Bóng Ma Trong Mây

Chương 109: Suối Nan Lão*



*Suối Nan Lão nằm ở Tấn Nguyên, thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.

Sắp đến trung thu, trăng cũng gần tròn.

Chiêm Đài nắm nhẹ tay Phương Lam, đi dọc theo bờ sông để trở về khách sạn.

"Hình như chúng ta hiếm khi có được khoảng thời gian thư thả thế này." Cậu khẽ cười nói: "Lần nào cũng là buổi tối. Có phải người khác đều chọn ban ngày để hẹn hò không?"

Phương Lam nhoẻn miệng, nụ cười dâng tràn trong mắt: "Đã là chuyện lãng mạn, đa phần đều vào buổi tối. Huống hồ, thế này sao gọi là hẹn hò, chúng ta vừa trải qua một trận chiến ác liệt, đây là tranh thủ thời gian rảnh rỗi thôi."

Chiêm Đài liền dừng chân, nghiêng đầu hỏi cô: "Sao cô lại nói thế? Lẽ nào cô đang trách tôi không đưa cô đi hẹn hò?"

Câu hỏi này có phần không phù hợp hoàn cảnh.

Từ lúc hai người gặp nhau đến nay, họ luôn trải qua những ngày tháng nguy hiểm, đã vài lần vào sinh ra tử, nói gì đến chuyện "hẹn hò", nghe có vẻ khập khiễng và ngây thơ như thể các bạn nhỏ chơi đồ hàng vậy.

Phương Lam nở nụ cười điềm đạm, nhè nhẹ lắc đầu.

Nhưng Chiêm Đài bỗng nhiên giở tính bướng bỉnh, giọng điệu quyết không bỏ qua: "Long Thành được xây dựng đã gần 3000 năm, là một tòa thành mang lịch sử văn hóa của vùng đất Tam Tấn*, nơi đây lưu giữ những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Đạo giáo và Phật giáo. Chúng ta khó có dịp đến được đây, sao không nhân lúc này ra ngoài đi dạo?"

*Tam Tấn: chỉ ba nước Ngụy Triệu Hàn hợp nhất trong thời Chiến quốc. Đến nay, Tam Tấn thống nhất dùng để chỉ Sơn Tây.

"Vườn dấm Đông Hồ*, hay là tượng Phật Mông Sơn*? Hang đá*, hay đền thờ Tấn Từ*? A Lam muốn đi đâu?"

*Vườn dấm Đông Hồ nằm ở Thái Nguyên. Sơn Tây nổi tiếng với dấm ông Trần, là nơi trưng bày công nghệ sản xuất truyền thống và hiện đại của dấm ông Trần.

*Tượng phật khổng lồ Mông Sơn là một bức tượng đá nằm ở thành phố Thái Nguyên, Sơn Tây và được xây dựng từ thời triều đại Bắc Tề. Ban đầu được phát hiện trong một cuộc điều tra dân số năm 1980, bức tượng được tìm thấy bị mất đầu. Từ năm 2006 đến 2008, người ta đã xây dựng một cái đầu cao 12 mét cho bức tượng.

*Hang đá Long Sơn là dãy hang đá của đạo giáo có quy mô lớn nhất Trung Quốc, nằm ở đỉnh núi Long Sơn hướng Tây Nam của Thái Nguyên, Sơn Tây.

*Tấn Từ là đền thờ Đường Thúc Ngu, vị vua đầu tiên của nước Tấn và mẹ ông là Ấp Khương. Đây là một trong những điểm thu hút khách du lịch ở Thái Nguyên, Trung Quốc.

Cậu cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, thật vô tư và hồn nhiên.

Phương Lam được cậu nhìn ngắm không chớp mắt, trong lòng không khỏi xao xuyến. Cô chỉ muốn vỗ ngực, tự mắng mình vài câu vô tích sự.

Lúc vừa gặp cậu, cô năm lần bảy lượt từ chối thành ý của cậu, sợ dính dáng với cậu. Nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc, mặt dày đuổi theo cô, còn bị cô mắng là trơ trẽn, có ý đồ xấu xa.

Khi đó, Chiêm Đài nói đùa rằng cậu là người yêu cái đẹp, không muốn thấy cô lãng phí khuôn mặt xinh nghiêng nước nghiêng thành này của chính mình, nên mới hay ra tay cứu cô.

Bây giờ nghĩ lại, đâu chỉ có mình cậu yêu cái đẹp?

Chẳng phải chính cô cũng đã sa vào sắc đẹp ngay trước mắt, lại còn không thể thoát hay sao? Khi ở bên cậu, chỉ số thông minh của cô bị tụt xuống, thậm chí càng ngày càng giảm, không có điểm dừng.

