Bối Phụ Dương Quang

Chương 83







Giải Ý được cáng cứu thương cẩn thận nâng ra, chở xuống núi rồi dùng máy bay trực thăng đưa về Thành Đô.

Bệnh viện phụ thuộc đại học y khoa Hoa Tây nổi tiếng đã có tổ chuyên gia chờ sẵn, bệnh nhân vừa đến liền lập tức đưa vào phòng cấp cứu tiến hành kiểm tra cùng cấp cứu.

Dung Tịch, Lâm Tư Đông, Trình Viễn cùng Lộ Phi cũng theo trực thăng đến bệnh viện, đồng thời chờ ở ngoài, không ngừng mà hỏi tình trạng của Giải Ý.

Lúc mặt trời vừa lên, cuối cùng kết quả kiểm tra đã có.

Tổ trưởng chuyên gia là vị lão giáo sư râu tóc bạc phơ, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, đi ra nói với một bang nam nhân toàn là đại nhân vật ấy: “Chúng ta đã kiểm tra bệnh nhân toàn diện. Hắn không có ngoại thương, nhưng vì bị lạnh với phản ứng cao nguyên mà phát sốt, hiện nay có chút thiếu dinh dưỡng, thiếu máu, huyết áp thấp, đường huyết thấp, có hiện tượng mất nước, chúng ta phỏng chừng hắn đã hôn mê một thời gian dài, không ăn không uống mới tạo thành tình trạng xấu như hiện nay. Chúng ta đã bắt đầu cấp cứu, hẳn là có thể cấp tốc giảm bớt bệnh trạng. Bất quá, ngoại trừ những điều đó, chúng ta còn phát hiện trong máu của hắn có lưu lại hai loại thuốc. Một là thuốc tạo ảo giác mạnh, hai là một loại thuốc lạ, căn cứ thành phần của thuốc, rất có thể là loại thuốc ảnh hưởng đến hệ thần kinh, loại thuốc này tạo nên cảm giác đau đớn cho cơ thể, phá hủy ý chí con người. Đương nhiên, còn cần tiến hành phân tích mới biết chính xác.” Lão chuyên gia lấy thái độ thập phần khoa học, miêu tả rõ ràng rồi nhìn về phía Dung Tịch.

Dung Tịch chuyên tâm nghe, rất lãnh tĩnh: “Vậy hai loại thuốc này có tạo thành di chứng gì cho bệnh nhân hay không?”

“Hai loại thuốc này hiệu quả khác nhau mà lại dùng chung như thế, hiện nay rất khó phán đoán.” Vị chuyên gia kia suy tư mà nói:” Nếu có di chứng, chắc cũng thuộc về phạm trù tâm lý. Từ mặt sinh lý mà nói, thuốc chỉ cần tiêm vào người, thân thể hắn tự động ngấm vào rồi tan ra, cuối cùng biến mất. Cho nên, phải chờ đến khi hắn tỉnh lại, chúng ta mới có thể nhìn biểu hiện bệnh nhân mà suy đoán hắn có di chứng gì.”

“Ta hiểu.” Dung Tịch không hề hỏi nhiều, vô cùng khách khí: “Giáo sư, cảm ơn ngài, khổ cực cho ngài rồi.”

“Dung tổng quá khách khí rồi.” Vị chuyên gia lễ phép đáp lại, cười cười rồi mang theo nhóm bác sĩ ly khai.

—————

Giải Ý rất nhanh được y tá đưa đến bệnh khu cao cấp. Phòng bệnh ở đây như phòng khách sạn, thiết bị đầy đủ mọi thứ. Hắn nằm ở trên giường bệnh, hô hấp rất yếu, sắc mặt so với gối đầu còn trắng hơn, gầy đến không giống người nữa.

Dung Tịch đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn, hai mắt như tối lại, cả người như một pho tượng cẩm thạch.

Trong phòng có bốn nam nhân, Dung Tịch vóc dáng gầy nhỏ nhất nhưng khí thế lại bức người nhất. Y bao giờ cũng ôn hòa bình tĩnh, hỉ nộ không hiện, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn mỗi lần thấy y đến, trong lòng liền sinh cảm giác kính nể.

Lộ Phi canh giữ ở bên cạnh Dung Tịch, nhìn Giải Ý đang mê man, một lát mới nhẹ giọng: “Xin lỗi, Dung tổng, là ta thất trách, ta không bảo vệ tốt Giải tổng.”

Vừa nghe Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn lập tức hiểu rõ lai lịch Lộ Phi, không khỏi liếc nhìn Dung Tịch, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời không phản ứng kịp.

