Bóc Kẹo

Chương 6: Đồ Chơi



Chương 6: Đồ chơi

Nhóm Dịch : Chiêu Anh Các

Khương Đường quỳ ở trên đệm, huyệt nhỏ vẫn còn đang chảy nước, ướŧ áŧ chảy lên lớp lông tơ bên trên.

Tóc dài bị Lâm Uyên dùng một tay nắm lấy, bị ép ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cự vật trước mặt.

Vật thể hình trụ dài màu nâu nhạt vừa dài vừa to.

Dán sát vào khuôn mặt của cô, nóng bỏng đến độ khiến cô không thể thở nổi, trên qυყ đầυ còn tiết ra chất lỏng sáng lóng lánh mang theo hương vị của tìиɦ ɖu͙ƈ.

Khương Đường hé miệng, như đứa bé lần đầu tiên được ăn kẹo que, thử lè lưỡi ra liếm một chút.

Mùi vị mằn mặn khiến cho cô hơi nhíu mày, muốn lùi lại, đỉnh đầu lại truyền đến cảm giác đau xót, Lâm Uyên ở phía trên không chút lưu tình ra lệnh: “Há mồm, để tôi vào.”

Khương Đường phục tùng, miệng vừa mới mở ra đã bị cự vật đã cương cứng của Lâm Uyên tiến thẳng vào, thứ kia nóng hổi hừng hực như muốn hòa tan cô ra. Khuôn ngực chắc nịch chấn kinh run rẩy, run run như sóng vỗ, từ góc độ của anh nhìn xuống vô cùng gợϊ ȶìиɦ.
Anh xoa nhẹ một bầu ngực một cái, nảy sinh ác độc bóp chặt, trên làn da của cô trắng đến quá đáng của cô rất nhanh lưu lại một dấu ấn màu đỏ.

"Cẩn thận một chút, nếu như cắn vào tôi sẽ gϊếŧ chết cô.”

Vừa như dạy dỗ lại cũng là uy hϊếp, lông mi Khương Đường sáng lấp lánh, cố sức nuốt thứ kia vào, từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ thông minh, các giáo viên trên lớp chỉ cần nói một câu cô đã hiểu.

Hôm nay cũng vậy, Khương Đường thu hồi hàm răng, càng cẩn thận kỹ càng liếm nuốt.

Miệng của cô quá nhỏ, không thể nuốt trọn thứ kia vào miệng.

Nhưng bên trong khoang miệng quá mức ấm áp, thịt non bên trong y như động nhỏ nhăn nheo bên dưới, co bóp ép chặt khiến anh thoải mái đến thất thần.

Lâm Uyên đỡ lấy ƈôи ŧɦịŧ đã sưng lớn một vòng, ưỡn eo lên, muốn đem phần thân còn ở ngoài đẩy hết vào. Khương Đường rõ ràng cảm nhận được ý đồ của anh, miệng phình to nói không nên lời.
Không thể đi vào nữa đâu...

Không ăn được nữa mà…

Tay của cô chộp vào hai bên eo của anh, muốn ngăn cản thế tiến công của anh, nhưng sức lực của cô quá mức nhỏ yếu, trái lại còn khiến Lâm Uyên tìm được điểm chống đỡ, anh ấn đầu của cô, lại dùng sức ưỡn một cái.

"... Ô "

Khương Đường bị ép đến độ hít thở không thông, đè nén cảm xúc

Kích động muốn nôn khan, cô chỉ có thể liều mạng lợi dụng đầu lưỡi đi đi về về đảo quanh thứ trong miệng, hy vọng có thể giống như ăn hoa quả, khiến thứ trong miệng kia mau chóng hòa tan ở trong miệng mình.

"Cho cô ăn ƈôи ŧɦịŧ có sướng hay không?"