"Đến đền Tấn Từ đi..." Phương Lam vội vàng chuyển đề tài, với nhịp tim vẫn còn đập loạn trong lòng ngực: "Cột trụ chạm rồng và cây cầu hình chữ Thập, mỗi ngọn cây mái ngói đều có lịch sử lâu đời, tượng đất sơn màu đầy hấp dẫn, không đi thì thật đáng tiếc."

Chiêm Đài cúi đầu, nở nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Ừ, không đi cùng cô đúng là đáng tiếc."

Nhất thời nổi hứng là một chuyện tốt, nhưng thời tiết lại không chiều lòng người.

Phương Lam vén rèm cửa lên một nửa, nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Hay là đừng đi?"

Cô mím môi, ngần ngừ nói tiếp: "Trận chiến vào đêm trung thu sắp tới, cậu không cần chuẩn bị thật sao?"

Tuy cô không nói ra, song sớm đã bị giày vò bởi nỗi bồn chồn thấp thỏm đến mức ngủ không ngon giấc. Trong lúc ông Lâm và Chiêm Đài nói chuyện với nhau, hai người tránh không nhắc đến người Myanmar kia có năng lực thế nào, nhưng qua đôi câu mà họ lỡ lời, cũng đã đủ khiến cô run sợ.

Nói một cách đơn giản, nếu ông Lâm có thể chắc chắn trăm phần trăm, thì sao phải chuẩn bị lâu như vậy, và còn đợi Chiêm Đài đến đây mới dám ra tay? Vì sao ông không thông báo cho Tống Thư Minh và Lâm Tố, vì sợ họ không yên lòng ư?

Chiêm Đài vừa mới tỉnh ngủ, uể oải dựa vào đầu giường, thờ ơ nói: "Đền Tấn Từ dưới cơn mưa lại mang một màu sắc riêng, cô đừng lo lắng."

Cậu ngồi dậy mặc quần áo, nheo mắt nhìn sắc mặt kiên quyết của cô, lại cau mày nói: "Sao vậy, những cặp đôi khác yêu đương cuồng nhiệt, còn không sợ cả núi đao biển lửa, đến lượt tôi, trời mới đổ mưa có tí mà cũng không được à?"

Phương Lam tức giận đến độ hai mắt bốc hỏa: "Nếu các cặp đôi khác biết rằng họ sắp chết đến nơi thì liệu có muốn đội mưa đi chơi nữa không? Sắp tận thế rồi, sao cậu cứ dửng dưng như không thế?"

Chiêm Đài cất tiếng cười sảng khoái, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau: "Nếu thật sự là tận thế, giam mình trong phòng có ích lợi gì? Chẳng thà hưởng thụ phong cảnh đến giây phút cuối cùng đi thôi."

Bàn tay cậu chạy dọc theo cánh tay mịn màng của cô, cho đến khi chạm vào chiếc vòng Càn Khôn màu đen đang ôm lấy cổ tay cô, mới dừng lại vuốt ve một lúc.

Chiêm Đài cụp mắt, dịu giọng vỗ về: "Cô yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Khi ánh mắt chạm đến vết thương trên đầu ngón tay cô, trái tim như thắt lại, cậu liền nói thêm câu: "Tôi sẽ không để cô lại bị thương lần nữa."

"Chu Bách Đường Hòe*, tượng màu thời Tống cùng suối Nan Lão, được xưng là ba kiệt tác của Tấn Từ*." Chiêm Đài cùng Phương Lam sóng vai đứng cạnh mái đình Nan Lão với ngói xanh và cột trụ sơn son, trên bức hoành phi thếp vàng mang hơi hướng cổ xưa có viết hai chữ "Nan Lão".

*Ba kiệt tác của Tấn Từ gồm: Suối Nan Lão, tượng màu thời Tống, những cây hòe được trồng từ thời nhà Đường, những cây bách được trồng từ thời nhà Chu, đến nay vẫn xanh tươi.

"Chuyện kể rằng ở thôn Kim Thắng của Tấn Trung có một cô con dâu hiền lành, trên đường đi gánh nước tình cờ gặp một ông lão đang khát nước. Cô múc nước suối mà mình vất vả gánh về cho ông lão uống. Ông lão kia chính là sao Thái Bạch xuống trần, thấy cô lương thiện và tốt bụng, nên đã tặng cô một cái roi ngựa. Khi đặt cái roi vào khạp nước, sẽ có nước suối tuôn ra không ngừng, từ đó về sau cô không còn phải khổ cực đi gánh nước nữa."