Dung Tịch bình tĩnh nói: “Tiểu Lộ, không phải là lỗi của ngươi, ngươi không cần áy náy. Trên đời này, chỉ có trộm cướp ngàn năm, nào có ai phòng trộm ngàn năm? Lần này là ta quá sơ suất, ta cho rằng mọi người sẽ theo quy củ mà chơi, ai biết lại có kẻ đâm ngang thế này? Cũng may có thể đem Tiểu Ý cứu ra bình an, đó đã là may mắn trong bất hạnh rồi.”

Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn liếc mắt nhìn nhau, tiện thể nói: “Dung tổng, ngài cũng một ngày đêm không chợp mắt rồi, đây lại là cao nguyên, độ cao so với mặt biển của Thành Đô đến mấy trăm mét, đối với thân thể con người ảnh hưởng rất lớn, ngài cứ nghỉ ngơi trước vậy.”

Dung Tịch nhìn về phía bọn họ, mỉm cười nói: “Lần này ít nhiều cũng nhờ có trợ giúp của Lâm tổng cùng Trình tổng, ta nhất định cảm tạ hai vị.”

Trình Viễn tiêu sái cười nói: “Dung tổng quá khách khí rồi, Tiểu Ý cũng là hảo bằng hữu của ta, vô luận như thế nào ta cũng rút dao tương trợ, ngàn vạn lần không nên nói chữ ơn này.”

“Đúng vậy.” Lâm Tư Đông ôn hòa mà nói. “Đó là điều là chúng ta phải làm, Tiểu Ý gặp nạn, ta tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.”

Ánh mắt Dung Tịch ngưng lại trên mặt Lâm Tư Đông ba giây rồi lập tức dường như không có việc gì mà quay lại gương mặt Giải Ý, một lát sau, y cũng mệt mỏi lắm rồi nên đành nói với Lộ Phi: “Hôm nay khổ cực ngươi trông giữ ở chỗ này rồi, ta nghỉ ngơi một chút. Chờ trời sáng, ta còn có việc cần làm.”

Lộ Phi lập tức gật đầu: “Vâng, Dung tổng, ngài yên tâm, ta nhất định một tấc cũng không rời mà ở đây.”

“Không cần đến mức một tấc cũng không rời đâu.” Dung Tịch ôn hòa mỉm cười. “Ngươi cũng cần nghỉ ngơi đó. Sofa ở ngoài khá rộng, ta xem có thể nằm ngủ.”

Lộ Phi cũng cười đáp: “Vâng.”

Dung Tịch lập tức chuyển hướng sang Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn: “Lâm tổng, Trình tổng, các ngươi cũng về trước nghỉ ngơi đi, Tiểu Ý đã được giải cứu trở về, hơn nữa không có nguy hiểm tính mạng, các ngươi có thể yên tâm rồi, mặc kệ thế nào, hiện tại nghỉ ngơi trước, đừng để mệt mỏi.”

Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn rốt cuộc thấy y nói thế cũng vô pháp cải lại, đáp ứng một tiếng, liền theo Dung Tịch đi khỏi phòng bệnh.

Lộ Phi tắt đèn trong phòng, chỉ để lại hai chiếc đèn ngủ trong góc tường, rồi nhìn một chút lượng thuốc trong bình truyền dịch, xong mới đi ra khỏi phòng, chợp mắt trên sofa.

—————-

Tại bệnh viện, Giải Ý hôn mê suốt tuần chưa tỉnh, các vấn đề sinh lý thân thể rõ ràng đang khôi phục bình thường. Mấy ngày nay, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn thường thường đến hắn, Lộ Phi dần dần cũng quen với bọn họ.

Dung Tịch thì bận đến chân không chạm đất.

Chuyện bắt cóc Giải Ý, tính ra thập phần ác liệt, vô luận là từ mặt pháp luật hay từ mặt chính trị, hành sự như vậy đã vượt quá điểm có thể tha thứ.

Từ mặt danh tiếng, Dung Tịch hiển nhiên hơn Đoạn Vĩnh Cơ nhiều lắm, đó cũng là lý do Đoạn thị không tiếc đại giới muốn làm Dung Tịch hạ đài. Tranh chấp trước đây, song phương thế lực ngang nhau, âm thầm phân cao thấp, dùng lực lượng truyền thông bức Giải Ý “công khai chân tướng” bất quá cũng chỉ là thuộc phạm trù “đấu tranh ôn hòa”, tất cả mọi người theo quy củ so chiêu, tạo thành quy tắc.

