắn cúi thấp đầu nhìn Tô Tố và hai đứa nhỏ, ánh mắt đó khiến toàn thân Tô Tố dựng cả lông lên, cô bỗng đẩy Cảnh Thụy và Tiểu Thất một cái, “Các con mau chạy nhanh đi!”

“Mami..”

“Chạy đi!”

Tô Tố cứ ôm chặt một trong những người đàn ông đó, mắt hắn nổi cáu lên, vừa định động thủ, thì một người khác trừng mắt nhìn hắn, “Đừng quên ông chủ căn dặn ra sao, không được làm họ bị thương!”

Người đàn ông bị Tô Tố ôm chặt đó nhẹ nhàng hừm một cái, vặn tay lại nắm lấy cổ tay Tô Tố, nói với mấy tên khác, “Còn không mau đi bắt hai đứa nhỏ lại.”

“Không cho phép các người đụng vào con tôi, các người là ai! Tại sao lại bắt chúng tôi!”

“Câm miệng!”

“Người đâu, cứu mạng!”

Tô Tố mắt trưng trưng nhìn Cảnh Thụy và Tiểu Thất không kịp tháo chạy, bị mấy tên kia bắt lại, hai mắt Tô Tố nổi cả máu lên, khóe mắt đỏ rực, “Các người nhắm vào tiền đúng không, tôi cho các người, các người đừng làm tổn thương con của tôi!”

“Đừng phí lời!”

Bên kia Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị hai người đàn ông giữ chặt lại, đôi mắt bồ câu của Tiểu Thất đầy oán trách, mở to miệng cắn vào tay của người đàn ông!

“A_”

Người đàn ông kêu lên một tiếng, nghĩ không kịp nghĩ, một tay giơ lên định tát con bé.

“Tiểu Thất_”

“Mami!”

Hắn chưa kịp đụng vào Tiểu Thất, đã bị một người đàn ông khác nắm lấy cổ tay, “Mày điên rồi! Trên đã dặn dò như thế nào, mày dám đụng vào con bé, về đó đến tay mày cũng không còn!”

Người đàn ông không cam tâm mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thất, mở miệng uy hiếp, “Nếu còn không ngoan, tao sẽ đánh anh mày!”

Tiểu Thất lúc này nước mắt trào ra, “Không được tổn hại anh tôi!”

“Vậy mày ngoan một chút đi!”

Tiểu Thất cắn răng, quả nhiên ngoan ngoãn hẳn.

“Vừa rồi ở đây nổ súng, chắc chắn sẽ thu hút người qua đây, sự việc không được chậm trễ, tản nhanh lên!”

Mấy người đàn ông gật đầu, mở cửa xe, nhét Cảnh Thụy và Tiểu Thất vào trong!”

“Các người tính dẫn con tôi đi đâu, thả chúng ra!”

“Im miệng!”

Tô Tố liều mạng vùng vẫy, nhưng cô không phải là đối thủ của đám đàn ông, huống hồ bọn họ lại là dân luyện võ, cô bị giữ chặt, hoàn toan không nhúc nhích được, “Các người muốn bắt thì bắt cả tôi luôn đi!”

“Bắt cô làm gì!”

Người đàn ông lạnh lùng hừm cái, nhìn thấy mấy thằng kia đưa tay tư thế “OK”, hắn đẩy Tô Tố ra, bước lớn vào trong xe.

“Mở máy chạy, nhanh lên!”

“Không! Các người dừng lại, trả lũ nhóc lại cho tôi!”

Tô Tố liều mạng đuổi theo, cô nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Thất, tim đau như cắt, cô liều mạng chạy về phía trước, nhưng cô chạy bằng hai chân bên đó chạy bằng xe bốn bánh, khi băng qua gờ giảm tốc độ, cô bị té một trận thật mạnh xuống đất.

“Tiểu Thất! Cảnh Thụy!”

“Mami_”

Tô Tố trơ mắt nhìn hai đứa con của mình bị người khác mang đi trước mắt mình, cô khí ngược tâm, nhưng lại không có cách giải quyết.

Tiêu Lăng!

Tiêu Lăng!

Tô Tố điên cuồng lấy điện thoại trong túi ra, run rẩy gọi điện thoại cho Tiêu Lăng, vừa nhận cuộc gọi, Tô Tố khóc ầm lên, “Tiêu Lăng, Tiêu Lăng, Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị người ta bắt đi rồi, anh mau đi cứu chúng, người bắt chúng là mấy thằng đàn ông, số xe là xxxxxxx, mau đi cứu con.”

....

Hai mươi phút sau, Tiêu Lăng vội vã đến bệnh viện.

Trong bệnh viên, Tô Tố nắm chặt lấy hộp nhung trang sức mà Mộ Bạch vừa mua, trên hộp đầy máu, cả người cô ngây ra đứng trước cửa phòng phẫu thuật, dường như một khúc gỗ điêu khắc.

Lúc Tiêu Lăng qua đó chính là thấy bộ dạng như vậy.

“Tô Tố?”

“Tiêu Lăng!” Cả đầu Tô Tố mơ màng, nhìn như người mất hồn, nhìn thấy Tiêu Lăng cô bước nhanh xông qua đó, nắm chặt lấy áo cửa anh, “Tiêu Lăng, anh tìm thấy mấy đứa nhỏ chưa, Tiểu Thất đâu, Cảnh Thụy đâu?”

Tiêu Lăng ngặm chặt môi, ôm chặt Tô Tố, “Đừng lo lắng, Lãnh Mạc đã phái người đi đuổi theo chiếc xe đó, anh không yên tâm tình hình bên này của em, qua đây xem thử, tình trạng Mộ Bạch thế nào rồi?”

Nước mắt Tô Tố rơi đầy mặt, “Em cũng không biết, bác sĩ nói rất nguy hiểm, vẫn đang làm phẫu thuật. Đều là em..là em liên lụy anh ấy....”