Lâm Uyên vừa nhanh chóng rút ra ấn vào vừa nhìn khuôn mặt bị đùa bỡn đến mức đỏ bừng của cô: “Cái thứ lẳиɠ ɭơ kia của cô có phải càng thêm thèm khát rồi? Tự cô dùng tay chơi nó đi.”
Bên dưới Khương Đường đã sớm ướt đẫm, may mà vừa rồi cô đã cởi hết toàn bộ, nếu không đợi lát nữa đến cả qυầи ɭóŧ cô cũng chẳng có cách nào mặc vào mất, cô tự mở hai chân của mình ra, học theo Lâm Uyên dùng ngón tay của mình lần mò xuống dưới.

Huyệt nhỏ đã chảy ra rất nhiều nước, vô cùng trơn trượt, đến ngay cả chút cảm giác ma sát cũng không có, ngón tay Khương Đường thoải mái tự xen vào giữa hai chân, vừa dùng miệng giúp anh, vừa bắt đầu tự an ủi.

Đến khi nhét ba ngón tay vào, Khương Đường cảm thấy sảng khoái đến toàn thân rùng mình run rẩy, mặc dù chưa tiến vào tận cùng bên trong nhưng đối với người mới chỉ lần đầu trải chuyện này như cô thì đã xem như là khai thác một vùng lãnh địa mới rồi.

Đúng là khu vườn cực lạc, thiên đường khiến người sa đọa.
Gò má không tự giác co rút lại, Lâm Uyên cảm giác được ƈôи ŧɦịŧ bị dùng sức hút chặt, trong đầu tràn ngập quầng sáng trắng kɦoáı ƈảʍ, bên dưới bị hút đến độ anh suýt chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng.

Nếu như không phải đã nghiệm qua hàng thì Lâm Uyên thật muốn nghi ngờ đây có phải là lần đầu tiên của cô hay không. Sao có thể hút chặt như vậy, nơi nào có dáng vẻ của một học sinh nữ ngây thơ mới học cấp ba cơ chứ.

Anh lại ấn cự vật vào sâu hơn, hai viên tinh hoàn kề sát vào mặt cô, đưa tay ra sờ vào chất lỏng đang nhỏ giọt trào ra từ nơi khóe miệng, xoa toàn bộ lên mặt cô: “Thích mút có phải hay không, cho cô tất.”

Tiếp theo, ánh mắt Lâm Uyên tối lại, anh tăng nhanh tốc độ ấn về phía trước. Không chờ cô kịp thích ứng, ƈôи ŧɦịŧ đã rung lên thình thịch, qυყ đầυ chạm vào yết hầu của cô, toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn vào bên trong.
Khương Đường bị ức hϊếp đến tàn nhẫn, trong đầu nháy mắt trống không.

Lâm Uyên, anh ấy… Anh ấy lại bắn vào trong miệng của cô?

Đến cả hôn còn chưa hôn đã làm ra chuyện sắc tình như vậy.

Khương Đường uất ức trừng anh một cái, ra hiệu cho anh mau rút thứ kia ra ngoài.

Lâm Uyên mặc kệ cô cảm thấy thế nào, kể từ khi cô thấp hèn mở đôi chân của mình ra, cô đã trở thành món đồ chơi của anh.

Lâm Uyên không vội rút ƈôи ŧɦịŧ ra khỏi miệng của cô, cảm giác vừa mới bắn ra thoải mái đến độ khiến cơ thể anh liên tiếp rung động mấy cái, chặn lại tϊиɦ ɖϊƈh͙ đục ngầu ở trong miệng cô: “Ăn hết, không phải là cô rất thích sao?”

Khương Đường bị ép nuốt xuống tất cả chỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh, Lâm Uyên thấy thế mới hài lòng rút ƈôи ŧɦịŧ ra, nhìn thấy động nhỏ bên dưới của cô vẫn còn đang chảy nước, nhẹ “Hừ” một tiếng: “Đệm đều bị dâʍ ŧɦủy̠ của cô làm bẩn rồi.”
Khương Đường vô lực thở hổn hển, cơ thể rách nát không còn ràng buộc, mềm mại ngã vào trên đệm, trên mặt còn vương chút tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính nhớp, cơ thể trắng mịn bị anh vừa véo vừa xoa, lưu lại mấy chục dấu vết, hai chân của cô vẫn còn đang tách ra, không có sức lực để khép lại, động nhỏ bên dưới vẫn còn đang co rút, âm đế

sưng to, vừa dâʍ đãиɠ lại gợϊ ȶìиɦ.