Mà nay, trợ lý Trần Quân của Đoạn Vĩnh Cơ lại mướn người bắt cóc Giải Ý, một bước đi nhầm, thua trông thấy rõ. Bên Dung Tịch thừa cơ làm khó dễ, các lực lượng khác ùa vào, gây áp lực cho Đoạn Vĩnh Cơ. Một lực lượng khác nguyên bản chỉ tọa sơn quan hổ đấu, nay lại nhìn ra có người phá luật chơi, liền căn cứ phương châm giữ gìn “quy tắc trò chơi”, can thiệp vào.

Rất nhanh, lực lượng cấp trên của Đoạn Vĩnh Cơ liền cùng bên Dung Tịch giải hòa, song phương đều lui một bước, đem việc này khống chế trong” Phạm vi hợp lý”, không hề mở rộng ra nữa.

Thỏa hiệp song phương đương nhiên không để ngoại giới biết, “triệu chứng” vụ này cũng chỉ làm chấn động các đại công ty cổ phần về mặt tổ chức, thị trường cùng cổ phiếu, rất nhanh rung động lan sang chính trị.

Tổ điều tra trung ương phái ra đã rút khỏi tập đoàn Đại Năng, kết quả điều tra không phát hiện bất luận vấn đề lớn vi phạm pháp luật nào, đương nhiên cũng đưa ra một ít chi tiết nho nhỏ, yêu cầu bọn họ cải tiến.

Không lâu sau, bất động sản Vĩnh Cơ tuyên bố với ngoại giới, có ý định mua lại công ty nội thất Tân Cảnh Giới mà mấy năm nay đang danh tiếng vang trời, thành công phát đạt, hiện nay song phương đang đàm phán việc với nhau.

Lúc này, tại một tỉnh phương bắc, có lời đồn rằng, tổng tài Đoạn Vĩnh Cơ của bất động sản Vĩnh Cơ sẽ về đây đảm nhiệm phó tỉnh trưởng chủ quản kinh tế tỉnh, một dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động.

Khi các phương xoay vần, hiệp thương, đàm phán tiến hành hừng hực khí thế thì Giải Ý lẳng lặng mở mắt.

———————

Đó là một buổi sáng, chỉ có Lộ Phi canh giữ ở bên giường, vừa thấy hắn tỉnh lại, không khỏi đại hỉ, vội vã cẩn cẩn dực dực mà kêu: “Giải tổng, ngươi… thấy thấy thế nào?”

Giải Ý nhìn y, nhãn thần thập phần đạm mạc, phảng phất như cách xa ngàn dặm, một lát mới nói: “Không khí lực.”

“Không có gì, ngươi chỉ là thân thể quá yếu.” Lộ Phi thở phào nhẹ nhõm. “Ngoại trừ không khí lực ra, còn có gì khó chịu không?”

Qua một hồi lâu sau, Giải Ý mới cúi đầu nói: “Đau.”

Lộ Phi khẩn trương ngay: “Đau ở đâu?”

Giải Ý dường như cực lực xác định lại chỗ đau, qua thật lâu mới nhẹ giọng: “Đều đau.”

Lộ Phi lập tức rung chuông, trong miệng ôn nhu thoải mái: “Nhịn một chút, bác sĩ lập tức đến ngay.”

Y tá đến trước nhìn một chút rồi chạy ra tìm bác sĩ. Chỉ chốc lát sau, mấy chuyên gia đều chạy lại đây, trong đó còn có cả chủ nhiệm khoa tâm thần.

Lộ Phi quýnh quáng nói: “Hắn đau, mọi chỗ đều đau.”

Bọn họ nhìn các số liệu trên thiết bị một chút rồi một vị chuyên gia ôn hòa cúi người hỏi: “Ngươi thấy đau ở đâu?”

Nhãn thần Giải Ý có chút mờ mịt, hỏi một hồi, mới nói: “Toàn thân đều đau.”

Vị chuyên gia kia vươn tay, chuẩn bị kiểm tra.

Thân thể Giải Ý không tự chủ được mà hơi hơi tránh đi, trong mắt toát ra một tia sợ hãi.

Chủ nhiệm khoa tâm thần lập tức gọi vị chuyên gia kia lại, tiến lên nói: “Để ta xem.”

Vị chuyên gia kia thu tay lại, thần thái Giải Ý mới khôi phục lại bình tĩnh.

Chủ nhiệm khoa tâm thần nhu hòa mà nói: “Ngươi thả lỏng chút, đừng lo, chúng ta chỉ là kiểm tra ngươi một chút, khẳng định xem ngươi đau ở đâu, thế mới trị được cho ngươi.”

