Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 190: Cậu mang Nghiêm Hân ra ngoài đi!



Editor: Rin đẹp troai~

-“Ha ha ha ha ha!” Nhìn lại nơi ngập tràn trong biển lửa, bị vụ nổ vùi lấp, Lâm Hạo chạy đến chỗ an toàn, trần truồng đứng ở nơi đó, cười to.

Chết đi!

Đi chết hết đi!

Người Mộ gia thì thế nào?

Còn không phải là chết dưới tay của tôi?

Vẻ mặt Lâm Hạo điên cuồng đầy đắc ý, hắn muốn chống mắt lên coi thử xem Mộ Lăng Khiêm chết rồi, thì sẽ có ai tới tìm hắn tính sổ?

Lâm hạo nhìn nhà xưởng bị vùi lấp bởi ánh lửa, chuyện Mộ Lăng Khiêm chết là không thể nghi ngờ. Lại sợ vụ nổ quá mạnh sẽ thu hút người gần đây, bắt gặp hắn ở hiện trường, hắn bắt đầu nghĩ cách thoát thân.

Lâm Hạo không dám mạo hiểm, liền quay người tiến về phía siêu xe ở khá xa, anh ta vừa mới lên xe, Trần Vân Hi liền từ đâu chật vật chạy chặn đầu xe.

Trần Vân Hi thấy Lâm Hạo ngồi trên xe, trong mắt đầy vui mừng, vội vàng đuổi theo, vỗ cửa xe nói: –“Ông xã! Ông xã! Mở cửa xe ra, để em vào!”

Lâm Hạo nhìn Trần Vân Hi dơ bẩn ghê tởm, trong lòng có chút không vui, nhưng hắn và cô ta cùng nhau làm những chuyện này, hắn không thể bỏ rơi cô ta, làm bại lộ chính mình.

-“Đi lên đi!” Lâm Hạo lạnh lẽo nói. Hắn tự biết mình đã giết chết Mộ Lăng Khiêm, giọng đều khẩn trương.

Trần Vân Hi vội vàng bò lên xe, còn chủ động đem quần áo của mình cởi ra mặc lên người Lâm Hạo:” Ông xã, anh thật sự là quá lợi hại! Tự nhiên đã nghĩ đến việc cho nổ nhà xưởng. Mộ Lăng Khiêm đã chết, chúng ta được cứu rồi.”

-“Hừ, đương nhiên! Mộ Lăng Khiêm thì sao? Anh ta dám cho người khống chế chúng ta, tôi liền dám ra tay giết chết hắn!” Lâm Hạo lúc này đang hưởng thụ trong hương vị của chiến thắng, vô cùng kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, phóng hỏa giết người, làm bản thân Lâm Hạo cực kì kiêu ngạo.

Trong nhà xưởng, những thùng xăng còn tiếp tục nổ mạnh, Mộ Lăng Khiêm kịch liệt ho khan, sau vụ nổ vừa rồi những mảnh vỡ đã đâm trúng lưng anh, mặc dù Diệp Ảnh đã che chắn một phần cho anh, nhưng phần bụng và phần lưng vẫn đau, thân thể đều nổi lên những cơn đau buốt kèo dài.

Mà Ôn Hướng Dương đang hôn mê bất tỉnh, được Mộ Lăng Khiêm ẵm trên người, lại không mất cọng lông sợi tóc nào.

Mộ Lăng Khiêm nhìn cô gái trong ngực sắc, mặt tái nhợt sưng đỏ, anh muốn đứng lên, muốn ôm cô ra ngoài, muốn mang cô ra khỏi cái nơi nguy hiểm này.

Nhưng mà, bụng bị thương và phần lưng lại rất đau, đau đến mức ngay cả một chút sức lực cũng không có.

Trước mắt anh chậm rãi xuất hiện một hình bóng.

“……” Lưng Diệp Ảnh cũng đổ máu, anh nỗ lực đứng lên, kêu Mộ Lăng Khiêm một tiếng.

Mộ Lăng Khiêm lại không có để ý đến anh.

Anh muốn nói, là Mộ Lăng Khiêm đem Ôn Hướng Dương giao cho hắn, trên người anh bị thuơng nhẹ hơn, anh có thể ôm Ôn Hướng Dương ra khỏi đây.

Nhưng nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm ôm Ôn Hướng Dương, không để ý đến hắn đối với anh ta vô cùng lạnh nhạt, Diệp Ảnh suy sụp thu lại lời muốn nói.

Anh ta biết, hôm nay mình đã phạm vào sai lầm không nên phạm phải nhất.

Diệp Ảnh liền quỳ gối trước mặt Mộ Lăng Khiêm, ngay tại thời điểm thậm chí muốn lấy cái chết để tạ tội, Mộ Lăng Khiêm lại mở miệng nói: “Cậu mang Nghiêm Hân ra ngoài đi.”

“……” Diệp Ảnh kinh ngạc nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm.

Mộ Lăng Khiêm chỉ là nửa quỳ đứng lên, cố gắng ôm Ôn Hướng Dương lên, máu của anh cũng nhiễm đỏ người cô, cũng đã khiến hai mắt Diệp Ảnh ửng hồng.

Vụ nổ còn tiếp tục,ngọn lửa bụi gỗ…vẫn cháy bừng bừng. Bọn họ trốn đến vị trí tương đối an toàn, nhưng cũng không tuyệt đối an toàn, không biết lúc nào cháy sẽ lan đến nơi này! Bọn họ sẽ chết ở đây.

Mộ Lăng Khiêm không yên tâm đem Ôn Hướng Dương giao cho bất cứ ai, kể cả Diệp Ảnh – người trước kia anh đã từng tín nhiệm nhất.

……

Diệp Ảnh liền hiểu được ý của Mộ Lăng Khiêm.

Diệp Ảnh có chút buồn bã đứng lên, chỉ nói ra một chữ: “Được!”

Diệp Ảnh chạy đến chỗ Nghiêm Hân, chịu đựng cơn đau trên người, đem Nghiêm Hân ôm lên, đi ra ngoài.

Kể cả đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh, anh cũng sẽ không làm cho Mộ Lăng Khiêm thất vọng, huống chi, đây là người bạn thân nhất của Ôn Hướng Dương.