Nhìn vào khiến hai mắt Lâm Uyên đều đỏ.

Hết lần này tới lần khác Khương Đường còn lắc lắc cơ thể, ngón tay đè lên huyệŧ, khiến cho huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ không lộ ra hoàn toàn.

“A… ngứa quá.”

“Giúp em với.”

Vừa rồi cô không có cách nào tự an ủi, cô căn bản không có cách nào cảm thụ được cao trào, theo bản năng muốn một thứ gì đó to hơn, cứng hơn đâm vào nơi đang trống rỗng đó, phá vỡ thân thể này đi.
Lâm Uyên lại cứng lên, hận không thể ngay tại chỗ làm cô.

Chỉ là trước mắt cô còn chưa thể chứa được thứ đó của anh, hơn nữa phòng thay quần áo này cũng không phải nơi tốt để anh khai bao.

Lâm Uyên cầm qυầи ɭóŧ viền ren bị ném ở bên cạnh lên, giọng điệu âm trầm: “Do cô tự chuốc lấy thôi."

Lớp vải mỏng mềm mại bị anh kéo thành một đường dài, ma sát vào khe nhỏ của cô, anh vừa nhanh lại hung ác điên cuồng đùa nghịch lên xuống, Khương Đường vừa xoa ngực vừa sảng khoái đến độ không ngăn được rêи ɾỉ.

"Thoải mái quá… Thật thoải mái..."

“Hôm đó cô cố ý vén váy lên cho tôi xem, có phải là gì muốn giống như hôm nay…” Lâm Uyên lăng nhục cô: “Muốn được người chơi như thế này có phải không?”

"Không có.” Khương Đường nhắm hai mắt: “Em chỉ muốn, chỉ muốn được mình anh chơi thôi.”
Cô quá ngây ngô, căn bản không chịu nổi động tác của anh, bên trong hoa huyệt rất nhanh cuồn cuộn trào ra càng nhiều nước, sau khi cô thở gấp vài tiếng, cơ thể căng thẳng đạt tới cao trào.

“Cô nói, cô dâʍ hay không dâʍ?” Lâm Uyên vò qυầи ɭóŧ nhiễm đầy mật dịch thành một cục, nhét vào trong miệng cô: “Một cái qυầи ɭóŧ cũng có thể làm cô cao trào."

"Dâʍ, em dâʍ..."

Khương Đường vẫn còn trong cơn kɦoáı ƈảʍ sau khi trải qua cao triều, mật dịch trào ra từ nơi động nhỏ khiến cho cái đệm dưới thân càng thêm đậm màu.

Khương Đường cố sức lắm mới kéo được chiếc qυầи ɭóŧ từ trong miệng lấy ra, vòng chân lên eo của anh: "Vậy em...Em có phải là bạn gái của anh rồi đúng không?”

Lâm Uyên cắn vào núʍ ѵú của cô, mút mạnh một cái rồi mới ngẩng đầu, giọng điệu tràn đầy châm chọc: “Cô chỉ xứng làm một món đồ chơi hình người mà thôi.”
Cô chẳng để ý tới gì nữa, nhấc lên nửa người trên, ấn bầu ngực đến bên miệng anh, ửng hồng trên mặt rút đi, khuôn mặt vẫn như cũ thanh thuần như đóa hoa lài.

Nhưng khi miệng ra lại là một câu rất chi là gợϊ ȶìиɦ.

"Vậy em cũng muốn… Muốn chỉ một mình anh chơi hỏng em thôi.”