Giải Ý nhìn ông ta một lát, rồi gật đầu.

Sau đó các chuyên gia hội chẩn, kể lại các kiểm tra đã làm, không những thế còn trực tiếp chạm vào người để xem bệnh nhân thật sự là đau ở đâu.

Thế nhưng, vô luận đụng tới bộ phận nào, Giải Ý đều cảm thấy đau đớn cực kỳ, cuối cùng đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, toàn thân mồ hôi lạnh ướt cả áo.

Các chuyên gia kiểm tra hoàn tất, cau mày đi ra ngoài.

Một lát sau, có y tá lại đây, nói là bỏ thêm thuốc mới, lập tức treo bình truyền, truyền dịch cho Giải Ý.

Y tá vừa đến tiêm, Giải Ý liền đau đến tưởng ngừng thở, thiếu chút nữa ngất đi.

Tất cả chuẩn bị tốt, y tá rời khỏi xong, Lộ Phi mới chú ý tới, nhãn thần Giải Ý càng thêm tan rã ơ thờ, đối với y cũng hờ hững. Y lập tức ra phòng bệnh, gọi điện thoại cho Dung Tịch.

Chờ y về, Giải Ý đã mê man.

—————–

Khoảng gần chiều tối, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn không hẹn mà cùng tới bệnh viện, biết được Giải Ý đã tỉnh lại, không khỏi đại hỉ.

Vừa tiến vào phòng bệnh, Lộ Phi liền ra hiệu đối với bọn họ, bảo mọi người lên sân thượng, nhỏ giọng nói lại tình huống Giải Ý hiện nay, thần tình trên mặt có vẻ lo lắng vô cùng.

Lâm Tư Đông chau mày: “Các chuyên gia nói như thế nào?”

Lộ Phi lắc đầu: “Mới vừa kiểm tra xong không bao lâu, hiện nay còn không có kết luận.”

Lâm Tư Đông liếc Trình Viễn: “Khi cục cảnh sát thẩm vấn bọn bắt cóc, bọn chúng khai rằng, bắt đầu cũng chỉ là trói hắn, tiêm thuốc, sau đó buộc hắn nói. Trừ lần đó ra, không có đánh đập, cũng không có lăng nhục hắn. Bất quá, thân thể Tiểu Ý tựa hồ yếu nhược, vô cùng mẫn cảm với đau đớn, bọn họ không có nắm vững lượng thuốc, ngay từ đầu khiến hắn đau đến nói không ra lời, nhưng chúng lại nghĩ rằng hắn giả bộ, thế nên mỗi ngày đều cho hắn tiêm hai loại thuốc, đến tận khi hắn rơi vào hôn mê mới thôi. Lẽ nào…. là thuốc tổn hại đại não hoặc là hệ thần kinh rồi?”

Trình Viễn suy tư, rồi chậm rãi lắc đầu: “Cũng có thể là tâm lý. Lúc chúng ta còn là vận động viên cũng có loại tình huống này, trong khi huấn luyện bị thương, cho dù khôi phục rồi, tâm lý vẫn có một đoạn thời gian dài cảm thấy đau đớn, sở dĩ đội vận động sẽ phân cho học giả tâm lý học vận động đến điều chỉnh lại tâm lý.”

Đang nói, bọn họ liền thấy tổ trưởng chuyên gia cùng chủ nhiệm khoa tâm thần đang cùng Dung Tịch đi vào phòng bệnh, vì vậy vội vã đi theo, vây quanh ở giường bệnh.

Lão giáo sư hòa ái nói với Giải Ý: “Giải tổng, qua chúng ta kiểm tra, thân thể của ngươi trên cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là tương đối suy yếu, cần điều dưỡng. Ngươi cảm thấy đau đớn là do tâm lý, không phải sinh lý. Cho nên, chúng ta sẽ cho ngươi tập một ít trị liệu tâm lý, vì thế mong ngươi phối hợp.”

Giải Ý nhìn ông, dường như cả hơn nửa ngày mới hiểu được lời ông nói, sau một lát, mới hơi hơi gật đầu.

Dung Tịch nhìn Giải Ý, trên nét mặt tràn đầy quan tâm, ôn hòa mà nói: “Tiểu Ý, ngươi là một người kiên cường, đây bất quá chỉ là ngăn trở nhỏ, ngươi nhất định có thể đứng lên một lần nữa.”

Giải Ý nhìn y, cuối cùng cũng nở được một nụ cười “Được.”

Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn vừa nghe, đều cảm thấy vui mừng, đợi được hai vị rời khỏi, liền hưng phấn mà nói cười cùng Giải Ý.

Giải Ý cũng chỉ mỉm cười lắng nghe, thần tình tựa hồ khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Bất quá, lúc truyền dịch kết thúc, y tá tới thay hắn rút kim thì hắn vẫn đau đến chết đi sống lại, cắn chặt môi.

Bốn người ở một bên nhìn thấy thế, đều vô cùng đau đớn.

Một lát sau sau, Lộ Phi giúp Giải Ý đặt cơm tối, suy xét thấy hắn thời gian dài chưa hề ăn uống gì, nên chỉ đặt một chén cháo thịt với trứng muối.

Lộ Phi đi lên tiếp nhận chén, Lâm Tư Đông lập tức nâng giường lên một chút, Trình Viễn nâng Giải Ý dậy, đem gối đầu đặt ra sau lưng hắn.

Dung Tịch cầm lấy chén cháo Lộ Phi đưa, dự định đút cho hắn.

Giải Ý nở nụ cười: “Các ngươi… đều là lão bản thân gia 10 tỷ cả, hiện tại lại chạy tới chiếu cố kẻ nhỏ bé như ta thế này, thực sự là chiết sát ta quá.” Thanh âm hắn rất thấp, rõ ràng không có khí lực, nhưng nhìn qua lại tựa hồ đã có chút tinh thần.

Lâm Tư Đông cười nói: “Có bao nhiêu tỷ không trọng yếu, quan trọng là chúng ta là bằng hữu tốt của nhau.”

Dung Tịch cười gật đầu: “Đúng vậy, Lâm tổng nói đúng.” Nói xong, y múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thổi thổi, sau đó đưa về phía Giải Ý.

Giải Ý do dự một chút rồi cũng ăn cháo Dung Tịch đưa.

Lộ Phi quan tâm hỏi: “Thế nào? Mùi vị ra sao? Có mặn quá không? Có ngọt quá không?”

Trong miệng Giải Ý căn bản chẳng nhận ra nổi vị gì, nhưng gật đầu nói: “Rất ngon.”

Chờ hắn ăn hết chén cháo nhỏ đó xong, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn thấy hắn hiện ra vẻ mệt mỏi, đành nói: “Chúng ta về trước vậy, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai bọn ta lại đến.”

Giải Ý mỉm cười, gật đầu với họ.

Lúc này đã là giữa mùa hè, ngày ngắn đêm dài, Thành Đô so với Bắc Kinh gần phía Tây hơn, nên sai nhau một giờ, hiện tại đã tám giờ, trời vẫn còn sáng.

Giải Ý nằm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thế nào? Không có việc gì chứ?”

Dung Tịch trong lòng nóng lên. Trước mắt, người này là người y yêu nhất, vì y nhận hết thương tổn, thế mà, nửa điểm cũng không trách y, trái lại còn một mực quan tâm y. Y nhịn không được vươn tay ra cầm tay Giải Ý.

Lộ Phi vội vã đi ra bên ngoài, canh cửa.

Tay Giải Ý rất lạnh, bị y cầm thế, hơi hơi run. Hắn cảm thấy rất đau nhưng rốt cục nhịn xuống, không có tránh.

Dung Tịch hướng người ra, nhẹ nhàng mà hôn lên môi hắn.

Lần thứ hai, Giải Ý cảm thụ được đau đớn cực đại, thân thể có chút run.

Dung Tịch bỗng nhiên cảm thấy bất ổn, lập tức tránh ra, thân thiết hỏi: “Đau à?”

Giải Ý chần chờ một chút, thừa nhận: “Phải, cực kỳ đau.”

“Xin lỗi.” Vành mắt Dung Tịch đỏ lên. “Là ta khiến cho ngươi phải khổ như vậy.”

Giải Ý ôn hòa: “Thế sự khó lường, không phải là điều ngươi khống chế được.”

Trước đây, vô luận gặp phải sóng to gió lớn gì, Dung Tịch đều có thể bình tĩnh đối đáp trôi chảy. Thế nhưng, lần này y lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Nhìn Giải Ý gầy gò tới vậy, y hồi lâu mới nói: “Là ta xin lỗi ngươi.”

Giải Ý lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Quan trường hiểm ác đáng sợ, ngươi phải bảo trọng.”

Nhìn tiếu ý nhè nhẹ trên môi hắn, Dung Tịch bỗng rơi lệ.