"Thần tiên tặng vật quý, nhưng không thể đoán trước được lòng người. Cô con dâu đó khổ cực gánh nước mỗi ngày, không phải vì cuộc sống khó khăn, mà do bà mẹ chồng gây khó dễ."

"Cô con dâu có được bảo vật của thần tiên, không cần phải tiếp tục vất vả gánh nước. Song, mẹ chồng cô vẫn không chịu dừng tay, bà ta đã rút roi ngựa ra khỏi khạp nước."

"Nào ngờ roi ngựa vừa rời khỏi khạp, nước suối liền tuôn ra như nước lũ cuộn trào, trong nháy mắt đã nhấn chìm căn nhà cùng người mẹ chồng ác độc. Bà ta bám vào ván cửa trôi bập bềnh trong dòng nước, miệng kêu gào cầu xin. Cô con dâu từ bên ngoài chạy về, thấy vậy liền hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước tìm cái roi ngựa, xả thân cứu người, dùng xác thịt người trần của mình để ngăn trận lũ."

"Con suối bị lấp, bà mẹ chồng ác độc và dân làng xung quanh được cứu thoát khỏi tai ương lũ lụt. Nơi cô con dâu bỏ mạng, sinh ra một dòng suối. Nước suối mát lành, chảy róc rách không ngừng nghỉ. Dòng suối này tên là Nan Lão, một trong ba kiệt tác của Tấn Từ." Chiêm Đài nói, "Tiếc rằng Hoàng Hà khô cạn, mực nước giảm xuống. Ngày nay, suối Nan Lão đã khô cạn hơn hai mươi năm."

Phương Lam tỏ ra hết sức khinh thường, lạnh lùng nói: "Một con suối có truyền thuyết buồn như này, dù có khô cạn thì tôi cũng chẳng thấy tiếc. Lấy ơn báo oán, vậy cần gì phải báo ơn? Cô con dâu phụng dưỡng mẹ chồng hết lòng, không một lời oán thán, được thần tiên giúp đỡ, cuối cùng lại nhận kết cục chết đuối, sống một kiếp người uất ức và đau khổ, cuối cùng còn bị thêu dệt thành một câu chuyện đẫm nước mắt để lưu truyền muôn đời."

Nếu là một cô gái bình thường sau khi nghe hết câu chuyện, phần lớn họ sẽ thổn thức đôi câu, rồi vứt ra sau đầu.

Có điều, với người thẳng tính và nhạy cảm, lại cực kỳ căm ghét cái ác như Phương Lam, nghe câu chuyện xưa không phù hợp với thế giới quan của mình, bất kể là trong trường hợp nào, cô cũng muốn tranh luận một phen.

Trước kia, khi gặp phải một cô gái như vậy, ngoài sự tôn trọng ra, Chiêm Đài chỉ biết ngưỡng mộ từ xa. Tuy nhiên lúc này, nom điệu bộ trẻ con tranh hơn thua với một truyền thuyết cổ xưa của cô, cậu không khỏi cảm thấy có phần đáng yêu.

Cậu nhướng môi cười, khẽ xoa đầu cô.

"Cô con dâu hy sinh thân mình, cứu được vô số người dân và ruộng vườn, đối với cô ấy thì đó là công đức vô biên. Cô ấy được tôn làm Mẫu Thủy của Tấn Trung, được thờ phụng muôn đời. Hôm nay đã đến đây, chúng ta cũng nên làm lễ với Mẫu Thủy đi."

Chiêm Đài thu chiếc ô đang che trên đầu Phương Lam, rồi lấy ra một bó hương nhỏ được bọc trong miếng vàng lá. Cậu vuốt đầu ngón tay lên que hương, một làn khói nhẹ tỏa ra, mùi thơm xộc vào mũi.

"Này." Chiêm Đài đưa cho cô.

Phương Lam nghi hoặc nhìn cậu, một lúc sau mới từ tốn nói: “Nhang này, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường… Lưới hồn sau khi dùng xong bị bỏ lại trong nước, sau khi cậu và ông Lâm vào Long Thành, hai người không hẹn mà cùng tìm được cá hồi mắt đỏ. Giờ cậu dẫu phải đội mưa, cũng nhất quyết dẫn tôi tới đây bằng được, còn chuẩn bị sẵn đồ lễ, cố tình bảo tôi vái lạy Mẫu Thủy của Tấn Trung… Chuyện này rốt cuộc là sao?"

"Chiêm Đài, cậu đang giấu tôi điều gì vậy?"